Không Muốn Làm Ngoại Thất Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 39


Trong nháy mắt, nàng đến phủ tướng quân đã được một tháng, sự tình nô tịch đã được giải quyết, nhà đã mua xong, cũng là lúc Hạ Cẩn rời đi.


Hôm nay Lận Tử Nghệ bảo Mộ Cổ tới giúp Hạ Cẩn dọn hành lý.Phải rời khỏi phủ tướng quân nên đến cùng lão thái quân nói một tiếng, bởi vậy Hạ Cẩn từ sớm liền đến chủ viện, đã năm sáu ngày kể từ khi phát sinh sự tình Lâm ma ma bị tra ra độc hại lão thái quân rồi bị đưa đi Đại Lý Tự.Hiện tại, La quản gia và Tôn thị chịu trách nhiệm chính về việc ở chính viện.Thấy Hạ Cẩn tới, lại nhìn thoáng qua Mộ Cổ đứng phía sau nàng, La quản gia hơi hơi ngẩng đầu, làm động tác mời.“Hạ cô nương, mời đi bên này.”Hạ Cẩn cùng Tứ Kỳ đi theo La quản gia vào hậu viện, đi qua cổng vòm hoa viên trên hành lang, cuối cùng dừng lại trước một núi giả cách chính viện không xa.La quản gia nhìn Hạ Cẩn, nhắc nhở nói: “Lão thái quân hiện tại thân thể không tốt, lát nữa nói chuyện phải chú ý đúng mực, đừng chọc tức lão phu nhân.”“Lâm ma ma đã bị bắt, bệnh của lão thái quân được đại phu điều trị, chắc là thực nhanh sẽ khỏi thôi.” Hạ Cẩn nghi hoặc hỏi.La quản gia lắc lắc đầu, nói: “Tâm phúc theo lão thái quân hơn hai mươi năm, lại vì lợi ích Lâm gia mà làm hại lão thái quân! Lòng lão phu nhân thực đau buồn! Thậm chí tức giận đến mức cơm cũng ăn không vô! Hiện tại, bệnh của lão thái quân không những không tốt, ngược lại còn nặng thêm!”La quản gia mấy ngày gần đây vẫn luôn vì chuyện này mà phiền lòng, nhưng dù phòng bếp có cố gắng nấu bao nhiêu cách, lão thái quân cũng không có cảm giác thèm ăn.Lão thái quân ra lệnh không được nói chuyện này với tướng quân, để không làm tướng quân phân tâm.Chuyện này, La quản gia nghẹn khó chịu, thấy Hạ Cẩn hỏi, giống như tìm được cái hốc cây để tâm sự.“Ai, thật không hiểu Lâm ma ma bị đứt cái cọng dây thần kinh nào, lão thái quân đối bà ta tín nhiệm như vậy, còn đem hậu viện giao cho bà ta xử lý, thật là làm người thất vọng buồn lòng mà!”“Hôm qua đã cử người đến hỏi Tần đầu bếp xem hắn có nghĩ ra cách chế biến món ăn ngon gì không, lại biết được Tần đầu bếp không có ở kinh thành, cũng không biết đi đâu nữa!”Tần Hạo Âu ở đâu, Hạ Cẩn biết……Vì làm ‘gà ngon đến chảy nước miếng không ngừng’ hạt tiêu trong kinh thành đều dùng hết rồi.Hạ Cẩn nói cho hắn, có một nhà trong Cửu gia thôn Vọng Khê trân trồng hạt tiêu, vì thế Tần Hạo Âu đi suốt đêm, hiện tại chắc là đã đến Vọng Khê trấn, cho nên La quản gia mới tìm không thấy.Thấy La quản gia vẻ mặt u sầu, Hạ Cẩn nhìn thoáng qua chủ viện cách đó không xa.Kim chủ đối nàng không tệ, còn giải quyết sự tình nô tịch và mua nhà cho nàng, hơn nữa còn phái người lại đây giúp nàng chuyển nhà.Hiện tại lão thái quân cần một đầu bếp chế biến món ăn khai vị thơm ngon, Hạ Cẩn không lý do liền mặc kệ như vậy!“Hay để ta thử xem!”“Ngươi?” La quản gia nhìn về phía Hạ Cẩn, Hạ Cẩn vừa mới quá tuổi cập kê, trong mắt Quản gia La, nàng không khác gì một tiểu nha đầu.Hạ Cẩn có thể nấu được một món canh nóng bình thường, nhưng đạt đến cấp bậc đầu bếp thì người bình thường tuyệt đối không thể làm được.Ở Yến quốc, công thức nấu ăn của các đầu bếp đều được giữ bí mật, việc chế biến các món ngon khác nhau chỉ nằm trong tay một số ít đầu bếp, địa vị của một số đầu bếp hàng đầu không kém gì một vị quan lớn.Việc nấu nướng thông thường trong gia đình chỉ đơn giản là luộc và nướng, nếu có thể thì thêm một ít muối, La quản gia cảm thấy Hạ Cẩn nhất định không thể nấu được món ngon tinh tế như vậy!“Hạ cô nương, ý tốt của người lão nô đều nhớ kỹ, sự tình nấu nướng này, vẫn là giao cho người chuyên nghiệp đi làm đi!”“Phốc!” Tứ Kỳ không nhịn cười một tiếng.“Nha đầu này, ngươi cười cái gì!” La quản gia tức giận trừng mắt nhìn Tứ Kỳ.Tứ Kỳ rụt cổ, hơi bĩu môi, tự nhủ: “Chủ nhân của ta mới là người chuyên nghiệp nhất đấy~”Thanh âm này không lớn, La quản gia lớn tuổi không nghe rõ, cũng coi như nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ.Hắn đi đằng trước dẫn đường, tiếp tục lẩm bẩm: “Lát nữa gặp lão thái quân, chỉ cần cẩn thận lời nói, đừng nói những lời khó nghe.

Hạ cô nương đừng sợ, lão thái quân rất tốt bụng, chỉ là thân thể không tốt mà thôi……”Đang nói chuyện, La quản gia vừa quay đầu lại thì thấy phía sau không có động tĩnh gì.“Ai? Người đâu!”Vừa mới rồi bọn Hạ Cẩn còn ở chỗ này, như thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi!Trong phòng bếp của Tướng quân phủ, Lão Chu nhìn món cháo mình vừa mang về, thở dài."Lão phu nhân lại không ăn một miếng nào.

Ai, người tức giận cái gì chứ? Làm cho thân thể mình tức giận như vậy cũng không đáng!" Lão Chu vừa nói vừa đổ cháo còn nguyên vẹn vào nồi.Lúc này, cửa từ bên ngoài mở ra, lão Chu còn tưởng rằng là nha hoàn chưa rời đi."Thuốc của lão thái quân phải mất một thời gian mới chuẩn bị xong, nửa giờ nữa hãy quay lại lấy."Thấy người phía sau im lặng, Lão Chu quay người lại, chưa kịp nhìn rõ là ai thì một cây chày cán bột đã đập vào sau đầu ông ta!Lão Chu ngất xỉu trên mặt đất, Hạ Cẩn vứt cây chày cán bột đi, ngồi xổm xuống chọc chọc, sau khi xác nhận Lão Chu đã hôn mê bất tỉnh, bất đắc dĩ nói: “Cho dù ta có giải thích, ngươi cũng không nghe.


Dùng biện pháp thô bạo vẫn là đơn giản nhất!"Nói xong, Hạ Cẩn cởi tạp dề treo trên tường, buộc quanh người, cầm con dao làm bếp trên thớt lên, vung ra một hoa đao.Lão thái quân ho về đêm biểu thị nội hỏa nặng nề, cộng thêm gan nóng tích tụ do tức giận, khiến tình trạng trở nên trầm trọng hơn, gây chán ăn.Đương nhiên, cách thanh nhiệt gan tốt nhất là mướp đắng, tuy nhiên mướp đắng có vị đắng nồng, không thể ăn trực tiếp, vì vậy Hạ Tấn chọn mướp đắng và sườn heo để nấu một phần nước dùng để làm ‘mì thập cẩm tiên hương’.Cho nguyên liệu vào nồi nấu với lửa Tam vị chân hỏa để rút ngắn thời gian nấu.

Lọc lấy nước súp ban đầu và đổ lên mì đã nấu chín.


Hơn nữa với khả năng kiểm soát gia vị và nhiệt độ cực cao của Hạ Cẩn, trong chốc lát một tô mì “thập cẩm tiên hương” đã ra đời!Tứ Kỳ đang đứng ngoài bếp và có thể ngửi thấy mùi thơm, dù đã ăn sáng nhưng vẫn bị hương thơm sảng khoái này thu hút, cảm giác thèm ăn càng tăng lên!Mùi thơm của lúa mì và thịt hòa quyện tạo nên hương vị sảng khoái, cảm giác như cơn gió thổi qua trên đồng cỏ, thoải mái đến mức đôi mắt Tứ Kỳ đều nhắm tít lại.Hạ Cẩn nấu nướng xong, nàng bưng khay tới chỗ lão thái quân, mở cửa đặt mì lên bàn.Vừa cất bước đi, lão thái quân đã quay lại, thấy trên bàn có một tô mì, Tôn thị tưởng là La quản gia đã đặt ở đó.“Đây là mì gì vậy? Mùi hương thơm quá!” Lão phu nhân mấy ngày nay không ngửi được mùi gì, nhưng lại có thể ngửi được mùi thơm của bát mì này!Thấy lão thái quân có hứng thú, trên mặt Tôn thị hiện lên vẻ vui mừng: "Lão thái quân, người nếm thử xem!"Tôn thị giúp lão thái quân ngồi vào bàn, cầm đôi đũa đưa cho lão thái quân.Lão thái quân gắp sợi mì lên cắn một miếng, ngay sau đó, hương thơm xộc thẳng vào mũi, mùi thơm ngọt ngào và kết cấu của sợi mì khiến bà có cảm giác như đang ở trong vườn rau, nhìn thấy khung cảnh mùa xuân, trong phút chốc, bà như cảm nhận được vạn vật đang sống lại.Đầu óc phát ngốc vì bệnh tật đã trở nên sáng suốt!Lão thái quân tiếp tục cắn một miếng, vị giác bị mỡ heo bao phủ lại mở ra, một lúc sau, bát mì cũng ăn xong, bà luyến tiếc buông đũa xuống, cầm bát lên và uống hết nước súp.Một màn này khiến Tôn thị cùng ma ma trợn mắt há hốc mồm!Lão thái quân ôm bụng ấm áp, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt trở nên trong trẻo hơn rất nhiều.“Chén mì này là ai làm vậy?” Bà hỏi..

Bình Luận (0)
Comment