Không Ngoan

Chương 29


Edit: Phác Thái Anh (Kai’Sa Team)
 
Chiếc Aston Martin phóng vút đi trên cao tốc sân bay, tiếng gió thổi vù vù bên tai. 
 

 
Lúc ra khỏi nội thành Chu Vưu vẫn còn chưa biết rõ ràng tình huống. Cô hỏi mấy câu, Giang Triệt không đáp mà chỉ bảo cô thắt chặt dây an toàn.
 
Chờ đi đến cao tốc, tốc độ xe tăng lên, Chu Vưu cũng chẳng còn tâm tư mở miệng nói chuyện nữa. Một tay cô ôm túi xách, tay kia không ngừng vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi bay tán loạn.
 
Thật ra cô rất muốn hỏi một câu, mui xe có thể kéo lên hay không?
 
Cô không hiểu biết về siêu xe, nhỡ xe mui trần đang chạy không thể kéo mui lên được, hỏi như vậy há chẳng phải có vẻ chỉ số thông minh rất thấp.
 
Đến sân bay, Giang Triệt dừng xe ở ga quốc nội, ném ví tiền cho Chu Vưu rồi phân phó: “Em vào trước mua vé máy bay, chuyến sớm nhất tới Nam Thành, khoang hạng nhất. Quẹt thẻ, không cần mật mã.”
 
“Nam Thành?”
 
Cho đến lúc này Chu Vưu mới biết nơi bọn họ đến công tác.
 

Giang Triệt “ừ” một tiếng, giục, “Xuống xe đi, nơi này không thể đỗ lâu.”
 
“Oh…”
 
Chu Vưu vội vàng cúi đầu tháo dây an toàn.
 
Nhưng đôi tay nhỏ của cô bị gió thổi lạnh như băng, còn có chút tê, một lúc lâu cũng không cởi ra được.
 
Giang Triệt thấy vậy tự tháo dây an toàn của mình rồi nghiêng người tháo giúp cô.
 
Trong chớp mắt, hai người cách nhau rất gần. Môi anh dừng ở phía trên hàng mi cô, có thể chỉ cách bốn năm centimet hoặc gần hơn, ngay cả hơi thở ấm áp cũng rõ ràng. 
 
Chu Vưu dán chặt lưng vào ghế, tai nóng lên.
 
Nhưng vẻ mặt Giang Triệt vẫn tự nhiên giống như việc giúp phái nữ tháo dây an toàn là chuyện bình thường. Anh cũng không có hành động nào quá mức, xong việc liền ngồi xuống.
 
Chu Vưu cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều, trong lòng hơi xấu hổ. Cô cúi đầu ôm chặt túi xách, vội vàng xuống xe.
 

Trong sảnh sân bay, tiếng bánh xe vali cùng với tiếng người trộn lẫn, thi thoảng còn có âm thanh quảng cáo bằng tiếng Trung và tiếng Anh vang vọng trong không gian rộng rãi. 
 
Ví tiền của Giang Triệt rất đơn giản, trừ mấy ngàn tiền mặt thì chỉ có thẻ căn cước và thẻ ngân hàng.
 
Mua vé máy bay xong, Chu Vưu nhận lấy thẻ căn cước, yên lặng quan sát.
 
Ảnh trong thẻ căn cước và anh ngoài đời thật không khác nhau là mấy, có lẽ chụp khoảng một hai năm trước, kiểu tóc cũng chưa thay đổi. 
 
Chu Vưu liếc nhìn ngày tháng năm sinh của anh.
 
Năm nay anh… hai mươi bảy tuổi?
 
Sinh nhật vào tháng mười hai, có nghĩa là đến cuối năm mới tròn hai mươi bảy.
 
Trời ạ…
 
“Nghĩ gì vậy?”
 
Chu Vưu đang nhìn chằm chằm thẻ căn cước của Giang Triệt mà xuất thần thì đột nhiên chính chủ xuất quỷ nhập thần chắn trước mặt cô, thấp giọng hỏi. 
 
Chu Vưu ngẩng đầu, bị dọa giật mình. Lỗ tai vừa khôi phục bình thường lại không tự chủ được nóng cháy.
 
Cô lật đật nhét thẻ căn cước của Giang Triệt vào ví tiền, nhỏ giọng nhận lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi…”
 
“Em phản ứng lớn như vậy làm gì, thẻ căn cước của tôi cũng không phải nhìn không nhận ra người.”
 
Chu Vưu vội vàng khoát tay, “Không có, chẳng qua là tôi hơi… ngạc nhiên.”
 
“Ngạc nhiên?”
 
Giang Triệt nhận lấy ví tiền, thoáng nhíu mày.
 
“Thì… thì… Tổng giám đốc Giang, anh mới hai mươi sáu sao?”
 
“Thế nào, nhìn tôi giống ba mươi bốn mươi tuổi? Già như vậy à?”
 
Chu Vưu giải thích, “Không phải, tôi chỉ cho rằng anh tương đối trẻ lâu, bởi vì 26 tuổi đã là… tổng giám đốc… thật sự rất khoa trương.”
 
Giang Triệt hơi nhếch môi cười, cực kỳ hưởng thụ câu nói này.
 
Chỉ là lúc ánh mắt anh lơ đãng liếc thấy vé máy bay của Chu Vưu, đường cong nơi khóe môi nhanh chóng hạ xuống, “Không phải tôi bảo em mua vé hạng nhất sao?”
 
Chu Vưu không rõ ràng lắm, chỉ chỉ vé máy bay của anh, “Là khoang hạng nhất mà.”
 
“Tôi nói em.” Giang Triệt lười nói nhiều, đoạt lấy thẻ căn cước và vé trong tay cô, tiến lên phía trước, “Chào cô, nâng khoang hạng nhất.”
 
Chu Vưu trố mắt hồi lâu, không nhúc nhích.
 
Cô tự mình trả tiền vé máy bay, sau này có thể về công ty thanh toán. 
 
Rốt cuộc dù là công ty nhà ai cũng không có đạo lý ông chủ bỏ tiền cho nhân viên mua vé hạng nhất, cho nên lúc Giang Triệt bảo cô mua vé máy bay, cô căn bản không tính cả mình vào.
 
Chu Vưu tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên khuyên can.
 
Nhưng Giang Triệt coi như gió thoảng bên tai. Chu Vưu nói nhiều mấy câu, anh còn nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Tôi là ông chủ hay em là chủ?”
 
“…”
 
Anh là.
 
Ghế ngồi ở khoang hạng nhất rất ít, không gian cực kỳ rộng. Chu Vưu và Giang Triệt ngồi gần nhau. Chờ Giang Triệt yên vị rồi, Chu Vưu mới yên lặng ngồi xuống.
 
Chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, giá vé khoang hạng nhất đắt gấp ba lần khoang thường, trải nghiệm đúng là khác nhau rõ rệt.
 
Ghế ngồi ở khoang hạng nhất rộng rãi thoải mái, có thể nằm xuống, bên cạnh là màn hình TV LCD di động, trước mặt thì có bàn làm việc và quầy bar để đồ.
 
Chu Vưu buông túi xách, ngồi xuống rồi mà vẫn có chút thấp thỏm bất an.
 
Cô muốn nói gì đó nhưng Giang Triệt bỗng nhiên đeo bịt mắt hơi nước lên, ngửa đầu ra sau, nói: “Tôi ngủ mười phút.”
 
“Ừm, được.”
 
Mười phút của Giang Triệt hơi lâu một chút, chờ máy bay ổn định trên không trung rồi anh mới tỉnh.
 
Chu Vưu đang đọc tạp chí, nghe động tĩnh bên anh, theo bản năng quay đầu qua.
 

Giang Triệt xoa mắt, vừa mở miệng liền hỏi một vấn đề chẳng liên quan, “Lần trước sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
 
“…”
 
Động tác của Chu Vưu ngừng lại, hơn nửa ngày mới nhớ ra anh nói đến tin nhắn nào.
 
Giang Triệt tháo bịt mắt ra, còn nói: “Lúc trước một người dì của tôi qua đời. Tài sản của bà ấy ở Mỹ có chút vấn đề, tôi qua đó xử lý cho nên không có thời gian liên lạc với em.”
 
Chu Vưu khép tạp chí lại, không biết nên tiếp lời như thế nào.
 
Cô không hiểu tại sao Giang Triệt lại nói với mình những điều này, cũng không cảm thấy bọn họ cần liên lạc riêng với nhau.
 
Cũng may Giang Triệt không tiếp tục đề tài này nữa, sửa miệng nói với cô một ít về kế hoạch đi Nam Thành lần này. 
 
Chu Vưu vốn còn muốn nói, lúc mua vé cô đã thuận tiện hỏi vé buổi tối trở lại Tinh Thành. Sau mười giờ tối không còn nhiều chuyến bay, bọn họ có nên đặt vé bay về khi xuống sân bay không?
 
Nhưng nghe Giang Triệt nói như vậy, cô hơi ngạc nhiên, “Tổng giám đốc Giang, vậy tối nay chúng ta không quay lại? Muốn ở Nam Thành vài ngày sao?”
 
Cánh tay Giang Triệt gác lên tay vịn, tay kia che miệng. Anh liếc Chu Vưu một cái, rất tự nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
 
“…” Chu Vưu bĩu môi, “Nhưng tôi không mang hành lý, anh… không phải anh cũng không mang sao?”
 
Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng xuất hành của anh, Chu Vưu cho rằng chỉ là đi họp, ăn một bữa cơm rồi buổi tối có thể trở về. Nhưng hội nghị kỹ thuật số kéo dài hai ba ngày hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
 
Giang Triệt lơ đễnh nói: “Muốn mang cái gì, Nam Thành không phải là huyện thành nhỏ tuyến 38, thiếu thì mua là được.”
 
“…”
 
Giang Triệt kịp thời bổ sung một câu, “Tôi trả tiền.”
 
Chu Vưu yên lặng.
 
Tiêu hóa vài phút, cô vẫn không cam lòng, vùi mình trên ghế nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao không dẫn trợ lý theo? Không phải anh có vài vị trợ lý sao?’
 
Giang Triệt cười, “Tôi có nữ trợ lý, em ghen?”
 
Chu Vưu không tin nổi nhìn sang, liếc mấy giây, cô cuối cùng cũng nhớ ra vị này hiện tại là ông chủ của mình, ánh mắt thu liễm lại. 
 
Nhưng cô vẫn không nhịn được, nghiêm túc bày tỏ: “Tổng giám đốc Giang, xin anh đừng tùy tiện nói đùa.”
 
“Được.”
 
Giang Triệt có cũng được không có cũng chẳng sao gật đầu, qua loa đối phó cô.
 
“Ở Giang Tinh đi công tác xã giao vốn luôn có PR đi theo, có vấn đề gì không? Trong ấn tượng của tôi thì rất nhiều công ty đều như vậy."
 
“Giang Tinh không có bộ phận quan hệ công chúng riêng, bộ phận thương hiệu bao gồm cả PR. Nếu không tin em có thể gọi điện hỏi các đồng nghiệp khác trong bộ phận thương hiệu." 
 
“Làm PR, cấp dưới phải đi cùng quản lý các bộ phận ra ngoài dự sự kiện. Chỉ có trưởng phòng quan hệ công chúng mới đủ tư cách đi cùng tôi.”
 
Theo như lời anh nói thì đây hẳn là cất nhắc cô?
 
Chu Vưu á khẩu không trả lời được.
 
Thật ra làm dự án không tránh được việc tiếp khách, nhưng trước đây cô chưa từng đơn độc thực hiện dự án nào, nếu có xã giao thì vẫn còn Tăng Bội chống đỡ.
 
Hơn nữa bọn họ là công ty quan hệ công chúng, không phải là PR cho bên A, cũng chưa từng có kinh nghiệm trong việc tháp tùng lãnh đạo ra ngoài xã giao.
 
Hôm nay cửa Giang Tinh cô còn chưa bước vào thì đã bị đưa ra ngoài. Trong thời gian ngắn cô thật sự rất khó tiếp nhận sự thay đổi công việc này.
 
Chu Vưu vô thức uống nước, đã uống được nửa bình.
 
Thừa dịp Giang Triệt không mở miệng, cô cầm lấy túi xách lục lọi. Sau khi tìm được khăn giấy cô lại tháo đai an toàn, đứng dậy, “Tổng giám đốc Giang, tôi đi toilet.”
 
Giang Triệt gật đầu. Nhìn bóng lưng Chu Vưu biến mắt, ánh mắt anh không tự chủ rơi về phía chiếc túi đang mở rộng trên ghế.
 
Máy tính xách tay, điện thoại di động, ví tiền.
 
Còn có cuống vé máy bay và thẻ căn cước chưa kịp cất lại vào ví.
 
Chẳng biết nghĩ cái gì, ánh mắt Giang Triệt thoáng động.
 
Hai tiếng rưỡi sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Đỗ Quyên của Nam Thành.
 
Hai người nhẹ nhàng mà đến, xuống máy bay cũng cực kỳ ung dung.
 
Có xe chuyên dụng tới đón bọn họ về khách sạn.

 
Lễ khai mạc Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Kỹ thuật số diễn ra vào hai giờ chiều, từ giờ đến lúc ấy cũng chỉ kịp tới khách sạn nghỉ ngơi sau đó ăn trưa.
 
Nơi bọn họ ở là khách sạn năm sao Quân Dật Hoa Chương, có hợp tác với Giang Tinh. Thái tử Sầm Sâm của tập đoàn Quân Dật cũng là bạn tốt lâu năm của Giang Triệt.
 
Giang Triệt tới ở, khách sạn đã chuẩn bị phòng tổng thống sẵn sàng. 
 
Nhưng lần này rất kỳ lạ, lễ tân không phải lần đầu tiên tiếp đãi vị tổng giám đốc Giang này thế mà hôm nay lại nhận được tin tức nói: Tổng giám đốc Giang không ở phòng tổng thống, bố trí cho anh một phòng thương gia hạng sang và cho nhân viên đi cùng phòng đôi hạng sang, ngoài ra nhớ làm thủ tục đăng ký.
 
Kỳ lạ thì kỳ lạ, cấp trên chỉ thị bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.
 
Lúc Giang Triệt và Chu Vưu đến khách sạn, lễ tân nhiệt tình đón tiếp và nhắc nhở: “Tổng giám đốc Giang, cô Chu, phòng đã chuẩn bị xong, phiền hai vị đưa thẻ căn cước.”
 
Giang Triệt vẻ mặt bình thường đưa giấy chứng nhận ra.
 
Chu Vưu đáp một tiếng, cũng bắt đầu tìm kiếm.
 
“…”
 
Thẻ căn cước đâu?
 
Đầu Chu Vưu nổ bùm một tiếng.
 
“Xin lỗi, đồ đạc trong túi hơi nhiều, tôi qua bên kia tìm thẻ căn cước.”
 
Chu Vưu nói xin lỗi rồi chỉ vào khu nghỉ ngơi.
 
Lễ tân dĩ nhiên không có ý kiến gì, Giang Triệt đi theo cô về phía khu nghỉ, thờ ơ an ủi, “Không sao, từ từ tìm.”
 
Chu Vưu không ngẩng đầu, đổ toàn bộ đồ trong chiếc túi cực lớn ra ngoài. 
 
Máy tính, điện thoại, dây buộc tóc, chìa khóa, ô uyên ương…
 
Mở ví tiền ra, không có.
 
Mở ngăn nhỏ trong túi xách, không có.
 
Đầu óc Chu Vưu trống rỗng, yên lặng một lát, cô không thể không thừa nhận sự thật, “Tổng giám đốc Giang, tôi không thấy thẻ căn cước.”
 
Tài xế đi cùng đúng lúc nhắc nhở, “Có phải rơi ở trên máy bay không? Cần tôi gọi đến hãng hàng không hỏi không?”
 
“Cũng được.”
 
Giang Triệt gật đầu.
 
Anh liếc nhìn thời gian, lại đề xuất với Chu Vưu, “Thời gian không còn nhiều, trước tiên em đem đồ dùng không cần thiết để trong phòng tôi đi, chờ xem bên hãng hàng không có tìm được không."
 
“Nếu quả thật không tìm được cũng chẳng sao, sân bay có thể cấp thẻ căn cước tạm thời, chờ về Tinh Thành báo mất giấy tờ, làm lại là được. Cũng không phải là ở nước ngoài ném mất giấy thông hành, không cần sốt ruột.”
 
Chu Vưu trước giờ chưa từng gặp tình huống đột ngột thế này, Giang Triệt vừa nói, cô cũng tỉnh táo lại.
 
Không có thẻ căn cước, phương diện giao thông vẫn xử lý được. Cũng chẳng phải là cách cả Thái Bình Dương, nếu quả thật không được thì có thể về trước.
 
Nhưng việc phòng nghỉ thì đúng là vấn đề thật. Không có thẻ căn cước, chẳng khách sạn nào dám cho cô vào. Ngay cả đi quán net đêm cũng cần có thẻ căn cước, cô không thể mấy ngày nữa đều ngủ ngoài đường được. 
 
Mặc dù ở chung với Giang Triệt rất kỳ quái nhưng anh ra ngoài đều ở phòng tổng thống, bên trong có vài phòng ngủ, cũng khá ổn.
 
Cân nhắc xong, Chu Vưu gật đầu một cái, “Thật xin lỗi đã mang thêm phiền toái cho anh, tổng giám đốc Giang.”
 
“Không phiền.”
 
Khóe môi Giang Triệt hơi cong lên, ý vị thâm sâu.
 


Bình Luận (0)
Comment