Không Muốn Làm Nữ Phụ Ác Độc

Chương 6

14.

Lão cha béo đi rồi, đại phu nhân lại gọi ta tới.

Khác với lần khiển trách đầu tiên, lúc này đây, bà ấy đã chịu nhìn ta thêm vài cái. Nhưng ánh mắt soi mói khiến người ta khó chịu.

Ta cử động cổ: "Mẹ cả?"

"Lão gia đã nói cho ta biết. Vương gia vừa mới đưa thiệp mời tới, thứ nhất là muốn tới thăm, thứ hai là muốn chọn ngày nghênh thú con. Con nghĩ thế nào?"

Ta nghĩ như thế nào á? Ta muốn giết người!

Ta cắn chặt răng không lên tiếng. Đại phu nhân nhàn nhạt nói: "Thời gian quá gấp gáp, có một số việc ta vẫn chưa dạy con. Tuy đến Vương phủ sẽ có người giảng quy củ cho con, nhưng nếu con cứ như vậy tiến vào Vương phủ, người khác sẽ chê cười ta. Cho nên từ hôm nay, con hãy đi theo Khương ma ma học quy củ đi."

Học quy củ?

Ta xuyên vào Hoàn Châu cách cách sao?

Làm không tốt thì còn bị đánh?

Ta liều mạng giãy giụa: "Nhưng mà mẹ cả, con còn chưa thành niên."

Sắc mặt đại phu nhân cứng đờ, biểu cảm phức tạp.

"Không sao."

Má! Người kết hôn không phải bà, tất nhiên bà thấy không sao!

Hình như mọi chuyện không còn đường cứu vãn nữa rồi.

Ta vội vội vàng vàng bị đưa đến làm thiếp nhà người ta.

Nam phụ đáng chết!

Nếu lúc đầu, ta chỉ là một người ngoài cuộc không thích hắn, bây giờ, ta chỉ thấy chán ghét hắn.

Ta về tới sân viện của mình, mặc Khương ma ma ở ngoài cửa.

Xuân Hoa đứng trong phòng nơm nớp lo sợ. Liễu di nương đứng bên cạnh cũng lau nước mắt.

Nhìn thấy ta trở về, cả hai đều bước lên.

"Tiểu thư."

"Thu Nhi."

"Dừng lại! Bây giờ ta đang rất khó chịu. Để cho ta bình tĩnh lại đã."

Thái độ của ta thành công khiến hai người họ im lặng, cùng nhau rời đi, trả lại cho ta chút thanh tịnh.

Tình huống hiện tại:

Nam nữ chính thành thân là kết thúc đã được định trước. Nữ phụ như ta sẽ không làm chuyện dư thừa gì, ngoan ngoãn làm một NPC*.

*Nhân vật do máy tính điều khiển. Bạn nào chơi game thì chắc là khá quen thuộc với từ này.

Nhưng nam phụ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nam nữ chính. Một bên là đối thủ một bên là người mình yêu. Tất nhiên thì chuyện người mình yêu dễ tranh luận hơn. Dù sao thì ở đời này, cũng chưa có chuyện gì xảy. Chuyện kiếp trước ta cũng không tham gia nhiều lắm, chỉ biết nam phụ một lòng với nữ chính.

Nhắc đến đây mạch truyện cũng rõ ràng hơn. Nam chính là một nhân vật phản diện. Thân là nữ phụ, kiếp trước bị hắn lợi dụng đến thê thảm. Không biết ở kiếp này, có phải tên chó kia tìm ta theo thói quen hay không.

Ba ngày sau...

Cửu Hoàng Tử đến, chọn ngày cùng lão cha béo.

13 tháng 6.

Trùng hợp đó lại là ngày thành thân của nam nữ chính.

Một lần gà hai nữ nhi, một người là Thế tử phi, một người là Trắc phi của Vương gia, nhưng lão cha béo không tỏ ra vui mừng chút nào.

Ông ấy thấy ta bị mắng mỏ vì không tình nguyện tham gia lớp học về lễ nghi, còn khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút.

Nói hay lắm. Rõ ràng là hai nữ nhi đều gả cho quan to hiển quý nhưng lão phụ thân lại không hề vui vẻ.

Ta tò mò hỏi.

Lão cha béo thở dài, lau mặt nói: "Mặc dù gia thế nhà bọn họ rất tốt nhưng nếu các con phải chịu ủy khuất, ta không có cách nào bênh vực các con được. Nhà chúng ta ba đời làm quan, nhưng chúng ta không nịnh bợ kẻ quyền quý, làm việc thành thật, bình an cho tới ngày hôm nay. Gia gia của con nói rất đúng, trò chơi của đám quý nhân, chúng ta không theo được. Chỉ dốc giúp sức làm việc, tuy có mệt mỏi nhưng ít nhất không phải lo lắng, được sống an nhàn.”

Ừm, đúng thế.

Chỉ mong con ta ngu ngốc, lỗ m ãng, an nhàn mà hưởng lộc công khanh*.

*Câu gốc trong bài thơ “Tẩy nhi hí tác” (Tắm cho con). Đây là một bài thơ trào phúng rất nổi tiếng của Tô Đông Pha.

Dịch văn:

Nuôi con ai cũng muốn con thông minh, ngờ đâu lại bị thông minh hại

Chỉ mong con ta ngu ngốc, lỗ m ãng, an nhàn mà hưởng lộc công khanh.

Bản dịch thơ của Gs. Nguyễn Khắc Phi:

Nuôi con ai chẳng muốn thông minh

Ai ngỡ thông minh mãi hại mình

Chỉ muốn con ta ngu lẫn ngốc

An toàn mà hưởng lộc công khanh

Lão cha béo tuy rằng hàng năm phải đi đi xa nhưng vẫn luôn nhớ thương mấy đứa con ở nhà.

“Sau này phải gả cho người khác rồi, không thể trẻ con như trước. Tỷ tỷ con tính tình rất tốt, ta không lo lắng. Nhưng nếu con không thay đổi, tương lai sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.” Lão cha béo cau mày thở dài.

É!

Lão cha béo à, ta xin rút lại sự cảm động vừa rồi.

“Nữ nhi đã biết.” Hừ! Tính cách của ta không tốt chỗ nào?

Lão cha béo gật đầu: “Khương ma ma, ngươi tiếp tục đi.”

“Nhị tiểu thư, chúng ta thử lại một lần nữa…”

……

Cứu mạng!

15.

Sau khi kết thúc lớp học lễ nghi mệt mỏi kia, ngày thành thân cũng sắp tới rồi. So với đủ loại quy trình tam thư lục sính của Ngu Quy Vãn, Vương gia Trắc phi như ta thì đơn giản hơn một chút. Nói thẳng ra đó là sự khác biệt của chính thê và thị thiếp.

Đêm trước ngày gả chồng, đại phu nhân gọi ta đến Phương Hoa viện, dạy dỗ ta suốt một canh giờ, vừa mới trở về, Liễu di nương lại tới.

Bà ấy lén bảo Xuân Hoa rời đi, sau đó đưa cho ta một cuốn sách nhỏ.

Đúng, một cuốn sách rất nhỏ.

"Đây là gì thế?"

Liễu di nương đỏ mặt, ánh mắt thất thường, lắp bắp nói một hồi mà ta vẫn chưa hiểu gì.

Cuối cùng, bà ấy chỉ dặn một câu: "Đợi trời tối rồi thì lấy ra xem."

"Ồ."

Ta không quan tâm lắm. Thấy thái độ của ta, Liễu di nương nhấn mạnh rất nhiều lần rằng ta nhất định phải xem.

Sau khi nhận được sự bảo đảm của ta, bà ấy mới rời đi.

Sau khi bà ấy đi rồi, ta mới mở quyển sách kia ra coi.

Ú oà...

Ai bảo người xưa rất bảo thủ? Hứ! Nói dối!

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày 13 tháng 6.

Đột nhiên trong phủ có thêm rất nhiều người. Đang ngồi ở trong phòng cũng nghe rõ tiếng ồn ào bên ngoài.

Tiếng chiêng trống inh ỏi pháo nổ tưng bừng.

Lụa đỏ bay phấp phới, có rất nhiều người đến xem.

Ta còn chưa mở nổi mắt đã bị Xuân Hoa và mấy nha hoàn khác lôi ra khỏi chăn, ép ngồi ở trên ghế.

Ta mơ màng được một đám người hầu hạ chải đầu, mặc hồng y, cuối cùng đội khăn trùm màu đỏ, với sự hỗ trợ của Xuân Hoa, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Một đám người, không phải tiếng bước chân thì là tiếng nói chuyện. Ai ai cũng đều rất vui vẻ.

Sau khi trải qua một đống thủ tục, cuối cùng cũng bước đến cổng lớn.

Tai nghe thấy nam chính nói với nữ chính: "Vãn Vãn, chúng ta cùng đi thôi."

Giây tiếp theo, ta được ai đó bế lên!

Cảm giác bất ngờ rời khỏi mặt đất khiến ta hoảng sợ. Cho dù đã có người nói với ta về quy tắc khi tân lang đón dâu nhưng giây phút đó, suýt nữa ta đã chửi thề.

Nam phụ bế ta lên, đi vài bước, nói vài lời rồi nhét ta vào bên trong kiệu.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì người khác nâng kiệu lên. Sau đó, ta lắc lư suốt một quãng đường, nghe tiếng sáo và tiếng trống bên tai, còn có tiếng người ồn ào suốt dọc đường. Được một lúc ta ngủ thiếp đi.

Mọi chuyện sau đó rất suôn sẻ, qua cửa, bái đường và cuối cùng là động phòng.

Suốt một ngày phải nghe mấy tiếng ồn ào, cuối cùng ta cũng được ngồi xuống.

Ta bỏ khăn trùm đầu ra ăn mấy miếng bánh hạch đào Xuân Hoa đã chuẩn bị từ trước, gióng tai để lắng nghe tiếng bước chân.

"Xuân Hoa, em còn bánh không?"

"Dạ, nô tì đã chuẩn bị rất nhiều."

Ta liếc nhìn Xuân Hoa tán thưởng. Xuân Hoa rất kích động: "Cả ngày nay, tiểu thư vẫn chưa ăn gì. Nô tì biết khẩu vị của tiểu thư nên đã chuẩn bị rất nhiều bánh rồi."

Chậc. Nhìn đi!...

Ta liếc Xuân Hoa một cái, bỏ thêm một chiếc bánh hạch đào vào miệng.

"Cho ta ít nước, khô quá!"

Xuân Hoa vội vàng đi rót nước cho ta.

Lúc này...

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Trong lòng ta nói thôi xong rồi.

Một người đột nhiên xuất hiện ở cửa thích thú nhìn ta, còn nhìn bánh hạch đào trong tay ta.

Có ý tứ lắm!

Cẩu nam nhân này có võ công, nếu hắn không vui, căn bản ta sẽ không thể nghe được tiếng bước chân của hắn.

Giờ phút này, ta cười ngượng nghịu, hi vọng hắn không tính sổ với ta.

"Tham kiến Vương gia."

Xuân Hoa hiểu chuyện.

"Hầu hạ chủ tử của ngươi đi."

Hắn vẫn mỉm cười, nói chuyện cũng không có vẻ gì tức giận, xoay người rời đi.

Nhưng Xuân Hoa biết đã có vấn đề: "Tiểu thư..."

"Không có việc gì đâu, đừng sợ!"

Vậy là trong đêm tân hôn, tân nương tử là ta đây không biết đã ăn bao nhiêu cái bánh. Tân lang hình như cũng không thích ta cho lắm.

Trời ơi! Đây là chuyện ta cầu mà còn không được.

Xuân Hoa vẫn còn một chút sợ hãi.

Chờ thêm một lúc nữa, ta cởi y phục và đi ngủ.

"Tiểu thư..."

"Em muốn ngủ với ta hả?"

"Không, không, không, không..." Xuân Hoa xua tay từ chối.

Em ấy nhăn mặt: "Từ nãy đến giờ, chỉ có hai chúng ta, không thấy một hạ nhân nào của vương phủ. Vương gia làm vậy là có ý gì?"

Có ý gì?

Ta chỉ có một nha hoàn hồi môn là Xuân Hoa, các hạ nhân hồi môn khác không biết đã bị an bài đến chỗ nào rồi.

Vừa mới vào cửa đã ra oai phủ đầu với ta như thế.

Cuộc sống sau này chắc là sẽ náo nhiệt lắm đây…

16.

Một tháng sau khi gả vào Vương phủ.

Ta chỉ về thăm nhà mẹ đẻ một lần. Ai cũng bảo ta béo lên.

Vì tâm trạng vui vẻ nên ăn được ngủ được hả? No, no, no, no, no!

Trong ấn tượng của ta, nam phụ thích những thứ nhỏ yếu ớt, ví dụ như nữ chính vậy.

Vậy thì ta phải ăn thật nhiều, không chỉ bù lại sự thiếu thốn trước kia mà còn để bù đắp cho sau này.

Ta đang bảo vệ sự trong sạch của bản thân đấy!

Ta trả giá bằng chính cơ thể của mình!

Cuối cùng, sau sự làm bậy của ta

Nam phụ đã xuất hiện!

Lần đầu tiên, ánh mắt hắn nhìn ta lộ ra sự ghét bỏ.

Hi hi hi, đúng là hơi quá một tí. Mới có một tháng, ta đã tăng 10 cân.

"Thu Nhi."

Oẹ... Mẹ ơi, nổi da gà rớt đầy đất. Câm miệng vào cho ta!

"Mấy ngày nay, nàng có ổn không?"

Ta hơi lúng túng một chút, không biết phải trả lời thế nào.

Nói không tốt nhưng mà ta đã tăng 10 cân.

Nói là tốt thì thật ra cũng không được tốt lắm. Lý do quan trọng nhất là hắn có thể khiến ta sống không tốt.

"Hí hí hí hí..." Ta ngốc nghếch cười với hắn.

Nam phụ nhíu mày, vội vàng quay đầu lại tựa hồ như nhìn ta lâu thêm chút nữa thì hắn sẽ bị đau mắt vậy.

"Vài ngày nữa sẽ đến tiệc mừng thọ của phụ thân nàng. Nàng... phải chú ý vẻ ngoài của mình một chút."

Hừ. Ta hiểu được là ngươi đang mắng ta béo đó nhé.

"Ăn uống... Nên chú ý hơn." Hắn cố gắng nhắc khéo ta.

Ta ho mấy tiếng, hắng giọng nói: "Nhưng mà Vương gia ơi, ta, à, thiếp! Thiếp dạo này rất hay đói, đang ở tuổi ăn tuổi lớn." Bà đây còn chưa thành niên đâu!

Nam phụ cứng họng, quay đầu nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó nhanh chóng nhắm mắt như sợ đau, lạnh lùng từ chối: "Vậy thì ăn uống cũng phải có chừng mực một chút."

Dứt lời, hắn vội vã phân phó với người bên ngoài vài câu. Đột nhiên, ta nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.

"Sân viện của nàng ít người quá, ta gọi thêm cho nàng mấy người nữa." Nói xong, hắn rời đi. Có vẻ như hắn không muốn ở gần ta thêm một giây phút nào nữa.

Chậc chậc, có thế thôi à? Mới có thế mà đã không chịu nổi nữa hả?

Thành thật mà nói thì ta nhìn thấy nam phụ thế này, ta rất vui.

Không biết vô tình hay cố tình, thông qua hạ nhân và cái miệng của Xuân Hoa, nói cho ta biết đích tỉ của ta vì có xuất thân tốt đã được khen ngợi thế nào, cũng bởi vì có xuất thân tốt mà được phu quân cưng chiều thế nào, coi nàng ấy như châu như ngọc...

Hắn cố ý bỏ mặc ta, ta sẽ càng căng thẳng và sợ hãi, lúc này lại cố ý kể về cuộc sống tốt đẹp của nữ chính, tất nhiên sẽ làm ta đố kỵ. Hơn nữa, vốn dĩ "ta" đã rất ghét nữ chính...

Thủ đoạn quá thấp hèn. Nếu là trước đây thì sẽ có tác dụng đấy.

Nhưng hiện tại, mỗi tối ta chỉ cần niệm kinh thì có thể cùng nói chuyện với Ngu Mộng Thu một cách bình thường rồi.

[Kiếp trước hắn bắt nạt cô như thế, kiếp này cô không thể tiếp tục mắc mưu của hắn nữa!]

[Đúng thế. Nếu cô cảm thấy khó chịu thì ta đọc kinh một lát được không? Dù sao thì cô khiến ta khó chịu thì ta cũng không muốn cô được yên đâu.]

[Ừ, như thế này cũng ổn]

Sau khi dỗ dành đứa trẻ hư này xong, ta thấy bụng hơi đói rồi.

"Xuân Hoa, xuống bếp nhìn xem có điểm tâm gì không."

"Trắc phi nương nương, Vương gia đã dặn dò, từ nay về sau chỉ có bữa chính, không có điểm tâm."

Một người phụ nữ trung niên cúi đầu, cung kính nói chuyện với ta.

"Nhưng mà ta đói bụng!"

"Vương gia đã dặn dò rồi..."

"Không! Ta không muốn nghe! Mau ra ngoài và đóng cửa lại đi!"

Xuân hoa cúi người: "Tiểu thư, chị đói bụng sao?"

Ta gật đầu! Thật ra là không có đói lắm, chỉ là ta đang thèm ăn thôi...

"Nô tì vẫn còn một cái bánh bao."

"Đa tạ, em giữ nó cho mình đi."

Ta từ chối, ngồi vào bàn đọc thoại bản.

Suốt một tháng này, ta đều dùng mấy thứ này để giết thời gian.

Ta đã làm cầu lông và vợt nhưng thành phẩm xấu quá.

Xuân Hoa tìm thấy một quả cầu nhưng em ấy không biết đá.

Suốt một tháng ta nghĩ đến đủ trò chơi dân gian, nghĩ cả mấy trò vận động cũng chơi chán rồi.

Nhưng thời gian sau này còn rất dài. Ta phải tìm ra một sở thích hay một kỹ năng mới nào được.

Nếu không, ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn.

_________________________________

Cái truyện này, đôi chính siêu ít chems.

Mà ít chems, kết OE thì là gu của page này =))))
Bình Luận (0)
Comment