Không Nghĩ Tới Đi

Chương 67

Thiệu Từ Tâm gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn, nói cho cô mình đang ở nơi nào.

Sau khi buông di động, nàng chống cằm, như suy tư gì mà nhìn ngoài cửa sổ xe, trong đầu hết lần này đến lần khác nghĩ đến một màn vừa nãy. 

Ôn Úc cùng Điền Gia Hà cãi nhau.

Tuy nói ở trong ấn tượng của nàng, hai người này không phải chưa từng cãi nhau, nhưng Ôn Úc chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc chán ghét đối với Điền Gia Hà như vậy, càng đừng nói hung ác mà hất tay của Điền Gia Hà.

Dù cho Điền Gia Hà làm trời làm đất, cũng là bảo bối đầu quả tim của Ôn Úc.

Hôm nay nhìn thấy một màn này, nàng không khỏi cảm thấy hiếm lạ, quá hiếm lạ.

Rõ ràng đời trước hai người nắm chặt tay đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt chân thành tha thiết mà nói các nàng mới là chân ái, cảnh tượng ấy vẫn còn rõ ràng như in trong lòng nàng, sao hiện tại lại thay đổi?

Nàng lại nghĩ tới cái ngày mà mình chuốc say Ôn Úc kia.

Lúc ấy Ôn Úc nói gì đó nhỉ?

À, chị ta nói Điền Gia Hà không tốt, chị ta cùng Điền Gia Hà ở bên nhau không vui.

Vậy đến tột cùng là loại không tốt nào, lại vì cái gì không vui?

Nàng đột nhiên cảm thấy tò mò, nhưng lại không phải đặc biệt tò mò.

Hỏi Ôn Úc là không có khả năng, hỏi người khác lại không chiếm được đáp án, một khi đã như vậy, nàng còn tò mò làm cái gì?

Dù sao nàng nhìn ra Ôn Úc cái tra nữ này trải qua cũng không tốt, như thế liền đủ rồi.

Xe vẫn đang hướng đến Quang Lam, nàng chẳng còn quan tâm phong cảnh vừa lướt qua.

Điền Gia Hà gắt gao bắt lấy tay Ôn Úc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.

Điền Gia Hà không nhìn thấu người yêu của mình đang đứng ở trước mắt này.

Cô biết bản thân mình đề nghị chia tay là không đúng, nhưng Ôn Úc cũng dưới sự tức giận cùng song song theo đuổi hai người là mình và Thiệu Từ Tâm cũng không đúng mà.

Đối với chuyện này, các nàng đều làm không đúng, mà chuyện Ôn Úc cùng người khác yêu đương lại càng quá đáng hơn.

Mà cô đã tỏ vẻ tha thứ, nguyện ý một lần nữa bắt đầu lại, vì cái gì Ôn Úc nói không yêu liền không yêu?

Chẳng lẽ...... Chị ấy còn tức giận vì mình nói chia tay sao?

Cô bất đắc dĩ lại đáng thương mà giải thích: "Ôn Úc em không phải không thích chị..... Em cũng là nhất thời tức —"

"Buông tay." Ôn Úc không lưu tình mà đánh gãy lời nói của cô, biểu tình lạnh băng mà nhìn cô, giống như là đang truyền đạt mệnh lệnh, không có một tia cảm tình nào cả.

"Em không buông."

Điền Gia Hà cắn chặt môi, ánh mắt đuổi sát cô ta không bỏ, thần sắc đáng thương vô cùng.

"Chị vẫn còn đang giận em đúng không?"

Cô thoáng chốc đỏ hốc mắt: "Em đề nghị chia tay là em không đúng, nhưng chị không phải cũng cùng Thiệu Từ Tâm ở bên nhau sao?"

Ôn Úc nhíu mày, theo bản năng gác Thiệu Từ Tâm sang một bên: "Đừng nhắc đến Từ Tâm."

Điền Gia Hà đột nhiên thấy không vui: "Từ Tâm? Đó là chị dâu của chị, chị kêu thân thiết như vậy làm cái gì!"

Ôn Úc ngạc nhiên.

Những lời này đâm vào tim cô ta thật sâu, khiến cô ta vừa đau lòng lại phẫn nộ.

Chị dâu, chị dâu, hiện tại mọi người trên toàn thế giới đều đang nhắc nhở cô ta rằng Thiệu Từ Tâm đã trở thành chị dâu của cô ta!

Bất quá cô ta chỉ là trở về muộn một bước, vì cái gì sẽ tạo thành kết cục này!

Cô ta giận dữ mà rút tay về, phẫn nộ trừng mắt: “Đủ rồi!"

"Điền Gia Hà, tôi đối với cô đã không có cảm giác, chúng ta kết thúc, hoàn toàn kết thúc!"

"Sau này cô đừng có dây dưa với tôi nữa!"

Ném xuống lời nói quyết tuyệt tàn nhẫn, cô ta xoay người rời đi không quay đầu lại, không còn giống như trước đối với Điền Gia Hà lưu lại một chút thương tiếc nữa.

Cô ta đã không còn lý do cùng sức lực để yêu Điền Gia Hà.

Điền Gia Hà có cái gì đáng giá để mình yêu?

Yêu cái dáng vẻ mà Điền Gia Hà yêu bản thân hơn là yêu mình sao?

Hay là yêu dáng vẻ Điền Gia Hà thỉnh thoảng cãi vã với mình về những vấn đề vụn vặt của cuộc sống sao?

Tình yêu như vậy, hôn nhân như vậy căn bản không đáng lưu luyến, chỉ biết khiến người mệt mỏi.

Các nàng vốn là không thích hợp, không cần thiết lãng phí thời gian lẫn nhau.

Cô ta đã nói rõ ràng với Điền Gia Hà, hy vọng cô thức thời một chút, từng người sống khỏe, đừng đến dây dưa cô ta.

Điền Gia Hà ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Cô quả thực không thể tin được bản thân vừa nghe được cái gì.

Ôn Úc nói không thích mình?

Sao có thể chứ? Sao Ôn Úc lại không thích mình?

Các nàng náo loạn nhiều lần như thế, không phải càng nháo, tình cảm càng sâu sao?

Không, Ôn Úc khẳng định chỉ là nói trong tức giận, Ôn Úc còn thích mình.

Từ nhỏ đến lớn, người mình thích không ai là không thích mình.

Ôn Úc cũng là như thế.

Điền Gia Hà nhìn chằm chằm bóng dáng Ôn Úc, cố chấp ở trong mắt cô hóa thành một đoàn hỏa không thể dập tắt.

...

"Cúi chào, chú Minh."

Thiệu Từ Tâm phất tay cáo biệt chú Minh, xoay người dắt lấy tay Ôn Chi Hàn, ý cười xán lạn.

"Lần này em đến đây, hẳn là không có quấy rầy đến Ôn tổng chứ?"

Ôn Chi Hàn mặt mày ôn nhu, năm ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay của nàng, cùng nàng mười ngón đan vào nhau.

"Không có, một lát nữa là tan làm rồi, vừa lúc."

Thiệu Từ Tâm cong lên đôi mắt đào hoa, lúm đồng tiền như hoa.

Có cô ở, nàng cũng không mang khẩu trang cùng mũ.

Hai người dưới cái nhìn chăm chú của nhóm nhân viên, bình tĩnh mà đi vào thang máy.

Mọi người không dám quấy rầy sếp và vợ sếp, tự giác đổi một cái thang máy khác.

Trong thang máy chỉ có hai người các nàng.

Như vậy vừa lúc.

Thiệu Từ Tâm dặm lại son môi, vừa son vừa nói: "Lúc em vừa đến đây nhìn thấy Ôn Úc cùng bạn gái cũ của chị ta."

Nàng dừng lại sửa đúng một chút: "Khả năng em mới là bạn gái cũ nhỉ? Cũng không biết hai người họ có hoà hợp không."

"Không quan trọng," Ôn Chi Hàn thần sắc bình tĩnh mà tiếp được đề tài, "Em nhìn thấy rồi sau đó thì sao?"

Thiệu Từ Tâm dừng lại động tác, vẻ mặt hiếm lạ mà quay đầu lại: "Hai người bọn họ vậy mà đang cãi nhau á."

Ôn Chi Hàn chọn một chút mi.

Thiệu Từ Tâm giải thích: "À, có lẽ chị không biết, toàn bộ ánh mắt lẫn trái tim của Ôn Úc đều là vị bạn gái kia, vẫn luôn xem cô ta như bảo bối nâng niu ở lòng bàn tay, có nháo như thế nào cũng không buông tay, hơn nữa hai người bọn họ tự nhận là chân ái, là cảm động đất trời, cho nên em mới cảm thấy các nàng cãi nhau rất hiếm lạ."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, nghe không ra cảm tình gì.

Cô đối với chuyện của Ôn Úc xác thật hứng thú không lớn.

Nhưng Ôn Úc chung quy là bạn gái cũ của Thiệu Từ Tâm, là người Thiệu Từ Tâm thích thật lâu.

Khi quan hệ của hai người đang không có tiến triển, đột nhiên nghe thấy nàng nói về người yêu cũ, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót.

Nếu có thể đem tình cảm của nàng dành cho Ôn Úc chia cho cô một chút thì tốt biết bao nhiêu.....

Thiệu Từ Tâm thấy cô không có hứng thú nghe chuyện của Ôn Úc, cũng rất thức thời không nói nữa.

"Đinh."

Thang máy tới rồi.

Không khí mạc danh trầm mặc.

Thiệu Từ Tâm thấy thế, đem son môi để vào túi xách, giơ tay ấn lỗ tai, làm bộ nơi đó có tai nghe Bluetooth, lại nắm cổ áo, nghiêm túc mà nói một câu: "Nhận được."

Tiếp theo, vô cùng nghiêm trang mà hộ ở trước mặt Ôn Chi Hàn: "Ôn tổng, có thể đi rồi."

Ôn Chi Hàn khó hiểu: "Em đang làm cái gì?"

Thiệu Từ Tâm: "Làm vệ sĩ của chị."

Ôn Chi Hàn: "?"

Thiệu Từ Tâm nghiêm túc mà che chở cô, làm như thiệt mà ngó trái ngó phải: "Ôn tổng yên tâm, em tuy rằng là ngày đầu tiên ra trận, nhưng nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, có nguy hiểm tuyệt đối sẽ không bỏ chị lại rồi chạy trốn một mình đâu."

Ôn Chi Hàn thấy nàng nhăn mặt nghiêm túc đến như thế, tức khắc cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Tiếng cười nhẹ nhàng nháy mắt hòa tan trầm mặc.

Cô hào phóng mà dắt tay Thiệu Từ Tâm, kiềm chế cơn nghiện diễn của nàng, đi theo nàng cùng nhau đi ra thang máy.

Thiệu Từ Tâm thấy đã đem người dỗ dành vui vẻ nên cũng khôi phục bình thường, còn đè đè khóe môi, dừng lại bước chân hỏi: "Ôn Chi Hàn, son môi của em tô như thế nào?"

Ôn Chi Hàn bình luận: "Tô rất khá."

Thiệu Từ Tâm vui vẻ: "Đi thôi."

Nhất cử nhất động của hai người bị hai gã nhân viên thu hết vào đáy mắt.

Chờ các nàng đi xa, hai gã nhân viên mới dám thấp giọng nghị luận.

"Tô son môi? Ở thang máy liền nhịn không được mà hôn sao? Wow, này cũng quá  bốc lửa!"

"Này có là cái gì đâu, các nàng ở chương trình hôn không biết bao nhiêu lần, thao tác thường ngày thao tác thường ngày."

"Ai, hung hăng hâm mộ, tình yêu ngọt ngào khi nào mới có thể đến phiên tôi ahh......"

"Aizz, hôm nào cùng đi lạy Bồ Tát đi, nhìn xem có thể sửa vận đào hoa một chút hay không."

"Cũng được......"

...

Thiệu Từ Tâm ngồi trên ghế sô pha màu đen, đầu ngón tay ở trên màn hình di động không ngừng vuốt.

Nàng đang xem đề cử những món ăn ngon ở Phụng thành, để quyết định đêm nay ăn cái gì, nàng không biết phải ăn gì, còn Ôn Chi Hàn thì nói nghe theo nàng.

Nàng một bên lướt di động, một bên không quên khẽ meo meo chú ý công tác của Ôn Chi Hàn.

Ăn cơm là thứ yếu, quan sát Ôn Chi Hàn có phải đối với bất luận kẻ nào cũng đều ôn nhu hay không mới là chủ yếu.

Đáng mừng chính là, Ôn Chi Hàn căn bản không ngại nàng ở trong văn phòng nhìn chính mình làm việc. 

Kết quả nhìn nửa ngày nàng cũng không có phát hiện gì.

Ôn Chi Hàn đối đãi nhân viên, thái độ ôn nhu, nhưng đây là một loại ôn nhu nhìn không quá xa lạ cũng không quá thân cận, nhiều lắm sẽ không liếc mắt một cái đem người dọa lui.

Nàng cảm thấy đây gọi là "Ngụy trang" thì đúng hơn, mục đích chính là khiến cho đối phương vĩnh viễn đoán không ra bản thân suy nghĩ cái gì, hoàn mỹ đến mức làm người khác nhìn không ra một sai sót nào — Thiệu Hành khi làm việc cũng làm như vậy.

Không hề phát hiện gì ở công việc, Thiệu Từ Tâm âm thầm thở dài, dứt khoát nhìn vẻ bề ngoài cùng cách ăn mặc của Ôn Chi Hàn.

Áo sơ mi trắng sang trọng, tay áo nửa xắn, lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, đường cong uyển chuyển.

Ẩn sau mắt kính tơ vàng là một đôi mắt khẽ rũ xuống, hàng mi cong vút, giống như cánh bướm.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm một cây bút màu đen, làm nổi bật lên màu da trắng nõn như ngọc.

Tầm mắt Thiệu Từ Tâm nhịn không được mà nhìn năm ngón tay của cô. 

Cô trời sinh chính là người hoàn mỹ, từ đầu đến chân không có một tia khuyết điểm, đặc biệt là đôi tay, đẹp như là được ông trời chạm khắc tỉ mỉ mà thành, khiến người ta hận không thể vào giờ phút này trở thành cây bút trong tay cô, được cô gắt gao nắm chặt.

Thiệu Từ Tâm thấy cái tay kia chậm rãi buông bút, bàn tay chống mặt bàn, ngón tay theo động tác nhẹ nhàng lật mở trang giấy văn kiện, tinh tế thon dài, nhu mỹ xinh đẹp.

Sau đó Ôn Chi Hàn tới trước mặt nàng, cúi người xuống, chống tay phía sau sô pha nàng, nghiêng mặt nhìn nàng.

"Trên mặt chị có cái gì sao? Vậy Từ Tâm giúp chị lau một chút đi."

Thiệu Từ Tâm nhìn chằm chằm vào cô mà không nói một lời nào, và thật khó để cô có thể bỏ qua điều này.

Thấy nàng nhìn thật lâu, cô cũng không khỏi hoài nghi có phải trên mặt bản thân thật sự có cái gì hay không.

Nếu có, vậy vừa lúc mượn cơ hội này thân cận một chút đi.

Thiệu Từ Tâm phục hồi tinh thần lại nhìn nhan sắc gần trong gang tấc, nhẹ nhàng nói: "Trên mặt chị không có gì hết."

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nàng.

Thiệu Từ Tâm thành thật nói: "Em chỉ là đang nhìn chị gái xinh đẹp và tay của chị ấy thôi."

Ôn Chi Hàn rũ mắt nhìn mắt tay mình.

Thiệu Từ Tâm giơ ngón tay cái lên, không tiếc khen: "Thật sự quá đẹp, khiến người ta nhìn một ngày cũng không chán."

Ôn Chi Hàn nghe vậy hơi giật mình, không khỏi khẽ cười một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu nàng.

Hình tượng "Chỉ cần xinh đẹp là thích" quả nhiên bảo trì rất khá.

Thiệu Từ Tâm bị sự ôn nhu của cô mê đắm tâm hồn, thấy cô xoay người trở về, đầu óc vừa động, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay cô, buột miệng thốt ra: "Ôn Chi Hàn, em có vấn đề muốn hỏi chị một chút."

Nàng muốn trực tiếp hỏi cô có phải đối với mỗi người đều ôn nhu như vậy hay không, có phải đối với mỗi người đều tốt giống như đối với nàng hay không.

Kỳ thật nàng cũng không biết chính mình lấy dũng khí ở đâu, nhưng mũi tên đã ra bắ.n ra thì sẽ không có đạo lý quay đầu, tay đã vươn ra, lùi về cũng đã chậm.

Không sao, ngay cả khi lấy lập trường bằng hữu hỏi một câu cũng không sao đâu.

Nàng an ủi chính mình như vậy.

Ôn Chi Hàn nghe vậy, thần sắc tự nhiên mà ở bên cạnh nàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: "Hỏi đi."

Thiệu Từ Tâm thấy thế cũng liền đánh bạo hỏi: "Chị đối với người khác...... Cũng rất tốt sao?"

Ôn Chi Hàn không hiểu lời này của nàng là có ý tứ gì: "Cái gì?"

Thiệu Từ Tâm nỗ lực giảo biện một chút: "Tính cách của chị thật tốt quá, ôn ôn nhu nhu, đối với ai cũng như vậy, cho nên em rất là tò mò á, tò mò chị có phải đối với ai cũng đều tốt như vậy hay không......"

"Không có ý gì khác?"

"Không có ý gì khác."

"......"

Đáng tiếc, cô còn tưởng rằng nàng ôm một tâm tư khác biệt.

Thiệu Từ Tâm đang chờ cô trả lời, bỗng nhiên thấy cô hướng chính mình cười cười, tiếp theo đứng dậy đi về ghế ở bàn làm việc.

Đúng lúc này, bên tai rơi xuống một câu: "Không phải mỗi người đều đáng giá để chị đối xử tốt."

Thiệu Từ Tâm đôi mắt hơi hơi sáng lên.

— chị ấy nói mình đáng giá ah!

......

Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn hẹn nhau hôm thứ năm sẽ về Ôn gia ở mấy ngày.

Ôn Chi Hàn bởi vì có việc muốn cùng ba mẹ thương lượng, cho nên trở về trước một ngày.

Một chuyến trở về này cô mới biết được Ôn Úc đổi phòng.

Từ lầu hai đổi xuống lầu một, phòng cũng một lần nữa bố trí lại.

Quản gia nói cho cô, Ôn Úc trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở Ôn gia cùng ba mẹ, đổi phòng cũng là chuyện trong khoảng thời gian này.

Cô nhìn thoáng qua phòng Ôn Úc, một bên buộc lại tóc dài, một bên không chút để ý hỏi: "Đang yên đang lành nó đổi phòng làm gì?"

Đừng có nói lại là nghĩ cái gì thì muốn cái đó nữa chứ.

Dì Đông quản gia nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là bởi vì thang lầu."

Ôn Chi Hàn ngước mắt, đôi mắt xanh lam phản chiếu ra dáng vẻ của dì Đông nói chuyện.

Dì Đông nghĩ tới cái gì, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, chính là thang lầu. Nhị tiểu thư nói không muốn đi cầu thang, cô ấy cảm thấy leo lên leo xuống quá phiền toái, cho nên liền dứt khoát dọn đến lầu một ở."

Tóc dài được buộc gọn gàng, Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn về thang lầu trong nhà, bình tĩnh tháo đồng hồ ra.

Thang lầu màu trắng, bậc thang rõ ràng, từng bậc từng bậc hướng lên trên, liên thông lầu một cùng lầu hai.

Như suy tư gì mà nhìn một hồi, mặt không biến sắc mà quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Phải không."

Đeo đồng hồ vào tay, trên mặt một lần nữa giơ lên ý cười ôn nhu.

"Dì Đông, hôm nay con không ăn ở nhà, không cần làm cơm cho con, con đi tìm ba mẹ nói chuyện trước."

"Được, Ôn đổng bọn họ ở hậu viện."

"Được, con đã biết."

Cô xoay người đi đến hậu viện, chuẩn bị uống trà đàm đạo với ba mẹ.
Bình Luận (0)
Comment