Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, ta xoay người ngáp một cái thật to, rồi cuộn tròn người lại tiếp tục say ngủ.
Ngủ, là việc mà ta yêu thích nhất.
Thật ra ta là một người rất đáng thương, năm 12 tuổi mất đi cha mẹ, một mình kiêm 3 chức – cha, mẹ, anh – chăm sóc cho đứa em trai duy nhất, chăm sóc đến nổi nó càng ngày càng to cao mập ú, hơn nữa năm nay lại cùng nó học chung một trường đại học. Như vậy đối với một người chịu nhiều ngậm đắng nuốt cay, kiên nghị dũng cảm như ta thì việc có ngủ thêm một chút hẳn là không sao đúng không ?
Đáng tiếc …. Trời lại không chiều lòng ta a.
Một đôi tay thô lỗ đem ta từ trên giường kéo dậy, tiếp theo xem ta như con bù nhìn mà đem ta lắc lư không ngừng.
« Anh hai, dậy đi ! »
Tên tiểu tử chết tiệt này, cư nhiên dám đối đãi với anh hai đáng tôn kính của nó như vậy a ! Hơn nữa mỗi ngày đều đối đãi như vậy.
Ta nhắm mắt lại lắc đầu, tính toán cứ như vậy mà ở trong tay nó tiếp tục ngủ. Ngủ là vạn vạn tuế!
Đang mơ mơ màng màng, hình như bị người kéo tới một nơi nào đó, sau đó một cái khăn ướt đẫm lạnh ngắt phủ lên trên mặt của ta. Đứa em trai kiêu ngạo của ta – Đoạn Thiên, dùng sức chà sát lên trên gương mặt non nớt của ta, thiếu chút nữa đem mắt, mũi, miệng của ta kéo lệch khỏi vị trí của nó.
Đau quá! Đau quá a!
Ta rốt cuộc đầu hàng, miễn cưỡng mở mắt, hung hăng trừng mắt nhìn đứa em trai chán ghét này liếc mắt một cái, đoạt lấy cái khăn trên mặt, bắt đầu an ủi mắt, mũi, miệng đáng thương vừa mới bị người chà đạp.
Tiểu tử này cư nhiên vẻ mặt vô tội – cười nói: « Anh hai rốt cuộc tỉnh ! Em đi làm bữa sáng đây. »
Ngủ không đủ không thể không nổi giận, ta một bên đánh răng một bên nói nhỏ : « Tiểu tử thúi, cũng không ngẫm lại xem anh hai đã vất vả như thế nào đem em nuôi lớn, dám đối với anh hai của em như vậy. »
« Anh nuôi em khi nào ? Nhìn lại bộ dáng của anh đi, không có em, anh đã xong đời từ lâu. »
Aizzz, ta nói thầm lúc đang đánh răng, thanh âm ngay cả chính mình đều nghe không rõ, nó như thế nào lại thính tai như vậy?
Không quan tâm kem đánh răng đầy một miệng, ta chống hai tay lên hai bên hông bày ra khí thế của anh hai : « Uy, ít nhất tiền sinh hoạt hàng tháng đều do anh đi ngân hàng rút ra nha. »
« Tiền này đều là ba mẹ để lại, cũng không phải do anh làm ra ! »
Ngươi ngươi ngươi ……… Ô …….. Vì cái gì trừ bỏ bản thân ta ra không còn ai khác cảm thấy ta vĩ đại hết vậy ? Ngay cả đứa em trai này hẳn là nên đối với ta tôn kính thì cũng cũng cũng …. ô …..
Nhìn thấy anh hai thương tâm bi thống như vậy, tiểu tử này cư nhiên một chút hối hận cũng không có.
« Uy, anh hai. Em nhắc cho anh nhớ – hiện tại đã là tám giờ năm mươi. »
Không phát hiện anh của ngươi đang sinh khí sao ? Nói cái quỷ thời gian làm gì ? Nghĩ muốn đánh trống lãng sang chuyện khác sao ?
« Anh tính toán không đi kiểm tra sao ? »
Kiểm tra ? Ta bị bệnh ???
A a a a ! Đúng rồi, đúng rồi, hôm nay là ngày thi môn cuối cùng của ta a ! Trời ạ, lại ngủ quên mất. Không không, là ta bị tên em trai đáng ghét này lắc lư mạnh quá làm cho đầu óc hỗn độn quên mất, tóm lại, ngủ là vô tội.
Ta hét lên một tiếng, luống cuống tay chân mặc quần áo, thiếu chút nữa đem quần đội lên đầu, ngay cả bọt kem đánh răng còn dính ở miệng cũng một mực xem nhẹ, dùng hết tất cả khí lực vọt ra cửa.
Ta chạy ta chạy ta cố sức chạy, tuy rằng từ nhà đến trường rất gần, tuy rằng ta thực sự chạy rất nhanh, nhưng là …. vừa bước một chân vào cổng trường liền thấy trước mặt là một mảnh trống rỗng, mọi người nên biết là chuyện gì đã xảy ra đi.
Ta giống như con chuột, nhẹ nhàng lướt qua các cửa phòng học mà bên trong chắc chắn đã ngồi đầy người, tìm được phòng thi của mình, ta rón ra rón rén đi vào, đầu cuối thấp đến nổi như muốn vùi vào trong cổ.
Đỏ mặt ——
không cho cười, ta là rất dễ đỏ mặt, rồi thì sao, ngươi có ý kiến gì? —— đỏ mặt tiếp nhận bài thi do thầy giám thị phát. Đầu liền theo thói quen hơi nghiêng về phía bên phải, tay bắt đầu theo thói quen đem những gì trên bài thi kế trên chép rập khuôn lên bài thi của chính mình.
Loại hành vi này – chỉ có thể gọi là tham khảo thôi. Đúng là như vậy a, muốn chửi bới nhân phẩm của ta sao? Không có cửa đâu.
Kia nếu có copy thì thế nào, nghĩ lại ta mới chính là kẻ bị hại, lúc ta chưa kịp suy nghĩ nên chọn trường đại học nào, liền bị người cường thế lôi kéo đến ghi danh vào trường Công Nghệ Thông Tin, nhưng chuyện đáng xấu hổ chính là ta thi rớt, rồi được đặc cách cho trúng tuyển.
Kết quả bốn năm học, đối với cái máy tính – không biết tên nào ăn no rững mỡ đi sáng tạo ra – ta duy nhất biết chính là …. Thỉnh không cần tưởng tượng cái gì cao siêu, cái gì B, cái gì C …. duy nhất biết chính là đánh chữ.
Những thiết bị điện tử hiện đại trong nhà kia, đối với ta mà nói chỉ là – vật trang trí. Từ khi bắt đầu Trung Học – trong nhà vật dụng bài trí cứ tăng dần lên, máy tính một cái lại một cái cứ thay mới theo model ( đều là do tên tiểu tử thúi Đạo Thiên phí tiền), còn ta thì chỉ dùng nó để đánh báo cáo do thầy giáo bắt buộc phải làm mà thôi, ngoài ra còn bị Đạo Thiên ép buộc đánh vào word một bộ [Kiếm Tiên Kỳ Hiệp Truyện].
Lên mạng ? Không, ta sẽ không dư hơi mà làm mấy chuyện vớ vẩn đó !
Thỉnh không cần suy diễn lung tung. Ta quả thật là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường Công Nghệ Thông Tin, chỉ cần thi xong lần này, là có thể lấy được bằng tốt nghiệp. ha ha ha ha !
Người có công ở đây là …. Không, ta nên gọi là kẻ có tội mới đúng, hắn được gọi là Khổng Văn.
Chính là hắn!
Này là do cái tên siêu cấp đẹp trai tự cho là đúng gì đó, bắt buộc ta thi vào trường Công Nghệ, sau đó không biết dùng cái thủ đoạn gì, cự nhiên làm cho cái trường nổi tiếng này tuyển chọn ta — theo cách ‘đặc cách trúng tuyển’, ngươi có biết có rất nhiều chuyện không hay ho xảy ra sau đó không ? Toàn bộ mọi người trong trường đều biết ta là một tên ngu ngốc, hơn nữa là tên ngu ngốc bẩm sinh — kết quả trong bốn năm học đại học, không có lấy một người làm bạn, còn bị cái tên họ Khổng ăn gắt gao không còn một cọng xương.
Mỗi lần có cuộc thi liền phát hiện chỗ ngồi của chúng ta liền được xếp hàng cùng nhau. Vì cái gì ? Không nên hỏi ta, ngươi đi mà hỏi hắn a !
Kết quả, ta liền ‘vô kinh vô hiểm’* mà ngao du đến tốt nghiệp.
(*không gì nguy hiềm)Bốn năm bồi dưỡng công lực sao chép cũng không phải là công cóc. Ta xoát xoát vài cái, liền đem toàn bộ đáp án tái hiện lên trên bài thi của mình. Uy, vì sao Khổng Văn có thể làm nhanh như vậy a ? Chẳng lẽ hắn biết trước đề thi ? Lấy thái độ làm người không từ bất kỳ thủ đoạn nào của hắn xem ra – rất là có thể.
Thấy ta copy xong rồi, hắn bộ dáng vẻ mặt không kiên nhẫn đứng dậy, chân dài cất bước tiến lên nộp bài thi. Lúc đi tới cửa, mắt hoa đào nhìn nhìn ta, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Hừ, ngươi đang gọi cẩu sao a ?
Ta cúi đầu cúi đầu, không nhìn thấy không nhìn thấy, dù sao ngươi gọi ta khẳng định không có chuyện tốt.
Cuối đầu nhìn chằm chằm vào bàn chân chính mình, chừng khoảng năm phút, ánh mắt lặng lẽ thoáng liếc nhìn về phía cửa. Không xong không xong, hắn sinh khí ! Oa, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Ta kiên quyết không đi ra, tuyệt đối không đi ra !
Nằm dài lên trên mặt bàn, giả làm cẩu chết, ta chính là không đi ra.
(mới kiu không phải cẩu, giờ làm cẩu chết =.=)Ánh mắt làm cho da đầu người ta run lên một lần lại một lần hướng trên người ta đảo tới đảo lui, ta cuộn mình thành một đoàn, cơ hồ như muốn chui luôn xuống dưới bàn.
Ngươi nhanh đi đi a ! Không nên đứng ở cửa !! Cầu ngươi, đi mau đi mau!
Thời gian a, xin ngươi đừng trôi đi nữa ! Thánh mẫu Maria, Thần Tiên, Quan Âm Bồ Tát …..
Vì cái gì thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!
Người trong phòng thi cự nhiên từng người từng người bắt đầu nộp bài thi. Tiếng chuông đòi mạng bất chợt vang lên, sắc mặt ta trở nên tái nhợt tựa như vừa bị tuyên án tử hình.
Chỉ còn lại có mình ta tựa như cẩu chết nằm dài trên mặt bàn.
Thầy, xin thầy không cần lại đây!
Ta mở to hai mắt nhìn, kiên cường bất khuất, thề sống thề chết bảo vệ bài thi của ta.
Đợi một lát nữa, đợi một lát nữa thôi ! Thầy chẳng lẽ không thấy ngay cửa ra vào đang có một con hổ lớn đang nhìn chăm chú em sao ? Xin thầy đại từ đại bi cứu giúp em một lần này đi.
Cuộc tranh dành bài thi bùng nổ …. Phía bị thua – bị đoạt đi bài thi, chính là ta.
Thầy giáo vô tình thu thập xong bài thi liền đắc ý dào dạt nghênh ngang bước đi. Phòng học to như vậy chỉ còn lại có mình ta, còn có Khổng Văn xem ra có chút mất hứng đang đứng ở phía cửa.
Ta cũng không nên một mình ở chung với hắn trong phòng học không có ai !
Lập công chuộc tội, thật cẩn thận nhích nhích từng bước chân cẩu đi đến trước mặt hắn cúi đầu khom lưng, còn chưa kịp mở miệng hướng hắn giải thích – ta vừa rồi căn bản không có thấy tay hắn ngoắc ngoắc, liền bị hắn xem thành con gà con mà vươn móng vuốt bắt lấy, cường ép kéo vào phòng toilet kế bên.
Thảm, thảm, hắn không phải có một chút mất hứng, mà là rất không cao hứng, rất không cao hứng.
Chờ một chút, vì cái gì là toilet ? Oa oa, ta tình nguyện ở lại phòng học một mình với hắn, còn hơn ở cái nơi càng nguy hiểm này a.
Ta hoa chân múa tay giãy dụa, tựa như con ếch bị nắm giơ lên giữa không trung. Mà hôm nay ta còn mặc một cái áo sơ mi màu xanh lá, quả thực chính là tuyệt phối.
Không muốn, không muốn, buông!
Bị ném vào một buồng vệ sinh ở tận cuối cùng, cái miệng đáng thương bị Khổng Văn phủ lên khoá chặt, chỉ có thể ‘y a bì bõm’ phát ra âm thanh mơ hồ, ngay cả chính ta cũng không biết mình đang nói cái gì.
Đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong miệng ta rồi cuồng loạn liếm láp khám phá khắp mọi nơi.
Trời ạ, ngươi còn chưa xong sao ? Ngừng, ngừng, ngừng !Ta muốn hít thở, ta sắp hít thở không thông rồi.
Báo chí ngày mai sẽ có một bài với tiêu đề là [ Một sinh viên vừa thi tốt nghiệp xong bị hôn nồng nhiệt mà hít thở không thông —— chết trong toilet] (=)))
Buông ra, buông ra!
Ta đánh đánh lên vai hắn, bất quá xương cốt của hắn quá cứng, làm cho tay của ta đau quá, quả thực chính là giúp hắn mát xa thôi. Tiếp tục phản kháng – ta kéo tóc hắn, ta kéo ta kéo ta kéo kéo kéo …..
Bàn tay đang ôm thắt lưng của ta bỗng nhiên tăng lực đạo, ta kêu thảm thiết một tiếng, hắn xiết quá chặt, chỉ sợ ngay cả cây kim cũng chen vào không lọt đi.
Thắt lưng của ta, thắt lưng đáng thương của ta, ô … ô …. đau quá a, muốn gãy rồi, ngươi thả lỏng một chút, thả lỏng một chút được không ?
Tên Khổng Văn chết tiệt này, ngươi nên gọi là ‘khổng võ hữu lực’ đi, khí lực của ngươi làm gì mà phải lớn như vậy a.
Cái đầu lưỡi tựa như con rắn ở trong miệng ta nhích tới nhích lui – làm hại đầu lưỡi của ta phải đông trốn tây trốn thật vất vả – rốt cuộc cũng chịu lui ra, tiếp đó hắn lại bắt đầu chậm rãi cắn cắn lên bờ môi của ta.
Uy uy, ta không phải củ cà rốt!
Bất quá hiện tại khẩn cấp hít thở hít thở không khí mới là điều quan trọng nhất, trước không cần cùng ngươi so đo. Ta thở, ta thở, ta hít thở.
Ngươi còn chưa cắn xong sao ? Ngươi không phải là đem đôi môi của ta biến thành hai cái lạp xưởng mà cắn đứt đi chứ ?
Đủ rồi, đủ rồi, ta không muốn bị biến thành lạp xưởng.
Ta dùng hết khí lực tránh a tránh, kết quả dưới tình huống sức lực cách nhau quá xa, ta biến thành ở trong lòng ngực của Khổng Văn thở a thở.
Từ từ, từ từ!
Không thích hợp!
A a a, không muốn không muốn, tại sao lại đem cái vật cứng rắn như vậy ép lên trên bụng nhỏ của của ? Ta không cần ta không cần.
Không liên qua đến ta. Ô … sớm biết như vậy liền ngoan ngoãn đứng yên bất động.
Cám ơn trời đất, cuối cùng đại lão hổ đã chịu buông.
Nguôi giận rồi sao?
Ta mở to mắt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, vừa mới nhìn vào ánh mắt của hắn liền thấy trong đó không hề có một chút thiện ý.
Oa ! …… Lập tức giựt lui ba bước, đụng lên mặt tường phía sau, lại bị bắn ngược trở về, sau đó lại run run rẩy rẩy mà lui ra phía sau, lui vào trong góc.
Khổng Văn dường như vẫn còn rất tức giận a. Khổ …., hắn cả đời cứ thích nổi giận, mà mỗi lần như thế kẻ gặp chuyện không may chính là ta.
Khổng Văn nheo mắt lại, hướng ta ngoắc ngoắc ngón tay.
——- còn tiếp ——–