Edit: Phác Thái Anh (KaiSa Team)
Chuyện bán nhà Chu Vưu không chỉ nói chơi. Kỳ nghỉ tết âm chỉ có khoảng mười ngày, cô đã sắp xếp thỏa đáng toàn bộ công việc trong mười ngày này.
Việc này lúc gọi điện với Giang Triệt cô đã từng buột miệng nói ra, Giang Triệt không hiểu biết nhiều nên lập tức không nói thêm gì nữa. Buổi tối anh cho cô một dãy số, nói là số điện thoại của luật sư vô cùng thông thạo về bất động sản, cô có vấn đề gì có thể hỏi ý kiến người ta.
Công ty nghỉ, gần tới tết, Giang Triệt đã trở lại Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh xã giao không ngừng, anh cũng bận rộn, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Mỗi lần gọi điện nói chuyện Chu Vưu đều dặn dò anh mặc thêm quần áo, uống ít rượu, bớt hút thuốc.
Chỉ đơn giản là những lời quan tâm thân thiết nhưng Giang Triệt luôn cảm thấy có gì đó khó chịu. Loại cảm giác này dường như đã có từ khi hai người chính thức hẹn hò, sau khi công khai lại càng thêm rõ ràng.
Đám Sầm Sâm cũng lần lượt trở về Bắc Kinh.
Trong buổi tụ tập với đám bè không phải bạn này, Giang Triệt uống hơi nhiều, ôm lấy Sầm Sâm hỏi: “Chẳng biết vì sao mà tôi luôn cảm thấy cô ấy không hề thích mình chút nào.”
Nếu thích, ít nhất cũng phải ghen, có cảm giác nguy hiểm.
Nhưng từ lúc anh về Bắc Kinh đã công khai ám chỉ nhiều lần rằng mình đi xã giao rất nhiều. Cô cực kỳ chịu khó dặn dò, nhưng lại chưa từng dặn anh không được hái hoa bắt bướm bên ngoài.
Chẳng biết là do yên tâm hay không thèm để ý.
Nghe anh giống như đàn bà treo chữ thích hay không thích bên miệng, Sầm Sâm không chút lưu tình đẩy người ra.
Trên mặt Sầm Sâm không hiện cảm xúc nhưng động tác cởi áo khoác đã tỏ ý ghét bỏ rõ ràng. Cởi ra quần áo dính mùi rượu, anh ta lạnh nhạt liếc nhìn Giang Triệt, cảnh cáo, “Cậu tỉnh táo chút đi.”
Ngụm rượu trong miệng Triệu Dương suýt chút nữa phun ra, vất vả lắm mới nuốt xuống được, anh ta lại cười xùy thành tiếng, “Aiz Giang Triệt, tôi nói chứ cậu tỉnh lại đi, Quý Minh Thư đang la hét đòi ly hôn với cậu ta, cậu còn hỏi? Có phải cậu chê đã yêu lâu rồi không?”
Sầm Sâm ngước mắt, thoáng bạnh môi, “Có vẻ năm nay người đến gây chuyện ở bệnh viện y hơi ít, cần năm sau tôi cho thêm người đến góp gạch đá không?”
Trần Tinh Vũ và Thư Dương cười đau cả bụng, vừa cười vừa mắng.
Giang Triệt bị đẩy tới góc ghế. Anh nửa nằm, hé mắt quét qua bàn bao một vòng, bỗng nhiên cười nhạt không nói nữa.
Mấy người bọn họ nếu không phải bạch nguyệt quang* bạn gái cũ đá thì là vợ đòi ly dị, còn hai tên lại ưa thích tán tỉnh sinh viên đại học. Xem ra thì đều không bằng anh, ít nhất anh có một người bạn gái chính thức quan tâm mình.
Nghĩ vậy, trong lòng Giang Triệt cân bằng lại nhiều, cảm giác ưu việt cũng dâng cao, khinh thường tố khổ với cái đám này.
-
Luật sư Giang Triệt đề cử rất tẫn chức trách, sau khi xem xét kỹ càng tình huống thì đưa cho Chu Vưu kiến nghị cụ thể.
Giá của căn hộ tái định cư rất khó nâng lên, bình thường sẽ thấp hơn giá thị trường hai ba phần.
Tiểu khu tái định cư của hai chị em không có ưu thế nào, mặt ngoài cũ nát, chẳng có thang máy, cũng không cách âm lại còn thường xuyên mất nước.
Cũng may tiểu khu bên cạnh có một trường tiểu học và một trường cấp hai tương đối tốt trong huyện Lư Nguyên.
So sánh với điều kiện cư trú khách quan không thể thay đổi, vấn đề nghiêm trọng hơn chính là nếu cậu mợ cô sống chết ăn vạ không muốn dọn đi thì làm thế nào.
Trung Quốc rốt cuộc vẫn là một xã hội sống theo tình nghĩa, rất nhiều chuyện không thể dựa theo luật pháp mà thi hành.
Chu Vưu không thích những người đàn bà đanh đá chửi đổng, cũng không muốn giằng co với bọn họ rồi phải tìm hàng xóm đến phân xử. Làm thủ tục theo luật để tòa án cưỡng chế thi hành lại tốn công sức mất thời gian, hơn nữa làm lớn chuyện rất khó coi.
Luật sư cảm thấy dựa theo tình huống hiện tại của gia đình cô, muốn bán nhà có chút tốn sức, chỉ có thể đề nghị lúc cô rao bán hạ giá xuống một bậc, cũng nói chi tiết tình hình nhà mình, đề rõ yêu cầu.
Chu Vưu dựa theo đề nghị của luật sư mà làm.
Cô không có yêu cầu cao với giá nhà cho nên nhượng bộ tương đối nhiều. Ưu thế giá cả được nhiều khách hàng chú ý nhưng khi nghe nói nhà bị người thân chiếm đoạt thì đều chùn bước.
Giai đoạn trước tiến triển thuận lợi nhưng đến phần giao dịch lại dậm chân tại chỗ. Chu Vưu nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào hay.
Dây dưa mãi đến giao thừa.
Ở Lư Nguyên, cúng năm mới được thực hiện vào đêm giao thừa. Chu Vưu đưa Chu Kỳ đi tảo mộ cho ba mẹ, gặp được không ít người quen.
Sau khi cúng xong, Chu Kỳ báo cáo cho Chu Vưu chuyện bát quái mới nghe được từ chỗ người quen, “Chị này, bác hai gái vẫn còn có chút tài năng đấy. Tuy rằng không đòi được căn nhà của ba Chu Vân Vân nhưng bà ta vẫn ép phải bán đi, một nửa cho Chu Vân Vân.”
“Chẳng phải Chu Vân Vân vốn đi theo ba chị ta à, sau này đều là của chị ta, bán đi có ích lợi gì.”
“Đó là vì vợ mới của ba chị ta trong lúc ầm ĩ lại phát hiện mình mang thai! Vốn dĩ bác hai gái không định náo loạn đâu, nhưng một khi đã có bầu thì bà ta phải sống chết bám lấy đến khi nhà bán rồi chia cho Chu Vân Vân một nửa.”
“Vợ mới của ba chị ta cũng chẳng phải người hiền lành, nói cái gì mà hiện giờ không thể đưa tiền, nhỡ đâu tiền cho Chu Vân Vân lại chui vào túi bác hai gái thì làm sao. Bà ta nói khi nào Chu Vân Vân muốn mua nhà thì số tiền này mới có thể đưa, lại còn phải ký giấy cam đoan gì đó. Bác hai gái tức nghẹn, gần đây đang hỏi thăm mua nhà khắp nơi đấy.”
Chu Vưu vốn đang thất thần, nghe thế bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
-
Chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng mấy năm nay không khí tết càng ngày càng nhạt.
Những ngày lúc nhỏ còn cực kỳ mong đợi, theo thời gian đưa đẩy dần trở nên bình thường, “một số nghi thức chỉ có thể nhận vào dịp tết”* bởi vì tuổi lớn hơn nên cũng không tồn tại nữa.
(*) Chắc ở đây muốn nói tới lì xì
Hiện giờ vẫn có trẻ em đốt pháo hoa đêm giao thừa, vẫn có nhiều gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, xuân vãn* năm này nối tiếp năm khác đều náo nhiệt.
(*) Gala mừng xuân, thường chiếu vào đêm 30 tết
Có đôi khi Chu Vưu sẽ rất mù mờ, cũng không biết thứ thay đổi là không khí năm mới hay là lòng người đã không còn chờ mong náo nhiệt.
Đêm giao thừa, Chu Vưu gọi đồ KFC rồi cùng với Chu Kỳ ngồi trong khách sạn xem xuân vãn.
Xem một lúc, Chu Kỳ cảm thấy buồn chán, nhất định đòi mở một bộ phim cổ trang mạng có độ thảo luận rất cao dịp tết này.
Chu Vưu chẳng có vấn đề gì, xem cùng em gái.
Gần đến 0 giờ, sau khi xem hết 4 tập, Chu Kỳ không tin được gào lên, “Vì sao hội viên cũng chỉ được xem tới tập 4, chỉ hơn người dùng bình thường 2 tập?! Em hoàn toàn không cảm nhận được sự quý giá của hội viên!”
Chu Vưu không nhịn được cười thành tiếng.
Mở lại truyền hình trực tiếp xuân vãn, vừa vặn kết thúc tiết mục cuối trước khi giao thừa. Trên sân khấu MC nói rất nhiều, những lời chúc may mắn không ngừng phát ra.
Sắp tới thời điểm đếm ngược, bên ngoài pháo hoa vọt lên bầu trời đêm, tiếng này nối tiếp tiếng khác, soi sáng đêm đen giống như ban ngày.
Cô nhớ lần trước xem pháo hoa là ở đảo Tinh Giang.
Chu Vưu tựa vào cửa sổ, trong lúc giật mình nhớ lại đêm đó mình tỏ tình với anh.
Đằng kia Chu Kỳ vừa quay video vừa nói: “Chị này, anh rể tương lai chưa gọi điện cũng chưa gửi video cho chị à?”
Chu Vưu liếc nhìn điện thoại, tin nhắn chúc mừng năm mới hàng loạt không ngừng hiện lên nhưng hình như… không có Giang Triệt.
“Chị, không phải anh ấy cả đêm bay đến tìm chị chứ?” Chu Kỳ bỗng nhiên gập khuỷu tay chọc cô, ánh mắt phát sáng, hưng phấn nói, “Trong tiểu thuyết thường viết như vậy mà, nữ chính trở về quê, nam chính đêm hôm khuya khoắt chạy tới làm nữ chính ngạc nhiên, sau đó… ha ha ha ha chị hiểu mà.”
“…” Chu Vưu im lặng, “Không phải em viết truyện đam mỹ trên mạng sao?”
“Tiểu thuyết mà, vạn biến không rời kỳ tông*. Hơn nữa em viết đam mỹ cũng không ảnh hưởng gì đến việc em đọc ngôn tình.”
(*) Thành ngữ ý chỉ sự vật dù có phát triển đến mức nào đi nữa thì vẫn xoay quanh cái gốc cũ, Chu Kỳ muốn nói là dù viết loại truyện nào thì cũng có những tình tiết giống nhau
Vừa nói, truyền hình trực tiếp trên laptop đã bắt đầu đếm ngược mười giây, pháo hoa bên ngoài càng thêm sôi nổi.
Chu Vưu cúi đầu nhắn WeChat cho Giang Triệt.
Lúc cô bấm gửi đi, sau lưng vừa vặn đếm ngược đến 1, kim đồng hồ di chuyển, một năm mới lại đến.
Đợi hai phút, Giang Triệt không trả lời lại.
Chu Kỳ nhận được điện thoại của bạn học, trò chuyện vui vẻ.
Chu Vưu quay đầu nhìn điện thoại, thấy không có tin nhắn của Giang Triệt, cô bắt đầu trả lời những tin nhắn chúc mừng khác.
Hai người không quá nghiêm túc đón năm mới, dĩ nhiên cũng không định đón giao thừa, rạng sáng 1 giờ đã song song rửa mặt, lên giường ngủ.
Rất nhanh đã có tiếng hít thở đều đều của Chu Kỳ vang lên, Chu Vưu thì vẫn chưa ngủ. Cô cài độ sáng màn hình thấp nhất, xem Weibo, đọc tin tức, trong đầu thi thoảng còn hiện lên một ý nghĩ không thực tế - không phải là thật sự giống lời Chu Kỳ nói, hơn nửa đêm anh bay tới Lư Nguyên chứ.
Ba giờ sáng, Chu Vưu đã sắp ngủ. Đột nhiên Giang Triệt gọi điện tới.
Cơn buồn ngủ của Chu Vưu chợt bay mất, cô quay ra sau xem Chu Kỳ rồi rón rén vén chăn lên, cẩn thận bước xuống đất, cầm điện thoại lặng lẽ rời khỏi phòng.
“A lô.”
Giang Triệt hơi bất ngờ, “Anh tưởng em ngủ rồi, đang định cúp máy.”
“Chưa đâu.”
Giang Triệt vừa tỉnh, đầu đau sắp nứt ra, giọng nói cũng mang theo cơn ngái ngủ, “Đã ba giờ rồi.”
“Buổi tối nhà anh ăn cơm tất niên, uống với người lớn hơi nhiều. Anh vốn muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả ngủ qua giao thừa luôn.”
“Oh…”
Hóa ra là anh uống nhiều quá.
Hai người câu được câu chăng nói chuyện một lúc, Chu Vưu muốn nhanh để anh ngủ tiếp, kết thúc.
Cô trở về phòng, đắp kín chăn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không ngủ được.
Đêm giao thừa trăng sáng không quá tròn, bán nguyệt trong veo, ánh sáng mờ ảo hơi lạnh lẽo. Cô chợt thấy trong lòng có chút mất mát không thể giải thích được.
Cuộc sống rốt cuộc không phải phim thần tượng, dù cô chân thật tồn tại thì ở một vài khoảng khắc vẫn lặng lẽ mong đợi phim thần tượng thành thật.
Ngày hôm sau là mùng một, Chu Vưu mua ít đồ rồi cùng Chu Kỳ tới nhà bác hai chúc tết.
Chu Kỳ không thể tin nổi, dọc đường đi không ngừng hỏi, “Chị, có phải chị điên rồi không? Tới nhà bác hai, bác hai gái và Chu Vân Vân sẽ cào mặt hai đứa mình.”
Chu Vưu nhìn cô bé, bất đắc dĩ nói: “Em đừng nói thế, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.”
Chu Kỳ: “…”
Có câu tục ngữ rằng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.
Hai chị em xách quà tới cửa, bác hai gái Lương Quế Phân từ khi bọn họ vào đã sa sầm mặt nhưng quà thì vẫn nhận hết.
Bác hai Chu Trường Phúc thấy hai chị em tới ngược lại rất vui vẻ, loạch xoạch rút ra điếu thuốc giá rẻ rồi bảo Lương Quế Phân chuẩn bị trái cây thiết đãi.
Chu Vưu ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ, hỏi thăm mấy câu về thân thể Chu Trường Phúc.
Chu Trường Phúc đều trả lời rất khỏe, Lương Quế Phân ở bên cạnh lại âm dương quái khí chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Chu Kỳ nghe mấy câu đã không chịu nổi nhưng Chu Vưu vẫn nở nụ cười dịu dàng, còn quay qua nói chuyện với Lương Quế Phân, “Đúng rồi, bác gái, nghe nói gần đây bác đang tìm nhà cho Vân Vân?”
Lương Quế Phân chẳng thèm rót cho hai chị em dù chỉ một cốc nước lạnh, quét rác trong phòng, mở miệng ra là châm chọc, “Làm sao, tao mua nhà còn động đến mày à? Hỏi cái gì mà hỏi, chẳng lẽ mày có thể cho thêm mấy đồng?”
Nếu không phải Chu Vưu cầm theo không ít quà, nếu trước đó Chu Trường Phúc chưa nhắc nhiều lần không muốn bà ta tỏ thái độ với hai chị em, bà ta đã tiễn hai con súc sinh này ngay từ cửa rồi!
“Bác gái, là thế này, căn nhà tái định cư của chúng cháu cũng đã được 5 năm rồi, nói cách khác có thể bán đi. Cháu và Kỳ Kỳ quanh năm cũng chẳng về Lư Nguyên mấy lần, hơn nữa do thân thể của Kỳ Kỳ, bác cũng biết đấy, cho nên chúng cháu định bán căn nhà kia đi.”
Nghe được lời này, Lương Quế Phân và Chu Trường Phúc rối rít ngẩng đầu.
“Căn nhà kia là nơi ở tái định cư, điều kiện thì hẳn hai bác đi qua đã biết rồi. Nhưng mà gần đó có Lư Nguyên Nhất Tiểu và Lư Nguyên Nhất Trung, sau này trẻ con đi học rất thuận tiện.”
“Cháu và Chu Kỳ cũng không tính bán giá cao, dẫn người xem phòng, chọn tới chọn lui cũng phiền toái. Nghe nói bác gái muốn mua nhà cho Vân Vân nên cháu mới hỏi bác. Nếu bác thấy ưng, đều là người thân, chúng cháu đương nhiên muốn bán cho nhà mình.”
Lương Quế Phân còn chưa lên tiếng, Chu Trường Phúc đã nói trước, “Thế cậu mợ cháu ở chỗ nào, không phải bọn họ đang ở đó sao?”
Chu Vưu chỉ cười, “Căn nhà đó là của cháu và Chu Kỳ.”
Lương Quế Phân đầu óc nhanh nhạy, đã hiểu.
Thái độ của bà ta khác thường, không phản đối mà trực tiếp hỏi: “Cháu định bán bao nhiêu?”
“Vốn dĩ định bán 400 ngàn, nhưng nếu là bác gái thì cháu lấy 350 ngàn thôi.”
Căn hộ gần 120 mét vuông, theo giá bán nhà cũ hiện tại của Lư Nguyên, 400 ngàn đã là rất rẻ, 350 ngàn thì…
Lương Quế Phân hơi động tâm.
Ngôi nhà của Chu Vận Đức bán đi chia một nửa cho Chu Vân Vân, tính tới tính lui cũng chỉ được 250 ngàn. Mấy năm nay bà ta có tích cóp một chút, trước đây sống chết không chịu lấy ra, hiện tại muốn đoạt được 250 ngàn của Chu Vận Đức vào tay thì phải mua nhà, bà ta có thể bỏ ra 50 ngàn tiền vốn.
Thật ra ban đầu Lương Quế Phân không có ý định mua nhà để Chu Vân Vân kết hôn. Mua nhà kết hôn ít nhất cũng tốn mấy trăm ngàn cho vay, vậy sao được.
Bà ta tìm nhà cũ khắp nơi, nếu không hài lòng về giá thì không hài lòng cái khác, xét đến cùng vẫn là do giá.
Nếu là tiểu khu của chị em Chu Vưu thì…
Bà ta cẩn thận ngẫm lại kích thước nhà hai chị em và bố cục, lại nghĩ kế cận có hai ngôi trường tốt nhất Lư Nguyên, càng thêm quyết tâm.
Suy nghĩ kỹ càng một lúc, bà ta vẫn nghiêm mặt nói: “Nhà các cháu là căn hộ tái định cư, đã ở nhiều năm rồi. Hơn nữa với cái đức hạnh của mợ các cháu, dọn ra ngoài một cọng lông cũng sẽ không để lại, lúc ấy phải sửa sang mua đồ dùng lần nữa, nào có thể có giá 350 ngàn! Bác cũng không có nhiều tiền như vậy, nhiều nhất 300.”
Mặt Chu Vưu lộ vẻ hơi ngạc nhiên, “300 ngàn? Bác gái, sao lại chỉ 300 ngàn? Căn nhà của bọn cháu cộng thêm diện tích ban công đã gần 120 mét vuông, lân cận còn có trường học. Nếu không ở, cho người khác thuê một năm cũng có thể thu về không ít tiền. Bây giờ bác đi đâu mua được nhà 120 mét vuông với 300 ngàn.”
Hai người lời qua tiếng lại, Lương Quế Phân kiên quyết trả 300 ngàn, Chu Vưu nói thế nào cũng không đồng ý, cuối cùng đến lúc rời đi vẫn chưa ngã ngũ.
Ra khỏi nhà bác hai, Chu Kỳ nghẹn một bụng chữ, không nhịn được xả ra toàn bộ, “Chị, sao chị lại nghĩ ra việc bán nhà cho bác hai gái, trời ơi! Chị quá thông minh! Em vừa mới suy nghĩ kỹ lại, thật sự chỉ có bác hai gái mới có thể chế trụ mợ, đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài! Bán cho người khác ai dám nhận!”
Nhưng Chu Kỳ còn có nghi vấn, “Nhưng tại sao chị không đồng ý 300 ngàn bác hai gái trả. Giá chị định bán chẳng phải 300 ngàn sao?”
Chu Vưu cười cười, “Bác hai gái tinh ranh thế nào chẳng lẽ em không biết? Đồng ý quá nhanh bà ta nhất định sẽ cảm thấy không đúng, tiếp tục ép giá.”