Không Mừng

Chương 57


Tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện rồi.
Tôi thật sự chán ghét nơi này rồi.
Trước kia lúc Thi Mân nằm việc tôi sẽ yên lặng ngồi ở hành lang hoặc bên giường bệnh của anh ấy, nhưng lúc này không ngờ tới lại đổi chỗ cho nhau.

Thi Mân ngồi bên cạnh giường, không nói lời nào, thấy tôi tỉnh, liền lập tức bấm chuông.
Bác sĩ vào nói một loạt những lưu ý của bệnh nhân tim mạch, lại dặn dò một mớ.
Tôi dồn toàn bộ lực chú ý lên người Thi Mân: Anh ấy lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lấy điện thoại mở phần ghi chú ra điền vào, còn rất lẽ phép nói lời cảm ơn bác sĩ, lại hỏi xem tôi có cần thay đổi thói quen nào hay không; Sau khi nhận được đáp án thì ném ánh mắt cảnh cáo nhưng lại ôn nhu cho tôi, giống như đang nói, nghe chưa, ráng mà thay đổi.”
Tôi chợt thấy khoảnh khắc này thật ấm áp.

Biến thái quá phải không? Rõ ràng nháy mắt trước còn đau đến muốn chết, lúc này lại chỉ bởi vì một ánh mắt của anh ấy, đã cảm thấy tim phủ đầy nước đường.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thi Mân kéo ghế lại gần, hỏi: “Hiện tại cảm thấy sao rồi?”
“Rất tốt.” Tôi nói, “Không cần lo lắng.”
Thi Mân không nói gì.
Tôi chờ anh ấy ôm tôi ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoa xoa tóc tôi, tựa như mấy năm trước khi tôi khóc lóc kể lể những việc đáng sợ này với anh.
Nhưng không có, chỉ là có vẻ rất xa, nhưng lại ôn nhu an ủi tôi: “Đều đã qua rồi.”
Chuyện này không nhắc tới còn được, nhắc đến, tôi lại nghĩ tới bóng lưng hơi còng xuống của mẹ tôi, cùng hình bóng bà im lặng quẹt nước mắt.

“Em cảm thấy không thể ở lại chỗ này được nữa.” Ngữ khí của tôi chắc chắn rất ủy khuất.
Thi Mân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tiếp tục an ủi tôi, một lát sau còn nâng mặt tôi lên, xem tôi có khóc hay không.
Cũng không còn là đứa nhóc mười mấy tuổi nữa, không vô dụng đến độ bị chửi vài câu liền khóc.

Nhìn ánh mắt quá đỗi dịu dàng anh ấy nhìn tôi, đến độ cảm thấy sống mũi chua xót.
Tôi có thể cảm nhận được Thi Mân cúi đầu, còn nghĩ anh ấy hẳn là muốn hôn tóc tôi.
Chỉ là nụ hôn trong dự đoán không có rơi xuống, tôi chỉ nghe thấy âm thanh nặng nề đè nén vang lên trên đỉnh đầu: “Cậu rồi sẽ có nhà.”
Tôi cũng không kìm chế nổi nữa, nhào vào ngực anh ấy òa khóc.
Thi Mân ngẩn người, nhưng bộ dáng tôi quá đáng thương, anh ấy cũng không đẩy tôi ra.
Ồn ào một chập, không có cách nào ở lại Liễu Trấn nữa rồi.

Tôi dự tính dành thời gian chuyển đi.

Tính đi tính lại, vẫn cảm thấy Ninh Thành vẫn là tương đối quen thuộc.

Dù sao cũng nhiều cơ hội việc làm, công ty cũ cũng đã đồng ý để tôi nghỉ phép không lương, còn có bệnh viện và các bác sĩ cũng đã quen thuộc.

Thi Mân vẫn chưa đồng ý với đề xuất này, nói rằng anh còn cần thời gian suy nghĩ.

“Mặc dù tôi không nhất định sẽ cùng cậu quay về…” Thi Mân do dự lên tiếng, “Nhưng sau khi xuất viện, có muốn về thăm nhà một chút hay không?”
Tôi lắc đầu.
Thi Mân nói tôi ương bướng, không biết cách nói chuyện với người nhà.
“Em không biết cách nói chuyện?” Tôi cảm thấy rất ủy khuất, thế nên đã kể cho anh ấy nghe về những gì đã trải qua ở trong phòng khám tâm lý.

“Em thật sự đã rất lựa lời nói chuyện, mỗi một lần đều rất bình tĩnh, nhưng cứ vừa nhắc đến chuyện này cha liền đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà, rồi nện lên người em!”
Tôi chỉ vào vết sẹo trên đầu, “Cái này là cầm gạt tàn thuốc đập, tám năm rồi cũng không mọc được tóc.” Lại chỉ xuống đùi, “Trước đây anh còn hỏi em chân sao lại có sẹo, chính là bị mảnh gỗ nứt ra trên lưng ghế đâm vào.”
“Thật xin lỗi.” Thi Mân nghe xong, nhanh chóng chấm dứt câu chuyện, dịu dàng nói, “Đừng nghĩ nữa, đều qua rồi.”
Nhưng vừa nhắc lại những chuyện này tôi vẫn sẽ cảm thấy rất sợ hãi, không nói còn đỡ, bỗng nhiên nghĩ tới, tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
“Không phải là em không muốn về nhà.” Tôi đột nhiên rất muốn khóc, cũng không quan tâm anh ấy có đồng ý hay không, liền nhào vào lồng ngực anh ấy, “Em muốn về, vô cùng muốn về, ai lại không muốn có nhà đâu?”
Nói đến nhà, tôi lại nhớ đến ngôi nhà của hai chúng tôi.

Tôi đã từng có nhà, có người yêu, nhưng tôi đều đã đánh mất tất thảy rồi.
“Nhưng bọn họ lại không tha thứ cho em, em có thể làm gì được? Gửi tiền về cũng không biết có dùng hay không, mỗi lần lén lút gọi điện thoại cho mẹ thì mẹ đều sẽ bị cha mắng.

Tôi vừa nói liền không nhịn được, mũi không tự chủ được lại chua xót, “Hiện tại em của em cũng đã lớn rồi, cũng không thể để cha mắng mình biến thái ngay trước mặt nó được.”
“Xuỵt…” Thi Mân nhanh chóng trấn an tôi, bảo tôi không nên nhớ lại nữa, “Được được, đừng nói nữa, nói gì vui vẻ chút đi.”

Nhưng vừa nghĩ ngôi nhà đủ đầy và sáng sủa ban đầu đều do mình mà thành ra thế này, tôi liền không thể tỉnh táo nổi.
“Thật ra hồi thi đại học, bọn họ mỗi ngày dậy còn sớm hơn em.

Em nói sáu giờ phải tự học mẹ liền năm giờ đã dậy nấu cơm cho em, nói rằng đồ ăn mua bên ngoài không sạch sẽ, không bổ dưỡng.

Bà bảo em thi đại học cho tốt, rồi đi ra bên ngoài nhìn xem thế giới, tìm người mình thích.”
“Em tìm được rồi.” Tôi vò vò quần áo của anh ấy, “Em tìm được rồi, nhưng bọn họ lại không đồng ý.

Em nghĩ chỉ cần thời gian đủ dài thì sẽ luôn có một kết thúc có hậu, phải không?”
Nói đến đây đột nhiên cảm thấy câu nói này thật buồn cười.
Thời gian đủ dài nhưng kết thúc chưa chắc đã có hậu.

Cũng có thể như tôi trước kia, lôi lôi kéo kéo trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng lại mất đi tất cả.
“Không đúng, cũng không nhất định phải có cái gì mà kết thúc có hậu.” Tôi cười tự giễu, “Đều là tại mình, em yêu người khác, nhưng bọn họ đều chỉ thất vọng về em.

Em thật sự không đáng được yêu.”
Thi Mân liền phân tán sự chú ý của tôi, có chút cứng rắn quay mặt tôi qua nhìn anh, “Không, Phương Mân, cậu đáng giá.”
Ánh mắt của anh ấy rất kiên định, phảng phất như đang trình bày một sự kiện quan trọng tầm cỡ nào đó, nhưng cũng chỉ nói Phương Mân, cậu đáng giá.
“Đầu óc cậu rất thông minh, tình cảm thì nồng nhiệt, có bốc đồng nhưng cũng hết mực kiên trì…”
“Vậy tại sao không ai nguyện ý yêu em?” Tôi càng thủi thân, nhịn không được muốn thấm ướt giường bệnh bởi nước mắt của mình, nhưng tôi lại không thể làm vậy, chỉ có thể khẽ nhờ Phương Mân đưa tôi một tờ khăn giấy.
Thi Mân thở dài, cầm giấy lau đi lau lại trên mặt tôi hai lần, đoạn nói: “Sao lại không có? Cậu không nhớ à, hồi lớp mười hai, cả lớp đều chỉ vào cậu nói, “Phương Mân được yêu thích nhất!”.


Mỗi khi tan học, đều sẽ có một vòng tròn người vây quanh bàn cậu.”
“Còn có sau khi cậu đi làm, không phải cũng rất được lòng mọi người hay sao? Mặc dù trước đây tôi luôn oán trách công việc của cậu, nhưng không thể phủ nhận là lúc cậu mặc âu phục đứng trên bục thuyết trình hay đi pitching, sẽ rất “hăng hái”? Có lẽ lúc này chỉ nghĩ ra từ này để hình dung, tạm thời không nghĩ được từ nào hay hơn… Nói chung là kiểu người người nhìn thấy đều sẽ ghen tị.”
“Lúc đó tôi không nhịn được nghĩ cậu thực sự thuộc về thế giới này.

Tôi cũng coi như là chứng kiến cậu từng bước trưởng thành đi, ngay lần đầu tiên đến Ninh Thành cậu đã chỉ vào tòa nhà cao nhất nói muốn vào đó, kết quả, cậu chẳng những vào được, lại chỉ trong thời gian ngắn trở nên ưu tú như vậy.

Cậu nhìn đi, so với đại đa số những người trẻ bây giờ cậu đều có mục tiêu rõ ràng hơn, càng quyết đoán hơn, sao lại có người không yêu cậu được?”
Lúc anh ấy nói những lời này trong mắt là cổ vũ, là ôn nhu.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, phảng phất như được quay trở lại thời gian đẹp nhất cuộc đời, chính là một năm ở Liễu Trấn kia.
“Nhưng mệt mỏi lắm, từng bước từng bước trưởng thành mệt mỏi quá.” Tôi kéo chăn mền lên, che đi nửa cái đầu, “Hồi xưa mười hai mỗi ngày em đều than mệt than mỏi, nhưng bây giờ quay lại nhìn thì thấy không mệt, một năm đó là vui vẻ nhất.”
Kỳ lạ nhất chính là mỗi khi nhắc đến vui vẻ, tôi sẽ không nghĩ về khoảng thời gian sống ở một căn nhà lớn tại Ninh Thành trước tiên, ngược lại sẽ luôn nhớ về Liễu Trấn, khi mà một tôi-chẳng-có-gì-cả cùng một Thi Mân-đã-rớt-xuống-ngàn-trượng cùng ở trong một phòng học vừa nhỏ vừa cũ nát, mồ hôi dinh dính nhớp nháp.

* ý chỉ lúc thầy bị thằng ex come out giùm xong miễn cưỡng phải chuyển tới Liễu Trấn á, 一落千丈 ý chỉ sa sút ghê gớm về địa vị, danh dự, hoàn cảnh.
Chuông vào học nghe chẳng hay chút nào, nhưng đó chính là sự ngầm hiểu giữa chúng tôi, TOP1 của những âm thanh tốt đẹp.

“Khi đó tốt biết bao.” Tôi nói, còn sụt sịt mũi.
“Đúng vậy, khi đó tốt biết bao.” Thi Mân vò loạn tóc tôi, cười nói, “Có ai không muốn quay lại lúc đó đâu?”

Bình Luận (0)
Comment