Không Mừng

Chương 6


"Thầy Thi?" Phương Mân lập tức dừng công việc trong tay lại, mặc dù động tác có vẻ bị chệch nhịp, biểu cảm vẫn nhanh lẹ lưu loát mà nở một nụ cười thật tươi với tôi.

Nhưng thì ra hắn đối với người khác cũng có thể cười vui vẻ đến vậy.

Sắc mặt tôi vẫn không tốt, dùng giọng điệu nghiêm túc đến tôi còn ngạc nhiên hỏi cậu ta tại sao lại ở đây.

Vốn dĩ thầy giáo là tôi còn chuẩn bị sẵn vô số lời dạy dỗ đối với cậu thiếu niên nổi loạn, thậm chí còn nghĩ sẽ đấu khẩu với nhau.

Không ngờ, Phương Mân nhanh chóng gỡ nơ áo, lấy trong ngăn tủ ra chiếc áo phông của cậu, nói xin lỗi với mấy cô gái trẻ, "Không tiện, thầy tôi đến kiểm tra rồi."
Lời ngon ngọt cậu ta đã nói hàng vạn lần, vậy mà hai từ "kiểm tra" này nghe lại thấy ý tứ mập mờ.

Trong bar này quá nóng, tôi cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.

"Thầy Thi chờ một lát, em thay quần áo xong liền theo thầy." Phương Mân nhẹ nhàng nói, xoay người đi vào phòng trong.


Phương Mân mặc áo phông trở lại, vẫn là hình dáng cậu thiếu niên môi hồng răng trắng.

Tôi rất chán ghét mùi rượu, thấy cậu liền chạy chối chết mà hít thở không khí mát mẻ.

Phương Mân bên cạnh cười như không cười nhìn tôi, nói, "Em còn tưởng thầy Thi thường đến những nơi thế này."
"Đừng lảng sang tôi" Tôi ngắt lời cậu ta, "..Cho nên nhiều ngày như vậy không ai gặp được cậu là do đều ở chỗ đó..

pha rượu?"
Phương Mân nở nụ cười, gằn từng chữ hỏi tôi, "Ý gì đây?"
"Thầy Thi không thích em, nhưng lại quan tâm em như vậy.

Đây là ý gì?" Cậu ta vô cùng nghiêm túc, tóc mái ngang trán nhẹ nhàng phất phơ trong gió.

Tôi không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì bản thân tôi cũng không rõ lắm.

Đại khái xem như nhiệm vụ cuối cùng với cương vị là giáo viên chủ nhiệm đi.

"Chuyện này không quan trọng." Tôi nói, "Hiện tại vấn đề là, ngày mốt cậu nên có mặt ở đại học A rồi, vậy mà lại lãng phí thời gian cả kỳ nghỉ hè ở đó, thậm chí đến cha mẹ còn không nói.

Phương Mân! Cậu đã trưởng thành rồi, nên hiểu chuyện rồi!"
Tôi nói có chút kích động, lại còn mắc bệnh nghề nghiệp, nhất thời không ý thức được dáng vẻ lên mặt dạy đời của bản thân lúc này rất khó coi, lại còn đang xen vào việc của người khác.

Tôi nhanh chóng nói xin lỗi cậu ta, do tôi quá lo lắng, nếu cậu ta gặp phải khó khăn gì, tôi sẽ giúp đỡ.


May là Phương Mân không tức giận, chỉ sờ sờ mũi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.

Trăng hôm nay vừa lên, ánh sáng xua tan tầng mây trôi.

"Thầy nhất định phải như vậy sao?" Trong mắt cậu có hai vầng trăng, hơi run rẩy, như thể một giây sau sẽ lăn thẳng xuống má cậu, "Em sẽ mong chờ, sẽ hiểu lầm, sẽ thấy bản thân trong lòng thầy đặc biệt, sẽ tiếp tục quấn lấy thầy.

Thưa thầy, em rồi sẽ đi, trước khi đi, đừng đối xử tốt với em như vậy, hãy chặt đứt hy vọng của em đi, được không?"
Tôi gần như muốn mắng người, nhưng ở trước mặt học sinh của mình, cuối cùng cũng nhịn xuống mấy lời thô tục.

"Cậu ngốc à? Gặp phải khó khăn đến mức giấu diếm người nhà đi làm thuê ở Golden Land, thân làm giáo viên chủ nhiệm của cậu tôi làm sao có thể mặc kệ được.

Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về!"
Hai mặt trăng kia run rẩy, cuối cùng cũng vỡ ra đọng ở khóe mắt, thuận theo sườn mặt Phương Mân mà trượt xuống.

Cậu nói em không thể về nhà được.

Theo lý thuyết lúc này tôi nên hỏi tại sao.


Nhưng nhìn dáng vẻ ngửa đầu bi thương như vậy của Phương Mân, tôi không đành lòng lại muốn nghe cậu nói thêm.

Cứ như vậy một hồi yên lặng rất lâu, lâu đến ve cũng ngừng kêu, Phương Mân mới xoa xoa cổ nói, "Còn một tháng nữa là Trung Thu rồi."
Lòng vừa rối bời vừa mềm nhũn, tôi vươn tay, vỗ vỗ bả vai thiếu niên.

Đây là cách an ủi của những người trưởng thành.

Phương Mân trước đây muốn trưởng thành lắm, cậu nói lớn lên rồi liền có thể sát cánh cùng tôi.

Nhưng lúc này chắc cậu nghĩ bất quá thì mấy tháng sau mới là sinh nhật tuổi 18, đương nhiên lúc này vẫn còn quyền làm nũng.

Phương Mân sụt sịt mũi, cả người cứ thế bổ nhào vào lồng ngực tôi..

Bình Luận (0)
Comment