Tôi ghét con gái. Tất nhiên tôi không phải 1 thằng trọng nam khinh nữ nhưng tôi vẫn ghét con gái mà chẳng có lấy 1 lý do. Vậy mà bây giờ thì thế nào nhỉ?
Tôi – chủ nhân tương lai của nhà Sanzenin lại phải ngồi đây và nhìn theo một đứa con gái(nếu không muốn nói là phải… quỳ dưới chân nó). Nếu ba nghe thấy tôi gọi nó là nó, ý tôi là gọi đứa con gái đấy là nó, thì tôi sẽ bị giải đến phòng tập làm bao cát cho ba ngay mất. Tôi cũng chẳng biết nó là ai cả, nhưng hình như tôi phải bỏ dở chương trình đại học của mình mà đến cái đất Việt Nam chẳng có gì hay ho này học… lớp 10 là vì nó. Ở Nhật tôi đã bước sang đại học rồi, nhưng chẳng hiểu sao ba tôi nói, tôi phải học tiếng Việt Nam cấp tốc và về Việt Nam học… THPT chỉ để bảo vệ một nhân vật nổi tiếng(thực ra thì tôi cũng mới chỉ 16 tuổi). Đó là nhiệm vụ, cũng là thử thách đầu tiên của tôi trước khi tiếp nhận tập đoàn hay là cả tổ chức. Hồi đó tôi ngây thơ lắm, thấy bảo một nhân vật nổi tiếng là mắt sáng lên ngay. Với lại hai đứa nó cũng tỏ ra ghen tị với tôi về việc này nên tôi không ngờ lại phải bảo vệ một đứa con gái. À, hai đứa nó không phải ai khác, chính là anh trai và chị gái tôi. Tôi cũng không định gọi hai đứa nó, ý tôi là anh trai và chị gái là hai đứa nó nhưng tôi quen rồi. Ít ra tôi thấy hạnh phúc khi được người ta gọi là “đứa trẻ lạc loài của nhà Sanzenin”. Tại sao lại gọi thế ư? Hừ, nói ra thật là xấu hổ, vì thế tôi sẽ nói khi nào thấy cần, hoặc cũng có thể cái con bé kia chắc cũng biết, và nó sẽ ton hót với ai đấy. Mà nó là ai nhỉ? Tôi còn nhớ năm ngoái ba mẹ tôi đã vui mừng như khi nghe tin có đứa con thứ 7 khi tìm ra nơi ở của “nhân vật nổi tiếng” ấy. Tuy chỉ biết “nhân vật” ấy sống ở Việt Nam mà đã vui mừng đến thế thì tôi cũng nhận ra tầm quan trọng của người này. Tôi chuyển đến học viện Quốc tế học vào đầu năm, rồi tự nhiên dính phải cái chuyện làm thành viên của Hội học sinh, cũng chẳng sao, tôi cũng quen với công việc này rồi. Và tận khi ấy thì tôi vẫn chưa biết người mình cần bảo vệ là ai. Tôi không có nhiệm vụ tìm người ấy, đó là việc của những người khác. Và hơn nửa năm học, tôi phải đến trường hàng ngày với cái mớ lý thuyết rỗng tuếch và cái thứ tiếng Việt nhàm chán ấy để đạt vai một thằng học sinh lớp 10 trong khi tổ chức vẫn đang truy tìm “nhân vật” kia. Điều làm tôi hứng thú chỉ là sự tức tối của hai đứa nó, ý tôi là anh và chị tôi khi không được ba giao nhiệm vụ này. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình lại phải đi bảo vệ một đứa con gái bằng tuổi mình, không có gì nổi bật ngoài chiều cao và lực học. Ôi! Thật là đau khổ quá đi. Tôi đã phải cố quan sát để tìm ra dù chỉ 1 lý do ở nó khiến tôi phải bảo vệ… thế mà… Thôi không nói nữa. Xấu hổ quá!
Nhưng nó thật là làm tôi thất vọng. Một kẻ tầm thường! Gì mà người của Night? Đã thế còn định đùa giỡn với Viết Quân nữa. Kể cũng tội mấy anh lớp 11 thật, bị nó chơi cho 1 quả đau, thân thiết thế mà… Nó đã tát Viết Quân 1 cái(thực ra thì tôi cũng chẳng lấy gì làm thương tiếc cho thằng này đâu, vì nó chính là Han Ji Hoo mà), sau đó lại tạt rượu vào mặt anh Duy với lý do là anh ấy dám tát Khánh Nam của nó. Hừ, Khánh Nam của nó á? Chắc thấy anh Nam bênh nó nên nó mới làm thế. Nhưng công nhận nó “trơ” thật. Bị lộ rồi mà mặt mũi vẫn như thường, còn đòi giải thích nữa chứ. Một bằng chứng thật thế cơ mà. Dạo này tôi đang cố phá mật mã bảo vệ hồ sơ của nó. Nhưng cứ động vào là bị “chết”. Thật bực mình. Tôi không phải dân IT, thực ra nếu nhờ tổ chức thì xong ngay. Chỉ có điều ba cấm tôi không được sờ mó đến những tài liệu liên quan đến nó. Tạm thời thì là thế, vì ông chủ của tôi không phải ba, mà là người đàn ông đang quay lưng lại trong màn hình vi tính trước mặt tôi lúc này đây. Một cái dáng cao lớn và lịch thiệp.
- Báo cáo hết đi! – Người đàn ông ra lệnh – Có chuyện gì gấp mà gọi ta lúc này? Nếu ta nhớ không nhầm thì ở Việt Nam lúc này đang là giờ mà những đứa choai choai như cậu phải đi ngủ rồi chứ? Được rồi! Bây giờ thì vào phần chính của vấn đề đi. Nói 1 cách đầy đủ. Ta biết cậu còn chưa kể hết mọi chuyện đâu.
- Vâng! Thưa ngài! Sau khi đoạn băng được chuyển đến, bọn họ đã có xích mích, cô ấy bị Khương Duy và Viết Quân tát… tay đập vào thủy tinh, chảy máu rất nhiều…
- Con bé ngu ngốc đó không đòi giải thích sao?
- Có thưa ngài! Nhưng không ai chịu nghe.
- Kể cả Han Ji Hoo?
- Vâng!
Tôi vẫn dán mắt vào màn hình, mong được nhìn thấy gương mặt chủ nhân của giọng nói đầy ma lực này… nhưng không được. Khi ông ta ngồi xuống ghế, tôi chỉ nhìn thấy từ cổ áo ông ta trở xuống, trên tay ông ta xoay xoay 1 ly rượu và thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp 1 ngụm nhỏ. Ông ta vẫn yên lặng… khá lâu.
- Ngươi thực tình muốn biết con bé ấy là ai chứ?
- Tôi muốn nhưng không có quyền đòi hỏi, thưa ngài.
Lại 1 khoảng im lặng nữa để cho ly rượu cạn dần. Người đàn ông khẽ thở dài.
- Chỉ với chuyện hôm nay, thằng bé Khương Duy ấy đã xứng bị ta chặt cụt cái bàn tay bẩn thỉu của nó còn thằng nhãi Han Ji Hoo cũng đáng chịu 1 phát đạn vào đầu rồi. Nhưng không sao…
Người đàn ông ngả người ra sau làm cho tôi nhận thấy 1 nụ cười rất nhẹ thoáng qua trên miệng ông ấy.
- Ta tin rằng… điều đó sẽ làm cho Han Ji Hoo phải hối hận cả cuộc đời này…
Câu nói của người đàn ông giống y hệt câu nói của Linh Như khi nãy làm cho tôi chú ý.
- Ông tỏ ra khá hiểu về cô ấy.
- Tất nhiên. – Vành môi của ông ta hơi nhích ra 1 chút – Vì thế nên… ta đảm bảo với cậu… chỉ trong vòng 24h, Han Ji Hoo sẽ mất đi cả 2 người con gái quan trọng trong cuộc đời cậu ta. Một thằng bé ngu ngốc. Và cả cậu nữa… hãy làm tốt nhiệm vụ của mình. Chỉ cần 1 bất trắc nhỏ xảy ra cho con bé ấy, quyền thừa kế tập đoàn và tổ chức của cậu sẽ bị tước đoạt hoàn toàn…
Tập đoàn? Tổ chức? Sao người đàn ông này có thể biết đằng sau tổ chức là tập đoàn? Sao ông ta biết tôi là người sẽ thừa kế cả hai?
- Ông là ai? – Tôi đánh liều hỏi ông ta.
- Ta là ai ư? – Người đàn ông phá lên cười – Là ông chủ của cậu… Và cũng là người duy nhất trên đời nắm giữ mạng sống của cậu.
Màn hình tắt phụt mà sao tôi vẫn như còn thấy nụ cười mỉa mai cuối cùng ẩn hiện của ông ta. Tổ chức tuy bao lâu nay nằm dưới quyền kiểm soát của nhà Sanzenin, nhưng thực chết, chủ nhân – người có quyền tối cao hơn cả ba tôi lại là 1 nhân vật khác. Mà cũng có thể là hai. Tôi mới chỉ biết có 1 người… Chẳng nhẽ người còn lại… Là ông ta?
Khánh Nam nắm chặt hai bàn tay cố gắng kìm nén sự tức giận khi nhìn Việt Thế trắng toát với lớp băng trên vai và những vết tím bầm còn in trên mặt. Vết thương lấy đi khá nhiều sức lực của Việt Thế, cậu đã ngủ. Trong phòng chỉ có Khánh Nam đang ngồi lặng im bên cạnh. Mọi chuyện xảy ra từ tối qua đến giờ làm Khánh Nam bực bội. Suy cho cùng, Khánh Nam đã vì Việt Thế quá nhiều. Nhưng đó không phải là chuyện để đem ra mà so đo. Đã là bạn bè thì chả bao giờ có khái niệm tính toán ở đây cả. Khánh Nam thì càng không. Và đây cũng là lần đầu tiên Khánh Nam thấy khó xử đến thế. Hình ảnh Việt Thế với bên áo đẫm máu khi nãy vẫn ám ảnh Khánh Nam. Việt Thế là một thằng ngốc. Chỉ vì cái ơn cứu mạng ngày nào của Việt Tú mà Việt Thế phải sống như bây giờ, và hi sinh 1 cách cũng ngu ngốc nốt.
Mấy năm trước…
- Cậu còn muốn gì nữa? Chừng đó tội ác của anh ta còn chưa đáng sao? – Khánh Nam quát ầm lên.
- Tôi xin cậu mà! Khánh Nam! Làm ơn hãy cho anh ấy 1 con đường sống! Làm ơn…!
Việt Thế vẫn quỳ dưới đất van nài Khánh N
am.
- Chúng ta là bạn mà! Cậu đừng tố cáo tất cả được không? Nếu cậu làm thế… anh ấy khéo phải vào tù mất… Ba anh ấy chịu án tù chung thân là đủ rồi… cậu hãy tha cho anh ấy đi… Cả Night nữa… Làm ơn đừng san bằng nó…
- Việt Thế! Vậy cậu nghĩ sao cho hơn chục mạng người đã chết dưới tay Việt Tú? Bao nhiêu hành vi vô đạo đức của anh ta? Đừng có mà tỏ ra hèn kém như thế. Cậu đứng lên đi – Khánh Nam lôi Việt Thế lên bực tức – Cậu… sao lại ngu vậy chứ?
- Không! Nếu cậu không đồng ý… tôi sẽ không đứng lên.
- Được. – Khánh Nam cố kiềm chế – Vậy thì cậu hãy cứ quỳ ở đó đi.
- Khánh Nam!
Khánh Nam vẫn bước 1 mạch ra phía cửa.
- Cậu đã vì Viết Quân mà làm mọi chuyện… vậy không thể vì tôi mà ngừng nó lại được hay sao?
Khánh Nam ngừng lại.
- Phải! Vì thằng đó đã đâm Viết Quân, đã định giết Viết Quân nên tôi không thể đứng yên mà nhìn nó nhởn nhơ như thế. Càng không để cậu cứ suốt ngày bị nó mang cái ơn cứu mạng ra mà dọa nạt. Tôi không thể để yên!
- Tôi không cần cậu vì tôi! Vậy nên cậu hãy tha cho Việt Tú đi! Xin cậu đấy.
Khánh Nam nhìn Việt Thế trân trân. Một thằng ngu trọng tình nghĩa.
- TÔI CHƯA BAO GIỜ CÓ KHÁI NIỆM THA THỨ. – Khánh Nam nhấn mạnh từng chữ.
- Vậy thì… – Việt Thế thở dài cố gắng thương lượng lần cuối – Chỉ tố cáo mỗi tội danh đâm Viết Quân thôi được không? Anh ấy sẽ ở trong trại thanh thiếu niên 1 thời gian… Có thể sẽ hối cải… Mà Viết Quân cũng đâu có ý định sẽ trả thù? Cậu chỉ làm như thế thôi… có được không? Tôi… tôi… tôi đã tham gia Night rồi!
- Cái gì?
Khánh Nam ngây người nhìn Việt Thế.
- Cậu đã làm sao cơ?
- Tôi… anh ấy muốn tôi tham gia vào Night… vì nói rằng anh em với nhau thì phải…
Việt Thế chợt im bặt nhìn khuôn mặt Khánh Nam không còn lấy 1 giọt máu.
- Tôi… thực sự khi đó tôi không biết Night là thế nào… chỉ nghĩ… nó là 1 nhóm bạn thôi… Tôi… xin lỗi cậu. Khánh Nam!
Việt Thế vẫn quỳ dưới đất, đầu cúi sụp xuống. Khánh Nam thì vẫn lặng đi nhìn thằng bạn mà không biết nói gì. Thật lâu sau đó, Khánh Nam mới lên tiếng.
- Hãy hứa với tôi… đừng để bàn tay cậu nhuốm bùn.
- Nếu tôi làm được như thế… cậu sẽ theo ý tôi chứ?
Khánh Nam khẽ gật đầu quay đi trong im lặng.
Vì Việt Thế, Khánh Nam đã nhắm mắt cho qua rất nhiều chuyện. Khi Linh Như bị dao lam cứa vào chân, vì Việt Thế mà Khánh Nam không thể chỉ ra thủ phạm, vì đó là người con gái mà Việt Thế yêu. Khi biết Hoài Trang là người của Night, cũng vì Việt Thế mà Khánh Nam không thể nói cho Viết Quân và Khương Duy hết mọi chuyện. Khi Linh Như bị đánh, cũng vì Việt Thế mà Khánh Nam chưa thể làm gì. Và bây giờ, khi chính bản thân Việt Thế bị đâm, thì cũng vì Việt Thế mà Khánh Nam chưa thể san bằng Night ngay lập tức được. Đứng yên mà nhìn những người thân bên cạnh mình bị tổn thương, đặc biệt là em gái mình, không phải bản tính của Khánh Nam. Nhưng nếu cứ thực hiện như những gì đã bàn với Tuấn Vũ, thì có lẽ Việt Thế sẽ càng bị nguy hiểm hơn. Khánh Nam lưỡng lự cầm điện thoại lên.
- Tuấn Vũ! Có lẽ chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi! Việt Thế đang trong bệnh viện.
Đã 3h sáng. Khánh Nam vẫn ngồi yên bất động mà nhìn Việt Thế. Thật là một thằng bạn ngu ngốc. Ba vừa gọi điện nói Linh Như vẫn đang ngủ và ba đang chăm sóc nó, Khánh Nam cứ yên tâm ở lại đây với Việt Thế. Khánh Nam thấy xấu hổ. Cuộc sống của Linh Như khi ở nhà Wilson tưởng như cuộc sống của 1 nàng công chúa vậy, gần như 1 cuộc sống không phải lo toan, muộn phiền. Còn ở đây thì…
Cảm giác bực bội của Khánh Nam lúc này dồn tất cả vào Khương Duy và Viết Quân. Cậu đã không thể ngờ… không thể ngờ… Mà cũng có thể là lỗi nằm ở Khánh Nam. Bao năm nay, chúng làm gì đều theo ý cậu, vì thế cậu chưa bao giờ dạy chúng nó cách suy nghĩ vấn đề 1 cách chính xác nhất… Khương Duy và Viết Quân! Hai thằng bồng bột và thật thiếu suy nghĩ. Khánh Nam biết thế, nhưng không thể không tức giận. Bọn nó đã dám tát em gái cậu, Khương Duy còn không ngần ngại ụp cái bánh kem xuống đất… Khánh Nam lại sôi lên khi nhớ đến khi đó. Công sức của em gái cậu! Nó đã phải cố gắng đến mức nào… Thế mà…!
Linh Như đã rất buồn. Khánh Nam biết vậy, và cậu càng tự trách mình hơn. Cậu phải đứng im mà nhìn nó tự đối mặt với mọi chuyện khi ấy. Cậu đã không thể làm gì. Vì cậu đã thua… thua trong chính trò cá cược cậu bày ra. Kết quả tưởng như đã nắm chặt trong tầm tay mà thoáng chốc lại biến mất. Viết Quân! Mày đã tự đánh mất cơ hội rồi!
Hai cánh tay bất chợt choàng qua người Khánh Nam làm cậu giật mình theo phải xạ quay ngoắt đầu lại và đứng bật dậy. Cậu thở dốc rồi trừng mắt lên.
- Em làm cái trò gì thế hả?
Linh Như bật cười.
- Thấy anh đang đăm chiêu suy nghĩ nên em định dọa 1 chút thôi mà.
- Mà… sao em lại ở đây? – Khánh Nam giật mình nhìn xuống chiếc đồng hồ, mới chỉ hơn 3h sáng thôi mà.
Linh Như liếc sang Việt Thế.
- Em muốn đến thăm anh ấy.
- Nhưng em đang ốm mà…
Nó nhún vai nhẹ tênh.
- Em đỡ rồi. Bụng cũng không đau nhiều nữa.
- Nhưng em nên về nhà nghỉ thì hơn. Có anh ở đây rồi.
Linh Như vẫn gan lì ngồi xuống ghế.
- Thực chất thì em chuẩn bị ra sân bay. Hì.
- Sân bay? – Khánh Nam ngạc nhiên – Em ra sân bay làm gì?
- À… Ma Vương báo em phải đến chỗ ông ngay…
- Em sang Đức ấy hả?
Thay cho câu trả lời, Linh Như lại hỏi ngược lại Khánh Nam.
- Thế anh nghĩ em sẽ đi đâu chứ?
Hai anh em lại cùng im lặng nhìn vào Việt Thế. Linh Như rụt rè.
- Anh này…
- Ừ?
- Anh… có chắc là… Viết Quân… yêu em không?
Khánh Nam quay phắt sang nhìn em gái 1 cách kì lạ.
- Sao tự nhiên em lại hỏi thế?
- Anh trả lời đi. – Linh Như không nhìn thẳng vào mặt Khánh Nam mà nhìn vào Việt Thế.
- Ừ! Anh chắc! Em vẫn đang suy nghĩ chuyện tối qua đấy à? Anh thấy…
Khánh Nam đang nói dở thì Linh Như cắt lời cậu.
- Có thật anh ấy yêu em không? Hay chỉ đơn giản là… sự ngộ nhận? – Ánh mắt Linh Như trầm buồn.
- Thật! Anh biết mà. Nhưng sao em…
- Ừm… – 1 lần nữa Linh Như lại cắt ngang lời Khánh Nam – Vậy là đủ rồi… Chỉ cần Viết Quân yêu em…
Linh Như bỏ dở câu nói và mỉm cười đứng lên.
- Em ra sân bay đây! Em xin phép ba rồi, khoảng chiều tối hoặc sáng mai em sẽ về.
Khánh Nam ngơ ngác nhìn theo khó hiểu. Linh Như, em định làm gì?
Dậy sớm không phải thói quen của Khương Duy. Bên ngoài trời vẫn tối đen. Mùa đông mà. Cái lạnh ngấm vào tận da thịt dù Khương Duy vẫn đang ở trong phòng. Đã 5h sáng rồi. Nhưng cậu không thể ngủ được. Có lẽ Viết Quân cũng thế. Ít ra… Viết Quân bị shock hơn cậu. Dì gọi điện báo Khương Duy sang ngay. Và thế là Khương Duy dắt xe ra khỏi nhà dù trời còn khá sớm, cũng không quên mang theo sách vở.
Cánh cổng sắt nhà Viết Quân nhanh chóng hiện ra trước mặt Khương Duy. Cửa sổ phòng Viết Quân vẫn còn tối đen.
- Con lên xem nó sao giùm dì. Dì lo quá! Suốt tối qua tới giờ nó cứ như thế suốt. Dì nói sao cũng không được.
- Dạ!
Vẫn như mọi lần, Khương Duy không có thói quen gõ cửa. Nhưng vừa mở cửa phòng, cậu chợt hốt hoảng.
- Viết Quân… mày…
Viết Quân vẫn dựa sát vào 1 góc tường… ngủ với bàn tay bằng máu còn in trên mặt.
- Viết Quân! Viết Quân! – Khương Duy lay mạnh thằng bạn làm cho Viết Quân giật mình tỉnh giấc.
- Sao mày lại ở đây? – Viết Quân nhìn vào chiếc đồng hồ rồi nhìn ra ngoài trời – Còn sớm mà?
- Tao mất ngủ. – Khương Duy thở dài.
- Tao cũng vừa ngủ được 1 lúc.
- Mà… mày vẫn như thế từ tối qua đến giờ à?
- Như thế nào cơ? – Viết Quân ngơ ngác hỏi lại.
Khương Duy lôi Viết Quân vào trong nhà tắm và mở nước.
- Nhìn lại cái mặt mày trong gương đi.
Viết Quân làm theo. Trong gương… hắn nhìn thấy 1 gương mặt thật nhợt nhạt và… vết máu. Vết máu! Vết máu đó tự nhiên làm cho Viết Quân cảm thấy sợ hãi và đau nhói.
- Nó không đáng! – Viết Quân lầm bầm rồi vội vã hất nước lên mặt.
- Mày nói đúng! Con bé đó không đáng!
Tất cả những lời lẽ Khương Duy chuẩn bị để an ủi Viết Quân không hiểu sao chẳng thể nói lên được. An ủi không phải sở trường của Khương Duy. Tuy cậu nói nhiều thật đấy, nhưng cậu chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh thế này cả. Những cái này là do Khánh Nam phụ trách. Thế mà mãi chẳng thấy nó đâu.
- Mày sang đây làm gì? Còn sớm mà. – Viết Quân liếc nhìn cái đồng hồ.
- Tao chẳng biết. Mà chắc là do dì gọi sang. Tao cứ hi vọng thằng Nam đang bên này cơ.
Khương Duy thở dài thất vọng. Và Viết Quân cũng thế. Ít ra những lúc như thế này, có Khánh Nam thì sẽ bình tĩnh hơn được bao nhiêu. Thế mà… Hai thằng nằm phịch xuống giường, chẳng biết nói chuyện gì cả. Mà thực ra nếu Khương Duy có nói thì Viết Quân cũng chẳng nghe, nói toàn chuyện vớ vẩn không đâu thôi.
Mãi mà vẫn chẳng thấy Khánh Nam đâu. Đáng nhẽ nó phải nhận ra sai lầm rồi đến xin lỗi chứ nhỉ? Vậy mà càng chờ càng chẳng thấy. Hai thằng nằm thơ thẩn vẩn vơ 1 lúc… Đêm thì không ngủ. Bây giờ trời sáng rồi chẳng hiểu sao lại buồn ngủ nữa.
= = = = = = = = = = = =
Trời đã sáng rõ. Cũng 7h sáng rồi còn gì. Nghĩ đến việc đêm qua 2 thằng bé không ngủ được nhiều, dì cũng chẳng muốn đánh thức chúng làm gì… Nhưng chuyện này… rất gấp…
- Ji Hoo à… – Dì lay hắn dậy – Con nghe điện thoại đi…
- Ai thế dì? – Viết Quân ngóc đầu dậy và đẩy cái tay Khương Duy sang 1 bên ngái ngủ.
- Một người Mĩ. – Dì lo lắng thì thào bên cạnh hắn.
Viết Quân hơi nghiêng đầu khó hiểu, nhưng hắn vẫn nhấc máy lên.
- Hello?
Đầu dây bên kia là chất giọng run run khản đặc của 1 đứa con gái.
-
Viết Quân buông điện thoại xuống thẫn thờ và quay sang Khương Duy.
- Tao phải về nước… Có chuyện gấp.
*
* *
“Han Ji Hoo! Mùi vì sự trả thù của nhà Wilson không hề tồi đâu. Anh sẽ được nếm thử nó và… sẽ phải ghi nhớ đến suốt cuộc đời!”
“Tôi chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh bé Gin qua khe cửa đang dần khép lại. Một cái bóng nhỏ bé cô đơn lạc lõng. Bé Gin tựa đầu vào cửa sổ và đôi vai khẽ run lên. Tôi muốn quay trở lại… Nhưng có lẽ… không thể nữa rồi.”
Nếu lúc đó anh biết rằng…
em đang cố giữ lấy hình bóng phản chiếu của anh qua ô kính cửa sổ…
Nếu lúc đó anh có thể…
nhận ra em…
thì anh…
đã chẳng buông tay ra như thế…
để hôm nay
chỉ có thể lặng nhìn em thế này…
một cảm giác xa vời không t
hể níu kéo…
Anh đã thực sự hối hận rồi…
nên xin em…
Hãy quay trở lại.
*
* *
- Khánh Nam! – Khương Duy hơi ngập ngừng gọi thằng bạn.
- Ừ?
- À… sáng nay Viết Quân nghỉ… Nó về nước…
- Về nước? – Khánh Nam nhíu mày – Tự nhiên nó về nước làm gì?
- À… tao cũng không biết…
Linh tính mách bảo Khánh Nam có chuyện không hay rồi… Chưa lần nào Viết Quân lại vội vã về nước như thế…
- Thực chất thì em chuẩn bị ra sân bay. Hì.
- Sân bay? – Khánh Nam ngạc nhiên – Em ra sân bay làm gì?
- À… Ma Vương báo em phải đến chỗ ông ngay…
- Em sang Đức ấy hả?
- Thế anh nghĩ em sẽ đi đâu chứ?
= = = = = =
- Em ra sân bay đây! Em xin phép ba rồi, khoảng chiều tối hoặc sáng mai em sẽ về.
Không đúng! Khánh Nam chợt giật mình. Từ Việt Nam sang Đức cũng phải 5, 6 tiếng đồng hồ, mà khéo còn hơn ấy chứ… vậy làm sao chiều tối về kịp? Dù có vừa đến nơi rồi về luôn cũng không kịp…
- Anh này…
- Ừ?
- Anh… có chắc là… Viết Quân… yêu em không?
- Sao tự nhiên em lại hỏi thế?
- Anh trả lời đi. – Linh Như không nhìn thẳng vào mặt Khánh Nam mà nhìn vào Việt Thế.
- Ừ! Anh chắc! Em vẫn đang suy nghĩ chuyện tối qua đấy à? Anh thấy…
- Có thật anh ấy yêu em không? Hay chỉ đơn giản là… sự ngộ nhận? – Ánh mắt Linh Như trầm buồn.
- Thật! Anh biết mà. Nhưng sao em…
- Ừm… – 1 lần nữa Linh Như lại cắt ngang lời Khánh Nam – Vậy là đủ rồi… Chỉ cần Viết Quân yêu em…
Thôi chết! Khánh Nam đã hiểu Linh Như định làm gì. Không quan tâm đã vào giờ, Khánh Nam vội vàng chạy ra khỏi lớp và xồng xộc lên phòng hiệu trưởng.
- Thầy! Linh Như nói nó về Đức! Có đúng không thầy?
- Về Đức? – Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên – Richard không hề nói gì với thầy về điều này. Mà Richard vừa đi Nhật rồi. Nhưng nó gọi điện cho thầy nói rằng vẫn còn bị đau nên không thể đến trường, phải nằm ở nhà cơ mà…
Khánh Nam đờ người ra.
- Thầy… tối qua bọn em đã xảy ra chuyện… Em nghĩ nguyên do là vì… Ji Hoo đã dám tát nó…
Thầy hiệu trưởng cũng cứng người.
- Ji Hoo nó trở về Hàn Quốc sáng nay… Lẽ nào…
Khánh Nam gật đầu dù chưa nghe hết câu hỏi. Thầy hiệu trưởng hoảng hốt đến nỗi bấm nhầm số điện thoại mấy lần.
- Jimmy đang đóng phim ở Hàn Quốc… có thể thằng bé sẽ đến kịp…
Cuối tháng 2, bầu trời Seoul còn đầy cái hơi lạnh của mùa đông miền ôn đới. Những bông tuyết tuy không còn rơi dày đặc như trước nữa nhưng vẫn vô tình dính vào một vài người khách đi đường vội vã. Trên cái cây trước mặt Ji Hoo cũng vậy, chẳng khác gì những bông hoa màu trắng.
Xét cho cùng, Ji Hoo yêu Hàn Quốc hơn Việt Nam, yêu cái lạnh của Hàn Quốc, yêu những ngôi nhà của Hàn Quốc, yêu những con phố đông đúc của Hàn Quốc và yêu những con người Hàn Quốc… Cái lạnh của Hàn Quốc khác hẳn Việt Nam. Một cái lạnh ngấm vào tận xương tận tủy, nhưng không hiểu sao Ji Hoo lại yêu nó đến thế, yêu nhất những bông tuyết đang sà xuống trên bước chân của cậu kia. Ginny cũng rất yêu tuyết. Đã lâu rồi Ji Hoo không còn nhớ điều đó.
Lang thang trên những con phố đông đúc của Hàn Quốc và ngồi xuống bên trong 1 góc quán nhỏ, ngắm nhìn dòng người tấp nập đi lại, lòng Ji Hoo như trùng xuống. Họ là những con người đang bận rộn với công việc chứ đâu có thảnh thơi thưởng thức café như cậu?
-
- Không được! Em đang ốm! Để anh về Hàn Quốc.
-
Đã lâu rồi trong trí óc Ji Hoo không còn vang vọng cái tên Ginny Wilson nữa. Cậu đã quên đi thật nhiều thứ. Và đáng trách nhất là đã quên đi Ginny.
Nhẽ ra Ji Hoo không được quên đi 1 người quan trọng như Ginny. Hình ảnh bé Gin đôi khi thấp thoáng trong Ji Hoo chỉ đơn giản là 1 cô bé như ngày nào… hình ảnh đó không thể lớn đến nỗi choán hết tâm trí Ji Hoo như… Linh Như được. Ginny Wilson. Sao lại có thể quên đi bé Gin dễ dàng như thế? Ji Hoo của ngày hôm nay – là con người được tạo nên vì bé Gin cơ mà…
Ji Hoo đã học tiếng Mĩ để có thể nói chuyện với Ginny. Ji Hoo đã học piano và học cả violon nữa để có thể song tấu với Ginny. Ji Hoo đã học trượt tuyết để có thể dạy Ginny cách hòa mình vào tuyết. Ji Hoo đã học võ để có thể bảo vệ Ginny khỏi kẻ xấu… Rất nhiều thứ! Chỉ vì Ginny! Vì Ginny! Vì Ginny! Tuổi thơ của Ji Hoo gắn với hình ảnh Ginny. Và Ji Hoo cũng đã từng nghĩ, Ji Hoo sống trên đời này vì Ginny, vì cô bé búp bê có đôi mắt buồn trầm lắng. Nhưng… giờ thì sao nào? Vì 1 con bé… mà Ji Hoo đã quên đi Ginny, quên đi những gì mình cần phải làm…
Mái tóc vàng gợn sóng gục vào ô kính cửa sổ ấy vẫn luẩn quẩn trong tâm trí Ji Hoo từ khi bước ra khỏi khách sạn. Ginny đã lớn hơn, cao hơn… và cũng chắc là… không cần 1 thằng con trai cứ kè kè bên cạnh nữa rồi…
- Anh mở chiếc hộp trên bàn ra đi!
- Gì vậy Ginny?
- Anh cứ mở ra đi! – giọng Ginny khản đặc nhắc lại.
- Ừ…
Ji Hoo vẫn đang cầm chặt chiếc nhẫn ấy trong tay. Cậu rút từ trong túi ra sợi dây chuyền Linh Như trả lại hôm qua nữa… Mất rồi… Mất hết tất cả!
- Ginny…? Đây là… – Ji Hoo sững sờ cầm chiếc hộp lên.
- Chiếc nhẫn đó… đã truyền đi truyền lại khá lâu rồi phải không? Nhẽ ra nó phải dừng lại ở đời ông bà chúng ta, thế mà nó vẫn đi qua cả ba mẹ… và dừng lại trong tay em và anh… Nhưng chắc em phải trả lại anh rồi… Em… không có duyên với nó…
- Ginny?
- Em không muốn ràng buộc bất cứ ai chỉ vì trách nhiệm… Từ giờ… sợi dây duy nhất liên kết giữa hai chúng ta coi như không còn nữa… Hãy làm những gì anh muốn…
Tách café trước mặt cậu đã nguội tanh nguội ngắt… nhưng có vẻ nó vẫn con nguyên vẹn như khi được đưa ra…
- Tại sao em lại quyết định như thế? Em không có duyên với nó?
- Trước khi đến Hàn Quốc, em đã điều tra tất cả mọi việc của anh ở Việt Nam… Em xin lỗi vì đã xâm phạm đời sống riêng tư của anh… Nhưng anh không cần vì chiếc nhẫn này mà phải hi sinh bản thân mình… Em chỉ thay anh… kết thúc thôi mà…
- Anh và cô ấy đã…
- Anh định nói là đã không còn gì à? Em nói rồi… anh không cần nghĩ đến chiếc nhẫn này nữa. Anh yêu cô ấy, và em tôn trọng quyết định của anh…
Ji Hoo đã không hề cầu xin, không hề giải thích. Vì sự thật… Ji Hoo yêu Linh Như. Một sự thật chẳng có thể thay đổi chỉ trong vòng 1 ngày. Vì thế cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn Ginny nữa… Không dám đối diện! Không dám nhìn vào Ginny…
- Nếu con và bé Gin có thể giữ được tình cảm tốt đẹp thế này cho đến khi lớn lên… thì sau này con sẽ đeo chiếc nhẫn này vào tay bé Gin. Con và Ginny sẽ giống như ba và mẹ vậy… Có được không Ji Hoo?
- Được ạ!
Nhưng sự thật đã quá rõ ràng… Có lẽ mẹ đang rất buồn… Sau khi cô Jenny ra đi… mong ước lớn nhất của mẹ chính là được thay cô chăm sóc Ginny… Mẹ luôn luôn mong muốn sau này hai đứa có thể thành đôi… để mẹ có thể chính thức trở thành mẹ của Ginny… Cả ba cũng thế… Ji Hoo không dám về nhà nữa… Cậu sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba mẹ…
“Bọn con trai không đáng tin đâu! Vì thế ngoài Billy và Jimmy ra, em chỉ được tin 1 mình anh thôi nhé!”
Câu nói ngày nào tự nhiên vọng lại trong Ji Hoo… Có lẽ chính cậu mới là cái “bọn con trai không đáng tin” kia…
Ji Hoo không hề trách Linh Như vì chuyện này… Lỗi cũng là ở cậu…Vì chính bản thân cậu đã tự cho phép mình quên Ginny… Thời gian ban đầu… Ji Hoo chú ý nhiều đến Linh Như… vì thực sự ở Linh Như có 1 chút gì đó của con người Ginny mà Ji Hoo cảm nhận được… nhưng không ngờ sự chú ý đó có thể lớn đến nỗi hoàn toàn đẩy Ginny ra khỏi tâm trí Ji Hoo…
- Ji Hoo!
Bàn tay một ai đó đập nhẹ lên vai khiến cậu giật mình.
- Chị Cherin? Em tưởng chị đang ở phim trường?
Cherin lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh em trai và gọi ình 1 cacao nóng. Cô im lặng khá lâu.
- Chị cũng đã từng nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ như thế này… Vì giữa Linh Như và Ginny em không thể chọn cả hai…
- Còn em thì chưa nghĩ đến… sự thực… chính em đã quên mất Ginny…
Cherin hơi ngạc nhiên nhìn em trai… vốn chẳng mấy khi nó tỏ ra người lớn và nghiêm túc thế này…
- Em đang buồn đấy à…?
- Em chỉ buồn… vì đã làm Ginny thất vọng thôi… Em cũng đâu có yêu em ấy… Nhưng… thực sự thì bây giờ… giữa em là Linh Như cũng chẳng còn gì nữa…
- Đã có chuyện gì xảy ra thế?
Ji Hoo khẽ lắc đầu.
- Không sao đâu… em nghĩ mình đủ khả năng giải quyết… Ba mẹ đang ở nhà hay ở công ti hả chị?
- Tập trung đông đủ ở nhà đợi em rồi. Mình về chứ?
- Chị không quay lại phim trường sao?
- Chị và Jimmy vừa trốn khỏi đấy…
Nó đã không nghĩ rằng… khi làm thế này thì chính bản thân mình cũng bị hụt hẫng… Nhưng… đâu có sao…
“Bọn con trai không đáng tin đâu! Vì thế ngoài Billy và Jimmy ra, em chỉ được tin 1 mình anh thôi nhé!”
Ginny bật cười vì câu nói trẻ con của Ji Hoo ngày nào. Nó khẽ đưa tay miết nhẹ khung cửa sổ vẫn còn hơi ấm…
Ji Hoo đi rồi! Như thế có lẽ là tốt nhất… Nó không thể chấp nhận Ji Hoo được… Ji Hoo đã dám tát nó…
- Còn muốn dối trá, đặt điều gì nữa đây? Linh Như?
_ _ _ _ _ _
- Lại Hoài Trang! Em không còn lý do khác sao? Khéo lần trước cũng là do em đẩy ngã Hoài Trang cũng nên.
Những gì Ji Hoo nói tối qua lại vang trong đầu nó… Là xứng đáng… Tất cả đều xứng đáng với anh ta…
Ginny khẽ đưa đôi bàn tay được giấu kĩ sau lớp bao tay xù xì lên lau nhẹ giọt nước mắt đang lăn dài trên má…
“Không được khóc! Nhất định không được khóc!”
RẦM!
Tiếng cánh cửa đập thật mạnh sau lưng làm nó giật mình quay lại.
- Làm cái gì thế hả? Em làm cái gì thế hả? Ông bà chưa cho phép! Ba cũng chưa cho phép! Cũng chưa hỏi qua ý kiến anh! Em tự ý quá rồi đấy! – Jimmy với vẻ mặt hầm hầm tức giận đột ngột xuất hiện giữa phòng.
- Jim… Jimmy! – Nó ấp úng.
- Sao? Không nhận ra anh à?
- Không… em… chỉ là… anh à…
- Anh đang nghe đây! – Jimmy gằn giọng – Em có 5 phút ọi chuyện.
- Em… chỉ là… em không thể chấp nhận Ji Hoo… Anh ấy không…. Em muốn nói là… em và anh ấy không hợp nhau… Kết thúc sớm sẽ tốt hơn…
- Nói dối! – Jimmy quát ầm lên – Không được ngụy biện! Em chẳng chết đứ đừ thằng ranh đó là gì? Em có biết em vừa làm chuyện ngu ngốc gì không hả con bé nà
y?
- Anh! Em không “chết đứ đừ” anh ta. – Ginny mặt đỏ gay tức giận.
- Cứ cho là thế đi! Nhưng cũng không đến nỗi phải làm như vậy! Em mới 16 tuổi! Em chưa đủ chín chắn để quyết định đâu!
Ginny im lặng! Nó biết là nó sai ngay từ khi đưa ra quyết định. Nhưng nó vẫn tin vào quyết định đó! Nó ghét Ji Hoo! Và sẽ không bao giờ có chuyện đeo chiếc nhẫn đó ở ngón áp út đâu. Không bao giờ! Không bao giờ!
- Ông bà đã biết chuyện này! Lần này thì anh sẽ không bao che mọi việc cho em đâu. Thật là bồng bột!
- ….
- Em nói gì đi chứ! Đừng có giữ cái thái độ cho rằng mình đúng như thế! Anh thấy khó chịu lắm.
Ginny cố gắng bình tĩnh.
- Phương Linh!
- Phương Linh cái gì cơ chứ? Đừng nói là vì con bé đó là bạn thân em và nó thích Ji Hoo nhé!
- Rất tiếc nhưng đúng thế đấy. Em không thích phải tranh nhau 1 thằng con trai với bạn thân mình. – Gn đáp lại gat gắt.
- Ngu ngốc! Không phải chỗ cho em thể hiện sự cao thượng của mình đâu! – Jimmy càng ngày càng bực tức và quát lên ầm ầm – Anh không thể chấp nhận nổi cái thái độ này của em. Càng lớn càng không biết nghe lời! Khó dạy bảo!
RẦM!
Lại 1 tiếng động khá lớn phát ra nơi cửa phòng…
- Ai? Ai? Đứa nào? Đứa nào dám? Ta vừa nghe đứa nào dám quát cháu ta? Đứa nào dám? Hả? Hả? – Ma Vương Richard từ đâu bay vào như 1 cơn lốc và quát tháo om sòm.
- Ông từ đâu ra thế? – Jimmy hoảng hốt nhảy phắt ra sau ghế vẻ lo sợ.
- A a… là mày à? Mày dám quát cháu gái ta à? Cái thằng mất nết này! Ta phải thay Geogre dạy dỗ lại cái lũ con cháu hư thân này! Cái lũ chiều quá sinh hư!
- Ai chiều quá sinh hư? – Jimmy cãi lại – Ông nhìn xem nhờ sự dạy dỗ của ông mà giờ nó làm cái trò gì kia kìa! Đấy! 1 tay ông dạy dỗ cả đấy! Ai cũng chiều! Giờ thì nó sinh hư rồi đấy! Ông dạy dỗ lại đi!
- Cái gì? – Ma Vương rút trong túi ra 1 lọ nước hoa – Mày thích ăn nước hoa rụng tóc không hả? Dám chỉ trích cách dạy dỗ của ta à? Con với chả cháu! Càng ngày càng hỗn láo. Ra đây! Đừng nấp sau ghế như 1 con chuột thế! Đàn ông con trai! Mày vừa to mồm lắm cơ mà. Đi ra đây! Jimmy! Bước ra đây! Nhanh! – Ông Richard cứ thế quát tháo ầm ĩ trong khi Jimmy sợ hãi lùi hẳn về phía sau.
- Đừng có xịt thứ nước đó vào người con! Con không muốn dùng tóc giả như năm ngoái nữa đâu. Tránh xa con ra! – Jimmy gào lên.
Ginny đứng giữa màn mèo vờn chuột ấy, giờ nó mới lên tiếng.
- Ông à!
- Con đứng im đấy! Để ta dạy dỗ lại thằng cháu mất nết này đã…
- Ông! – Ginny cố gắng nài nỉ giữ tay ông lại cho anh trai kịp thoát thân – Anh ấy còn đang đóng phim mà ông, nếu rụng hết tóc thì khổ lắm.
Đang chuẩn bị tóm lấy Jimmy, Ma Vương chợt khựng lại ngẫm nghĩ.
- Kể ra cũng đúng! Nó mà không đóng được nữa, ta thua cá độ thì chết. Được rồi! Đóng xong ông cháu ta gặp lại nghe Jimmy! Bây giờ thì ngồi xuống! Nhanh!
Vừa tỏ thái độ tươi cười vui vẻ, Ma Vương đã đanh mặt lại quát Jimmy ngồi xuống. Vẫn với vẻ sợ sệt, Jimmy cứ len lén đi sau cái ghế.
Ma Vương lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.
- Không đùa nữa. Hai con ngồi xuống đi. Ta vừa sang Nhật sáng nay, nghe báo cáo tình hình của Ginny ở Việt Nam là ta cũng đoán con sẽ tới Hàn Quốc nên vội bay sang đây ngay! Nhưng xem ra… đã xong hết rồi thì phải.
- Tình hình của Ginny ở Việt Nam? – Jimmy ngạc nhiên nhắc lại.
Ma Vương không thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục câu chuyện.
- Ginny! Ta ủng hộ quyết định của con!
Ginny ngạc nhiên, rồi nó nở nụ cười rạng rỡ.
- Cảm ơn ông! May quá! Có ông ủng hộ con!
- Từ đã Ginny! Tình hình của em ở Việt Nam là sao? Có gì anh không biết ở đây phải không?
Ông Richard thở dài cầm lấy tay Ginny và rút hai bên bao tay ra. Jimmy sững sờ đông cứng người trước những lớp băng trắng toát.
- Ginny?
Ginny không ngờ là Ma Vương lại có thể kể tường tận tất cả mọi chuyện tối qua cho Jimmy đến như thế. Chắc chắc trong Hội học sinh có nội gián của ông.
- Ginny! Em đã không kể mọi chuyện cho anh!
Jimmy nhìn em gái xót xa. Thằng đó là cái gì mà dám…? Ngay cả cậu là anh trai mà con chưa bao giờ đánh nó nữa là… Thật hỗn láo!
- Em xin lỗi! Em không muốn anh lo lắng! Em biết anh rất bận! – Ginny thành thật.
Jimmy không nói gì, chỉ ra hiệu cho người đàn ông ở phía ngoài mời bác sĩ. Cậu muốn trực tiếp kiểm tra tình hình của em gái. Chỉ nghe qua thì không thể an tâm được. Nhất là việc em gái cậu chẳng phải đứa thành thật gì cho lắm về sức khỏe của nó.
- Không cần phải thế mà anh!
- Nằm xuống đi! Khánh Nam vừa gọi báo rằng em đang ốm.
- Khánh Nam?
- Ừ, chính nó nói cho anh biết em đã đến Hàn Quốc.
Ginny thở dài. Qủa là chẳng giấu được Khánh Nam cái gì. Hồi sáng nó đã cố tình hỏi ngược lại: “Thế anh nghĩ em sẽ đi đâu chứ?” chứ không trả lời trực tiếp câu hỏi của Khánh Nam cốt chỉ để không mang tiếng nói dối anh trai. Thế mà cuối cùng anh ấy vẫn nhận ra. Trên đời này có 1 người mà nó chẳng bao giờ qua mắt được, đó là Billy. Và giờ xuất hiện thêm 1 người “khó mà qua mắt được”, đó là Khánh Nam.
Jimmy đặt tay lên lưng em gái, ẩy nó ngồi xuống giường. Chợt nó hơi run lên nhè nhẹ.
- Sao thế?
- À không… Em hơi lạnh, anh tăng nhiệt độ lên đi.
Nó không thể để Jimmy và ông Richard phát hiện ra việc mình bị đánh hôm qua đươc. Nếu không ba và Khánh Nam sẽ khó xử lắm.
= = = = = = = = = = =
Bác sĩ kiểm tra xong, và đã ra về. Trong phòng lại còn lại 3 người.
- Đấy, đã bảo không sao mà, 2 người yên tâm chưa?
- Không được! Con hay ốm vặt lắm. Mà cứ cái kiểu không biết lo cho sức khỏe của mình thế này thì còn sốt lên sốt xuống còn chán.
- Đúng đấy. Hàn Quốc lại lạnh thế này nữa… – Jimmy gật đầu.
- Anh! Em ở trong phòng suốt chứ có ra ngoài đâu?
Chợt nhớ lại nguyên do Ginny có mặt ở Hàn Quốc, Jimmy lại nghiêm mặt lại.
- Nhưng anh vẫn không thể ủng hộ việc em làm. Thật bồng bột!
- Jimmy! – Ma Vương khẽ quát.
- Nó làm sai thật mà! Ông đừng có nuông chiều nó quá như thế. Sinh hư đấy! Từ bé đến giờ, lúc nào cũng chiều nó. Nó muốn gì là làm theo. Vậy nên bây giờ mới thế này đấy. Hành động mà không suy nghĩ gì cả, cũng không nghĩ đến hậu quả. Cứ cắm đầu cắm cổ làm theo cảm tính thôi… – Jimmy nói 1 thôi 1 hồi.
- Ta thấy làm thế là đúng mà. – Ma Vương quay sang đứa cháu gái bên cạnh mà vỗ vai tỏ vẻ hài lòng.
- Trên đời đúng là có mỗi mình ông hiểu con nhất mà.
- Thôi đi! – Jimmy vẫn vùng vằng khó chịu – Con không đồng ý! Qúa bồng bột! Đấy không phải là cách trả thù tốt đẹp gì! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Nó mới 16 tuổi! Biết đâu được sau này? Tình cả hai đứa cũng đâu có phải ngày 1 ngày 2. Sau này hối hận thì không kịp nữa đâu. Một hành động hết sức thiếu suy nghĩ.
- Tốt mà. – Ma Vương và Ginny nhìn nhau đồng cảm rồi gật đầu lia lịa.
- Anh! Nhưng em làm thế không hẳn vì chuyện tối qua mà.
- Không phải lý do.
- Thế con còn lý do gì nữa?
Nó khẽ lắc đầu buồn bã.
- Con biết… tình cảm của con đối với Ji Hoo chưa sâu sắc… Con biết mình có thể dứt ra được… Vì thế con không muốn lại có 1 chuyện giống như ba mẹ và chú James trước đây nữa… Phương Linh yêu Ji Hoo… Con nghĩ… mình nên từ bỏ thì hơn… Sẽ chẳng tốt đẹp gì… nếu như 2 đứa bạn thân cùng thích 1 thằng con trai. Chuyện đó cuối cùng cũng chẳng dẫn đến đâu cả… Mà lại còn rất khó xử cho cả 2 nữa… nên… con rút lui trước… Vả lại… mọi người không thấy rằng… từ khi biết Ji Hoo lớn lên có thể sẽ kết hôn với con, anh ấy rất hay bị nguy hiểm sao? Các phe đối đầu với tổ chức vẫn luôn tìm cách hại anh ấy…
- Không được! Anh phản đối!
- Dù hai lý do con đưa ra quả là ngu ngốc, nhưng dù sao… ta vẫn ủng hộ con! – Ma Vương không hề “lung lay ý chí”.
- Ông! – Jimmy đứng phắt dậy – Ông lúc nào cũng chiều nó như thế. Con sẽ nói với ông nội con và ông Michael, họ sẽ không như ông đâu.
- Có giỏi thì đi mà cáo! – Ma Vương lên giọng thách thức.
- Jimmy! Anh có làm thế cũng không được gì đâu… – Ginny hạ thấp giọng.
- Ý em là sao? – Jimmy quay lại vẻ dè chừng.
- Em… vẫn chấp nhận kết hôn theo ý gia đình, chỉ ngoại trừ Ji Hoo thôi. Ông Michael đã đồng ý rồi… Em cũng đã báo cho tổ chức… Anh không làm gì được nữa đâu…
- Tuyệt! – Ma Vương vỗ tay ầm ĩ – Ta cũng đã tìm được cho con 1 thằng bé rất là xứng đôi. Nó mới giúp ta chế ra ít nước hoa bả chuột. Thú vị lắm.
Ginny khẽ run run lùi lại phía sau.
- Hóa ra đối với ông, con chỉ đáng sánh với nước hoa bả chuột thôi à?
Ma Vương bấm bấm tính tính.
- Không! Chắc là chưa bằng.
- Mẹ! Con xin lỗi! Ba à!
- Mẹ không đồng ý! Mẹ không chấp nhận! Sao con có thể như thế hả? Ji Hoo? Ba mẹ thất vọng về con.
- Mẹ…!
Ba mẹ bỏ lên tầng hết cả, chỉ còn lại mình Ji Hoo ở phòng khách. Cậu không trách ba mẹ. Lỗi ở cậu. Nhưng cậu không hề hối hận.
- Cherin! – Ji Hoo gọi ầm lên.
- Đây!
- Đi trượt tuyết với em!
Hôm nay Ji Hoo không tranh lái xe nữa, để chị Cherin lái có lẽ tốt hơn…
- Chị đợi em 1 lát… em có điện thoại.
- Ừ.
Ji Hoo đi ra cách đó 1 quãng khá xa rồi mới rút điện thoại ra.
- Ginny! Việc em nhờ anh đã làm rồi! Bây giờ chị ấy sẽ đến đó.
Ginny vẫn lặng lẽ đứng bên khung cửa sổ mà không hề quay lại chào Ji Hoo…
- Chị Cherin của anh… yêu Billy hay… Jimmy?
Ji Hoo đã bước gần ra đến cửa phòng, cậu cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ trả lời.
- Anh Jimmy!
- Vậy anh có thể giúp em 1 việc được chứ?
- Bất cứ việc gì em muốn.
- Em muốn tác thành cho họ… Như vậy… ba mẹ chúng ta vẫn sẽ đảm bảo lời hứa mà…
Chiếc xe táp vội vào lề đường.
- Chị! – Ji Hoo khẽ ôm lấy chị gái – Em chỉ cần chị tiễn đến đây thôi.
- Tiễn? Không phải em đòi đến khu trượt tuyết sao?
- Chị hãy đến đó đi! Em đã chuẩn bị 1 món quà cho chị ở đó. Chị nhất định phải nhận nó đấy. Em sẽ về Việt Nam bây giờ…
- Ji Hoo? Em không sao chứ? – Cherin lo lắng.
- Chị hiểu mà… Em đã lớn.
Cherin mỉm cười nhìn theo cái dáng ngông nghênh của thằng em trai. Có 1 điều mà chỉ mình Ji Hoo mới biết… người hiểu Ji Hoo nhất trên đời này… không phải Khánh Nam, mà là Cherin. Cô mừng thay cho em trai. Phải! Ji Hoo đã bắt đầu lớn! Kể từ ngày hôm nay.
- Thành công nhé! Em trai! – Cherin thò đầu qua cửa xe hét lớn.
Ji Hoo không quay đầu lại, nhưng vẫn giơ tay lên vẫy vẫy.
Phải! Cậu đã lớn!