Tư Nam nửa mộng nửa tỉnh, cả người như bị lửa nung đỏ mà phiếm sắc ửng hồng, lông mày nàng nhíu chặt vì bất kham thừa nhận, trong đôi mắt mờ mịt khe khẽ hé mở như bị che phủ bởi một tầng sương mờ lãng đãng, hơi nước lượn lờ, lại ánh lên tia d*c v*ng mong manh.
Tống Thanh Thư vừa lòng khẽ cười, cúi xuống hôn lấy nàng, thấy người trong lòng cuối cùng không còn cắn chặt môi, con ngươi càng lúc càng thêm cuồn cuộn sương mù.
Hắn cố ý thả chậm động tác, nghiền ép cọ sát, lẳng lặng nhìn đôi mắt từng cười rạng rỡ như ánh mặt trời của nàng đang dần dần bị bị lây dính bản chất của hắn, tại nơi mành trướng chật hẹp này, cùng nhau chìm vào đáy biển d*c v*ng.
Phúc Tử đứng ngoài hành lang đã hồi lâu, nghe bên trong không còn tiếng chửi rủa hay đánh loạn nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta thật sự không muốn nửa đêm còn phải xông vào thu dọn tàn cục. Cô nương này tính tình cứng cỏi, ngay cả đầu của Vương gia cũng từng bị nàng đánh toạc. Nay cuối cùng đã thông suốt, nói vậy những ngày sau này hẳn sẽ dễ thở hơn nhiều, đám người bọn họ cũng khỏi phải đi theo lăn lộn chịu khổ. Nửa năm qua, hắn ta quả thật đã mệt đến kiệt sức.
Mãi đến khi ánh sáng nhạt của ban ngày đã hừng lên, âm thanh trong phòng mới dần dần lắng xuống. Tống Thanh Thư đã hai ngày chưa chợp mắt, tuy hắn thân thể như sắt, giờ phút này cũng đã thấm chút mệt mỏi, liền sai nha hoàn bưng nước vào lau người.
Yến Yến mang nước đi vào, thoáng thấy cô nương ẩn mình giữa mái tóc đen rũ rượi, gương mặt tái nhợt như tuyết nằm bất động giữa chăn gấm uyên ương đỏ rực, khiến người nhìn mà sởn gai ốc, nàng ta vội vàng cúi đầu, bước mau ra ngoài.
Tư Nam nửa híp mắt, nhìn tua rèm trướng trên đỉnh đầu hơi lay động, toàn thân đẫm mồ hôi, nhưng nàng không muốn nhúc nhích, chỉ để mặc Tống Thanh Thư lau chùi thân thể mình.
Nàng không cách nào thoát khỏi.
Trong mơ hồ như lại thấy bàn tay bị cắt đứt gân kia, đầu dây thần kinh nơi đầu ngón run lên khe khẽ, máu tươi tuôn trào…
Ngủ một mạch đến khi hoàng hôn, nàng mới tỉnh lại. Đảo mắt nhìn quanh, Tống Thanh Thư đã không còn ở đây. Hiện tại nàng cảm thấy thân thể càng thêm tệ, mỗi ngày đều mê man chìm sâu.
“Cô nương, ngài tỉnh rồi ạ?” Yến Yến nghe động liền vội vã đến hầu.
Cả người Tư Nam đau nhức, đầu đau như muốn nứt, lúc chống người ngồi dậy suýt nữa ngã lăn xuống.
“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngồi một mình một lát.”
Yến Yến định nói rồi lại thôi, gương mặt tràn đầy thương xót, nhưng cô nương vốn không thích người khác ở gần hầu hạ, nàng ta chỉ đành lui ra.
Không biết Tống Thanh Thư rời đi khi nào, Tư Nam mệt đến không muốn mở miệng, tự nhiên cũng chẳng quan tâm hắn đi đâu.
Nàng nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Nơi này là địa ngục, nàng không thể chịu thêm dù chỉ một khắc.
Chỉ là thân thể hiện giờ quá tệ, nàng có chút hối hận vì bản thân đã để mình rơi vào tình trạng kiệt quệ thế này. Nếu hôm ấy có thể giữ được chút sức lực, biết đâu đã chạy thoát.
Nghĩ đến đây, Tư Nam vội vàng ra lệnh: “Giúp ta tìm một đại phu đến.”
Nghe vậy, Yến Yến mừng rỡ, giọng trong trẻo đáp: “Vâng, cô nương!”
Cô nương trước kia thà chết cũng không chịu cho đại phu xem bệnh, mặc Vương gia cưỡng ép cũng không chịu khuất phục, hôm nay rốt cuộc đã chịu nghĩ thông.
Tư Nam cảm thấy bản thân chắc hẳn là thiếu máu, lại thêm quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong người có phần thiếu chất vôi (canxi), có lẽ còn mang theo chút tổn thương ở thận – tất cả đều nhờ “ân sủng” của Tống Thanh Thư mà ra.
Đại phu vuốt râu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Nam, cả người vô lực, suy nghĩ chốc lát mới mở miệng nói: “Cô nương khí huyết đều suy, cần phải bổ huyết, ích khí cho tốt. Ngoài ra, dưới mắt mang sắc xanh, trong cơ thể hư hỏa quá vượng, đây là chứng âm hư hiện ra, nên chú ý việc hành phòng không thể quá mức thường xuyên…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe Tư Nam khẽ cười nhạt, khóe môi hơi tái khẽ nhướng về một bên:
“Mấy lời ấy, ngươi lưu lại mà nói với chủ tử của ngươi đi.”
Đại phu vốn kiến thức rộng, nhưng chung quy vẫn là nam nhân, lúc này sắc mặt không khỏi lúng túng. Viết đơn thuốc xong, nói một câu cáo từ, liền vội vã xách hòm thuốc rời khỏi.
“Ngươi nghe rõ rồi chứ?” Tư Nam nghiêng mắt nhìn Yến Yến, tỳ nữ thân cận bên người nàng, vốn dĩ là người của Tống Thanh Thư.
Tên điên ấy, quả thực chính là ác quỷ, Tư Nam chưa bao giờ có một khắc nào nhìn rõ điều này như lúc này.
Yến Yến khẽ đáp: “Dạ…”, rồi vội cúi người: “Cô nương, phòng bếp đã chuẩn bị xong, chắc ngài đói bụng rồi?”
Tư Nam lạnh nhạt nói: “Đói, đương nhiên đói.”
Trên bàn bày một chén nhỏ cơm gạo tẻ, một bát canh cá trắng đục, một dĩa ngỗng om mềm, một chén măng chua da gà, cùng vài món nguội nhỏ, đều là những món tốt cho khai vị.
Thân thể mệt mỏi, nàng chẳng có bao nhiêu khẩu vị, nhưng vẫn cố ăn hết chén cơm. Đợi cơm nước xong xuôi, trời đã tối, trong viện cũng đã thắp đèn.
Trong lòng nàng có chút buồn phiền, cứ thế này mãi, làm sao luyện lại thân thể cho khỏe mạnh? Mỗi ngày phần lớn thời gian đều nằm trên giường, tâm tình cũng không thoải mái được.
Tiểu Bạch ở một bên hào hứng húp canh cá, thân mình nhỏ xíu, vừa ăn vừa xoay quanh cái bát, đuôi nhỏ lay động run run.
Tư Nam nhìn đến không nhịn được bật cười, đợi nó ăn xong liền bế lên, lau miệng cho nó. Thấy cái bụng trắng tròn phấn nộn căng phồng, nàng vui vẻ sờ sờ mãi không thôi.
“Ngốc tử, không biết tự lượng sức, ăn nhiều như vậy, không sợ no căng ra à?”
Nói rồi, lại nghĩ đến bản thân, nàng không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ, chẳng phải nàng cũng vậy sao? Tiểu Bạch thì liều mạng để lớn, còn nàng thì liều mạng để hồi phục thân thể.
Chỉ có thể đi lại tiêu thực, nàng liền ngầm quyết định, từ tối nay bắt đầu phải thay đổi. Tống Thanh Thư người này, nàng hiện tại không thể làm căng quá, lỡ như nửa đêm hắn lại “mang lễ tới”, nàng thật sự không chịu nổi nữa.
Tóm lại, phải tìm đường sống trong kẽ hở. Khiến Tống Thanh Thư không nghi ngờ mình, đồng thời khiến hắn có thể chịu được sự tồn tại của nàng. Sống chung từng ấy thời gian, lâu ngày Tư Nam cũng không phải không hoàn toàn học được gì.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, cái bụng căng như sắp kéo lê xuống đất. Nha đầu hầu trong viện bị Tư Nam quát không ai được lại gần quá, đành đi theo phía sau con chó nhỏ, cảnh tượng thành ra có phần buồn cười.
Rất nhanh, nàng đã mệt không chịu được. Lần trước thử qua, thân thể mình chẳng khác một cây cột sắt rỉ sét sắp gãy, muốn hồi phục ắt cần thời gian.
Tiểu Bạch cũng mệt, từ xa ngã sụp xuống. Đợi nàng lên giường, nó mới cố sức mà gian nan vượt qua bậc cửa.
Tư Nam nằm trên giường hồi lâu, đầu óc trống rỗng. Nghiêng đầu liếc thấy Tiểu Bạch đang dựa trên mép giường, đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, liền gọi một tiếng: “Yến Yến, mang nước và khăn lại đây.”
Yến Yến vén rèm trướng, thấy tư thế ngốc nghếch của Tiểu Bạch cũng bật cười khẽ, nhỏ giọng kể: “Cô nương, Tiểu Bạch thật che chở cho ngài lắm. Hôm đó Vương gia muốn đi ra ngoài, Tiểu Bạch đuổi theo cắn vạt áo người, chỉ là nó quá nhỏ, Vương gia không hề nhìn thấy.”
Tư Nam ngạc nhiên: “Nó cắn hắn làm gì?”
Yến Yến ghé lại thấp giọng nói: “Tiểu Bạch nghe được tiếng ngài, muốn chạy vào phòng nhưng nô tỳ ngăn lại. Vương gia lúc ra cửa bị nó trông thấy…” Nói đến đây, giọng nàng ta càng nhỏ dần, vẻ mặt có chút ngượng.
Tư Nam lập tức hiểu ra, trong lòng thoáng xấu hổ, những âm thanh hôm đó cũng không phải nàng cố tình gây ra. Động tác trong tay càng thêm nhẹ nhàng, ôm lấy Tiểu Bạch không muốn buông.
Hai người dứt khoát giúp nó lau sạch cả người, đặt lên giường, còn trải riêng một cái chăn nhỏ cho nó.
Đã muộn thế này, Tống Thanh Thư có tới hay không, nàng cũng không còn bận tâm. Nhìn Tiểu Bạch mềm mại thơm tho bên cạnh, sự mệt mỏi khiến nàng nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tư Nam đón ánh sáng sớm mà tỉnh. Trên cổ tay ngứa ngứa, nàng biếng nhác nhìn qua, quả nhiên Tiểu Bạch đang gặm cổ tay nàng, vừa gặm vừa l**m, vui sướng không thôi.
“Tiểu Bạch, từ hôm nay bắt đầu, ngươi theo ta cùng nhau luyện thân thể nhé.”
Tư Nam dậy sớm, ăn chừng hai cái bánh bao hấp thủy tinh, nghỉ ngơi chốc lát rồi chạy quanh tiểu viện. Tiểu Bạch lon ton theo bên cạnh, Yến Yến dĩ nhiên cũng đi theo hầu.
“Cô nương, chẳng phải chúng ta nên uống thuốc trước sao?” Yến Yến thở hổn hển đi sát bên cạnh, “Ngài chạy như vậy, nhỡ đâu lát nữa trúng gió thì không hay.”
Tư Nam chẳng buồn để ý tới nàng ta. Tiểu thư thời cổ đại tuy đại môn không ra, nhị môn không bước, nhưng đâu có nghĩa là việc gì cũng không thể làm. Còn như cầm kỳ thư họa hay thêu thùa may vá gì đó, nàng từ trước tới nay vốn chẳng hứng thú.
Thấy Yến Yến thở không ra hơi, nàng liền cân nhắc, nếu làm quá rõ ràng, sợ rằng khó qua mắt Tống Thanh Thư. Người này từ nhỏ đã luyện võ, chuyện thân pháp thân thủ rất tinh mắt.
Tư Nam chỉ khẽ chớp mắt, liền thấy trong tiểu viện kế bên có một góc vườn ngập sắc hoa muôn hồng nghìn tía, hải đường bốn mùa, ngọc trâm hoa, hương tuyết lan… tuy chẳng phải loài quý hiếm, nhưng lại đua nhau khoe nở, khiến nàng bất giác nảy ra một ý tưởng hay.
“Yến Yến, trong phủ có thợ trồng hoa không?”
Yến Yến lập tức gật đầu: “Có, có thợ trồng hoa.”
Tư trạch nơi ngoại thành này tuy không lớn, nhưng người hầu không ít. Từ sau khi cô nương tới đây, nhân số càng ngày càng nhiều.
Chẳng bao lâu, toàn bộ hoa đều bị dọn đi sạch, chỉ còn lại mặt đất nâu đen trơ trụi. Thợ trồng hoa lại mang theo bùn đất mới lấp vào.
Thợ trồng hoa là một nam tử trung niên khoảng bốn, năm mươi, mọi người gọi là lão Tiền. Người vạm vỡ, chân chất, lông mày rậm và thô. Tư Nam nhìn ông ta, không hiểu sao lại nhớ đến cậu bé bút chì Shin.
Ông ta yêu hoa, tuy bất mãn quyết định của nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cẩn thận đào hoa ra chuẩn bị chuyển đi nơi khác.
Tư Nam hỏi hắn: “Lão Tiền, thời tiết này nếu trồng hoa màu, nên gieo hạt giống gì?”
Lão Tiền nhất thời ngẩn ra nhìn nàng, mãi đến khi bị Yến Yến đá nhẹ một cái mới khom người trả lời: “Mùa xuân là lúc gieo hạt, các loại đậu hoặc rau lá đều có thể.”
Tư Nam nhìn một khoảng đất nhỏ này, có chút trầm ngâm: “Có loại nào khó trồng, sản lượng ít dễ kiểm soát không? Trái cây cũng được.”
Lão Tiền vốn là người nhà nông, hiểu rõ việc này. Ông ta nhíu đôi mày rậm suy tư hồi lâu rồi mới chợt nhớ ra: “Cô nương, có một loại dưa gọi là hàn dưa, nghe nói vị ngọt thơm, nhiều nước. Chỉ là ít người trồng, nên sản lượng thấp.”
Tư Nam biết, hàn dưa này chính là dưa hấu. Ở Trung Hoa cổ đại từ rất sớm đã có rồi, trong sách cũng có ghi chép qua. Thời Nam triều, y học gia Đào Hoằng Cảnh từng viết: “Vĩnh Gia hữu hàn qua cực đại, khả tàng chí xuân.” (*)
(*) “Ở vùng Vĩnh Gia có loại dưa hàn (dưa hấu) rất lớn, có thể cất giữ đến tận mùa xuân.”
Nông hộ lúc này đa phần trồng ngũ cốc, dưa hấu vốn không phải lương thực, ăn no hay không chẳng ảnh hưởng, nên ít người trồng, sản lượng cũng chẳng mấy ai lưu tâm.
“Được, vậy trồng dưa hấu, à không, hàn dưa đi.” Tư Nam vỗ tay quyết định, chỉ là trong phủ không có hạt giống, cần phải tìm.
Nàng vô cùng yên tâm, đường đường là thân phận Đoan Vương, chẳng lẽ đến hạt giống dưa hấu còn không kiếm nổi? Nếu thế thì cũng khỏi làm kẻ ăn chơi nữa.
Bận rộn một hồi, tay đều dính đầy bùn, Tư Nam liền định quay về rửa tay ăn cơm.
Tại tiền viện, Tống Thanh Thư vừa mới trở về. Hắn có chút mệt mỏi, trong đầu kinh văn vấn vít như dây cột tóc thít chặt, khiến da đầu căng ra, đầu đau từng trận.
Phúc Tử dẫn vài người đến: “Vương gia, cô nương có việc, muốn sai nô tài bẩm lại.”