Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 59


3 năm sau…
- Anh nhìn tôi lâu như vậy, là có ý gì?
Chàng trai ngồi đối diện khẽ nhếch mép.
- Qủa là… tôi đi rất chậm so với thông tin. Công nghệ photoshop ngày càng được cải tiến.
Người con gái mắt trợn lên, tỏ vẻ rất tức giận, nhưng không hiểu sao vẫn kìm nén mà nuốt giận vào trong.
- Anh quả là biết đùa.
- Tôi có dư thời gian để đi đùa với cô đâu?
Một lần nữa, sắc mặt người con gái lại xấu đi thấy rõ, nhưng cô ta vẫn có thể lấy lại bình tĩnh sau ít phút.
- Vậy thì tôi cũng không dư thời gian để ngồi đây nghe anh nói về công nghệ photoshop. Tôi đến đây để xem mặt.
- Ồ! Rất thẳng thắn. Tôi cũng đến để xem mặt. Khỏi cần giới thiệu tên cho đỡ tốn thời gian nhé. Cô biết múa ballet không?
- Tất nhiên là tôi biết rồi. Tôi còn có giải nữa cơ đấy. – Cô gái trả lời đầy tự tin.
- Vậy cô có biết chơi piano không?
- Biết.
- Violon thì thế nào?
- Một chút.
Chàng trai vẫn giữ nguyên cái điệu cười nửa miệng, tiếp tục hỏi như là hỏi cung. Tuy nhiên, cô gái vẫn không tỏ vẻ tức giận, vì một lẽ đơn giản: Người ngồi trước mặt cô ta rất đẹp trai và tất nhiên là cũng rất nhiều tiền, bên cạnh đó, lại hoàn toàn tương xứng đối với cô cả về hình thức lẫn gia thế.
- Ngoài tiếng Hàn Quốc ra, cô còn biết những thứ tiếng nào?
- Tiếng Anh, tiếng Nhật. Sao anh lại hỏi thế?
- Còn biết thứ tiếng nào nữa không?
- Không. – Cô đáp một cách kiêu hãnh – Bấy nhiêu đã làm tôi thấy là quá đủ và quá giỏi so với người bình thường rồi.
Chàng trai lại cười, và nhấc tách cafe dưới bàn lên uống, một lúc sau mới chậm rãi nói tiếp.
- Thật là tiếc. Muốn trở thành đối tượng của tôi, ít nhất cô nên biết được 4 thứ tiếng trở lên. Thật tốn thời gian vì buổi xem mặt hôm nay. Chào cô!
- Từ đã! Anh đứng lại! Tôi có thể học thêm 1 thứ tiếng nữa.
Anh thản nhiên hất tay cô ra.
- Cô đang làm tôi trễ chuyến bay sang Việt Nam đấy.
Nói xong, Ji Hoo nhếch mép bỏ đi, để mặc cô gái ngồi lại đằng sau nhìn theo mình. Thật là mệt mỏi. Ba mẹ anh đã không nói gì đến việc cưới vợ của anh thì thôi chứ, tại sao cô dì chú bác của anh cứ suốt ngày phải bắt anh đi xem mặt? Cũng được thôi. Xem mặt cũng chẳng sao cả. Nhưng ít ra cũng phải kiếm được một người nào đó có thể đem ra so sánh với Linh Như chứ? Thật tốn thời gian. Anh còn phải bay sang Việt Nam. Theo giờ Việt Nam, thì ngày mai chính là lễ cưới của Khương Duy và Hồng Phương. Cái ước mơ bên cửa sổ 3 năm trước của nó trong đám cưới anh Ngọc Hưng thế là đã thành sự thật. Viết Quân tặc lưỡi. Còn 2 năm nữa cho Linh Như quay lại. Không quay lại thì biết tay anh.
- Mày thấy chưa? Hôm nay tao cưới rồi đấy.
Khánh Nam cắn chặt răng để không bĩu môi với Khương Duy. Câu nói này anh đã nghe đến lần thứ 49 trong buổi sáng hôm nay rồi. Nó cưới thì cưới chứ? Ai chẳng biết là nó cưới? Việc gì nó phải lặp đi lặp lại một câu nói ngớ ngẩn cùng với cái vẻ mặt như trẻ con được quà thế kia cơ chứ?
Viết Quân nhếch mép nhìn Khương Duy trong bộ lễ phục và một bông hoa ngu ngốc cài trên áo qua cửa kính ôtô. Trông nó thật là ngu ngốc! Thật là ngu ngốc! Và đằng sau nó cũng có 1 thằng nữa cũng cài 1 bông hoa ngu ngốc như thế. Và trên áo Viết Quân bây giờ cũng có một bông hoa ngu ngốc như thế. Viết Quân còn chưa kịp bước ra khỏi xe thì 2 đứa với 2 bông hoa ngu ngốc mà anh vừa nhìn thấy đã lao thẳng đến, mở cửa xe và xa xả vào mặt anh.
- Sao giờ này mày mới đến? Tao đã bảo mày dậy sớm cơ mà? Mày có biết hôm nay là ngày cưới của tao không? Hôm nay là ngày trọng đại của cả đời tao đấy.
- Ngày cưới của mày chứ có phải của tao đâu? – Viết Quân bĩu môi, chậm rãi bước xuống xe. Hành động nhìn lề mề đến phát bực, làm Khương Duy chỉ muốn lao đến bóp cổ Viết Quân mà lắc qua lắc lại vài lần.
- Tao rất hối hận vì đã bắt mày làm phù rể.
Viết Quân cũng chẳng phản ứng gì, đứng thẳng dậy.
- Tao đã từ chối rồi nhưng mà mày cứ nhất quyết bắt tao làm đấy chứ.
Nói rồi lẩm bẩm trong miệng:”Mà tao cũng có phải là còn độc thân đâu?”
Khánh Nam nhìn Viết Quân khinh thị, tại sao nó cứ phải tự mặc định bản thân là nó đã kết hôn rồi cơ chứ? Cũng may là nó chỉ tự nói với mình thế chứ không đi nói với cả thế giới là nó và Linh Như đã có một cái đám cưới trò chơi vớ vẩn hồi 17 tuổi. Người ta sẽ cười chết mất. Một thằng điên không hơn không kém!
- Mà mày cũng quá quắt quá đấy!
Khương Duy vừa đi vào trong nhà vừa làu bàu mắng mỏ.
- Làm sao?
- Vì mày mà Linh Như không kịp ở lại dự đám cưới tao.
Vừa nghe nói đến Linh Như, bước chân Viết Quân chậm hẳn lại. Linh Như về sao? Tại sao phải tránh mặt anh?
Như hiểu được suy nghĩ của Viết Quân, Khánh Nam mỉm cười, có vẻ như Viết Quân chưa biết chuyện gì hết.
- Vì công ty mày tổ chức tuyển nhân viên vào hôm nay nên Linh Như làm sao mà ở lại dự đám cưới được? Nó phải đến Hàn Quốc phỏng vấn xin việc còn gì?
Viết Quân dừng hẳn lại, quay ngoắt sang nhìn Khánh Nam, trong thoáng chốc, Khương Duy tưởng Viết Quân sẽ lao đến bóp cổ Khánh Nam mà xác nhận xem những lời Khánh Nam vừa nói có phải sự thật không. Nhưng cũng may là tự nhiên Viết Quân có điện thoại.
- Có chuyện gì sao?
-
Viết Quân không thèm trả lời nữa mà thẳng thắn dập máy, sau đó đi như chạy về phía mẹ. Mẹ anh cũng về Việt Nam dự đám cưới Khương Duy mà, dù sao thì ba Khương Duy, ba Khánh Nam và mẹ Viết Quân cũng là những người bạn thân.
- Ba mẹ tại sao không nói cho con?
- Nói gì hả con trai?
- Ginny đang ở Hàn Quốc.
- Tại sao mẹ phải nói cho con? – mẹ anh thản nhiên hỏi lại.
Viết Quân không nói gì nữa, hậm hực đi đến 1 góc. Linh Như đến Seoul, tại sao không có bất kì ai báo cho anh? Vẻ mặt Viết Quân vẫn không để lộ cảm xúc. Không ai có thể biết rằng, anh đang vui mừng, đang tức giận hay là chẳng cảm thấy gì cả. Khương Duy mặc dù bận rộn nhưng vẫn cố dành chút thời gian đến bên Viết Quân, nhả vài lời “vàng ngọc”.
- Bây giờ thì mày cũng nên nghĩ đến chuyện có một cái đám cưới dùng nhẫn thay cho dây chuyền như hồi trước đi là vừa nhỉ?
Viết Quân nhìn Khương Duy 1 cái rồi bỏ đi chỗ khác. Khương Duy quay sang Khánh Nam.
- Tao thề với mày là tao không hiểu nó đang cảm thấy như thế nào nữa. Tức giận sao? Nó tức giận cái gì chứ? Nó… chẳng lẽ không muốn Linh Như đến Hàn Quốc?
Khánh Nam im lặng. Anh cũng đâu có biết gì hơn so với những điều Khương Duy vừa nói? Tóm lại, biểu hiện của Viết Quân là sao chứ?
Vậy đấy! Linh Như đang ở Seoul. Linh Như đang ở Seoul. Viết Quân muốn điên lên mất. Lại còn thêm 1 bông hoa ngu ngốc chết tiệt đang ở trên áo anh nữa. Thật chỉ muốn gỡ nó xuống thôi mà. Một phù rể là được rồi, tại sao Khương Duy phải kiếm những 2 đứa? Mà phù rể để làm gì chứ? Có phải lẽo đẽo đi cùng chú rể vào nhà thờ đâu?
Nhưng xét cho cùng, chính bản thân Viết Quân cũng không hiểu rằng mình đang phát điên lên vì cái gì nữa. Linh Như đang ở Seoul. Sao anh cứ điên lên khi nghĩ đến việc này nhỉ?
- Quốc Trường! – Viết Quân gọi Shiki khi nhác thấy bóng anh vừa bước vào trong nhà.
- Dạ?
- Ngày kia là đám cưới Cảnh Đạt, mai mày đi mua quà cưới với anh.
- Mai em bận rồi.
- Đừng có lý do. Anh đang bực mình đây.
- Mai em bận thật mà!
- Mày thì có gì mà bận?
- Thật đấy! Anh hỏi Lê Dũng mà xem. Mai là đám cưới Phương Linh mà.
- Phương Linh là ai nhỉ? – Viết Quân hỏi lại.
- Bạn cùng lớp em hồi trước. Bạn thân Linh Như ý.
Nghe nhắc đến Phương Linh, Bảo Đông chen vào. Dù sao anh cũng có ở Việt Nam đâu mà nhớ hết được bao nhiêu là người.
- Có lần phá Linh Như và Viết Quân á? Cơm hộp á?
- Vâng.
Viết Quân và Bảo Đông gật gù, giờ thì đã nhớ ra Phương Linh là ai.
- Thế nó lấy ai?
Quốc Trường ngơ ra nhìn Viết Quân như một bức tượng. Rốt cuộc thì ngoài công việc và Linh Như ra thì đầu óc anh ta còn có thứ gì nữa không thế?
- Anh chưa xem thiệp mời đám cưới của anh sao?
- Anh đâu có quen con bé đó?

Quốc Trường không biết nói gì nữa. Đã từng có lần Phương Linh tỏ tình với anh mà anh có thể bảo là không quen Phương Linh sao?
- Nhưng mà ngày kia anh đi đám cưới đứa sẽ trở thành chồng nó. Vì 2 đứa nó cùng lớp nên mời bọn em vào 2 ngày khác nhau thì mới đi được hết. Rõ là… – Quốc Trường lắc đầu – Vậy mà nhắc đến chuyện gì của Linh Như, dù là nhỏ như cái mắt muỗi anh cũng không quên đâu.
Vừa nhắc đến Linh Như, mặt Viết Quân liền bừng bừng cơn giận, không thèm nói năng gì nữa.
Quốc Trường lẩm bẩm.
- Anh ta điên rồi. Sao tự nhiên nổi giận chứ? Mà Viết Quân! – Quốc Trường kéo áo Viết Quân lại – Anh nên cảm ơn em mới phải. Khi Linh Như định nộp hồ sơ xin việc vào một công ty khác, chính tay em đã tráo nó đi và nộp vào công ty nhà anh.
- Mày biết? – Viết Quân quay phắt đầu lại.
- Em biết! Chính em hộ tống cậu ấy từ Milano đến Seoul mà. Em còn xách đồ lên phòng cho cậu ấy nữa. Sao em lại không biết cơ chứ?
Mặt Viết Quân càng ngày càng trở nên khó coi, tựa như mặt một con gà trống vậy.
Quốc Trường nhận thấy rõ nhưng vẫn đứng thẳng lên khoa chân múa tay.
- Mà anh phải cho Linh Như nếm mùi vị hối hận một chút, ai bảo 3 năm trước dám bỏ anh lại? Anh nhớ nhá! Nếu cậu ấy có muốn làm lành thì anh cũng không được gật đầu ngay, anh phải làm ột tý. Em sẽ giúp anh!
Quốc Trường hí hửng với cái sáng kiến của mình, ai ngờ lại bị Viết Quân gạt phắt sang 1 bên.
- Chẳng có gì thú vị.
Hơ! Anh ta bị làm sao thế? Shiki nhìn Viết Quân như người ngoài hành tinh. Biểu hiện này… đúng là thực sự chẳng
hiểu ra làm sao cả.
Viết Quân tạm gạt chuyện của Linh Như sang một bên, quay trở lại nguyên do chính khiến anh có mặt ở Việt Nam ngày hôm nay. Ngày cưới Khương Duy! Gương mặt Khương Duy ngời ngời hạnh phúc. Nếu như bình thường Khương Duy là một kẻ nhiều chuyện và nói nhiều, thì mấy ngày gần đây chỉ cười ngơ ngẩn một mình, niềm hạnh phúc đâu thể diễn tả bằng lời, phải không?
Viết Quân nhìn Serina Sanzenin đang bám chặt lấy Khánh Nam, tự hỏi, khi nào thì đến lượt hai đứa nó? Sau đó không hiểu sao lại nghĩ về bản thân, và cuối cùng lại quay trở về Linh Như, người mà đã chắc chắn sẽ làm việc trong công ty anh.
- Thực ra Linh Như không định nộp hồ sơ vào công ty nhà mày đâu.
Khánh Nam từ đâu bất chợt xuất hiện. Anh cũng không biết đang nghĩ cái gì mà lại kể cho Viết Quân nghe chuyện này nữa, dẫu biết rằng Viết Quân tức giận không phải do Linh Như làm ở công ty nhà nó.
Viết Quân gườm gườm nhìn Khánh Nam, ánh mắt chẳng có gì là thiện cảm.
- Không muốn nộp thì nộp vào làm gì?
- Ơ… – Khánh Nam ngơ ra – Hóa ra mày khó chịu vì Linh Như làm việc ở công ty nhà mày thật à?
- Mày điên à?
- Nó không định vào công ty mày để ngày ngày giáp mặt với mày ày khó xử đâu. Nếu mày không thích thì để nó làm ở tầng khác cũng được mà.
Viết Quân nhìn Khánh Nam từ đầu tới chân. Sao càng ngày đầu óc nó càng chậm hiểu đi thế nhỉ? Cái gì mà anh khó chịu khi Linh Như làm việc ở công ty nhà anh?
- Mày đang nghĩ cái gì thế?
Khánh Nam vẫn cho rằng mình đã suy luận chính xác, tiếp tục nói.
- Thực ra nó định bí mật đến Hàn Quốc và làm ở một công ty khác. Nhưng anh Jimmy không cho phép, sợ nó là người nước ngoài, dễ bị bắt nạt. Với lại… – Khánh Nam ngừng lại một lúc – nó vẫn đang cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, sức khỏe lại yếu nữa. Chị Cherin bảo đến nhà mày làm thì tốt hơn. Bác John đã gửi gắm nó cho ba mẹ của mày một thời gian, mày cũng không cần quan tâm đâu. Cứ nói thẳng với nó một câu, nó sẽ tự khắc tránh xa mày. Còn nếu… mày khó chịu quá, thì cũng cứ nói ra, nó sẽ rời khỏi Hàn Quốc.
Khóe môi Viết Quân giật giật. Khánh Nam nó đang lải nhải cái gì thế? Sao tự nhiên anh thất vọng nặng nề về thằng bạn 19 năm thân thiết thế này chứ?
Khánh Nam chợt im bặt, vì Viết Quân càng ngày càng nhìn anh với ánh mắt như muốn giết anh vậy. Anh… nói sai ở đâu à?
- Mày… bị điên à? – Viết Quân chậm rãi nói, nhưng không hiểu sao Khánh Nam thấy như Viết Quân đang… mắng vào mặt mình vậy.
- Chứ mày bực mình cái gì từ lúc nghe tin Linh Như làm ở công ty nhà mày.
Mặt Viết Quân lập tức quay lại trạng thái khó đăm đăm, một lúc sau mới trả lời.
- Vì không nói với tao.
- Không nói với mày?
- Đúng! – Viết Quân đột nhiên xổ một tràng – Nghe mày nói tao lại càng bực. Cái gì mà bí mật đến Hàn Quốc? Cái gì mà không muốn làm cùng công ty với tao mà đến công ty khác? Cái gì mà tên trưởng phòng Kim mắt cứ láo liên nhìn…
Chưa nói hết câu, Viết Quân im bặt. Xét cho cùng, lý do để bực mình là cái lý do cuối. Tên trưởng phòng Kim đó nổi tiếng máu lạnh, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành đến mấy hắn ta cũng không thèm liếc mắt, sao vừa nhìn thấy Linh Như “nhà anh” lần đầu tiên mà đã dám…? Nghe nói hắn ta còn ngang nhiên bỏ vị trí giám khảo mà lao bổ theo kéo tay Linh Như “nhà anh” lại, rồi hỏi han tươi cười một lúc lâu. Xét cho cùng, anh nên nhanh chóng trở về Hàn Quốc. Cảnh Đạt mời đám cưới ngày kia, nhưng tốt nhất tối nay anh nên đến tặng quà cưới cho nó rồi xin lỗi một câu, sáng mai phải về ngay. Viết Quân càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi, ánh mắt tóe lửa liên tùng tục.
Khánh Nam thở dài, rồi phá lên cười sằng sặc nhìn thằng bạn.
- Chứ hóa ra nãy giờ là mày ghen à?
- Tại sao tao phải ghen? Chẳng có gì cả. Thật là vớ vẩn. Mày cứ để yên mà xem, thể nào tao cũng cho cái thằng trưởng phòng đấy một vố.
*
* *
Điều đầu tiên sau khi Ji Hoo trở về Hàn Quốc là lái xe đi tìm Ji Hyun.
- Anh! Em tưởng anh đang ở Việt Nam?
Cô gái có tên Ji Hyun đó từ trong nhà chạy ra, không ngần ngại ôm lấy cổ Ji Hoo.
- Anh về sớm. Ba mẹ anh đã nói với em gì chưa?
- Nói gì cơ ạ?
- Ginny Wilson đã đến Seoul.
Ji Hoo và Ji Hyun im lặng nhìn nhau. Gương mặt cô gái bất chợt trở nên lạnh toát.
- Vậy anh muốn gì?
- Em nghĩ xem?
- Ji Hoo! – Ji Hyun thở dài – Cô ta đã bỏ rơi anh vào 3 năm trước. Anh nhớ chứ? Cô ta đã bỏ rơi anh, sau tất cả những gì anh đã hi sinh trong 5 năm ở Nhật. Anh không thể quên chúng dễ dàng như thế.
Ji Hoo im lặng, không biết phải nói gì. Ji Hyun nói đúng. Anh không thể quên tất cả một cách dễ dàng như thế.
Ngày đầu tiên sau kì nghỉ phép về Việt Nam, Han Ji Hoo đến công ty. Không biết tại sao, anh thấy háo hức một cách kì lạ. Ji Hyun nhìn anh, nhếch mép 1 cái rồi vẫn ngồi im không chịu ra khỏi xe.
- Em còn không chịu xuống xe?
Cô hất mặt về phía trước.
- Anh nhìn thấy cái gì kia không?
Ji Hoo nhìn theo hướng nhìn của Ji Hyun. Không sai. Ginny Wilson vừa bước xuống từ xe của tên trưởng phòng Kim chết tiệt. Ánh mắt anh long lên. Ginny… định giở trò gì ở đây thế?
- Xuống mở cửa xe cho em đi. – Ji Hyun nhẹ nhàng nói với Ji Hoo, giọng nói làm anh ớn lạnh.
Vừa bước ra khỏi xe, việc đầu tiên Ji Hyun làm là ôm chặt lấy một cánh tay của Ji Hoo không rời, cả hai làm bộ không quan tâm đến Ginny và trưởng phòng Kim đang đi phía sau rồi đi thẳng vào công ty.
Thấy Ginny chăm chú nhìn đôi nam nữ đang đi phía trước, trưởng phòng Kim tưởng cô tò mò họ là ai, có lòng tốt giải thích.
- Đó là phó tổng giám đốc của chúng ta. Anh ta tên Han Ji Hoo, con trai tổng giám đốc. Nghe nói cô gái đó là vợ chưa cưới của anh ta, làm thư kí tổng giám đốc. Nhưng anh cũng thấy rất ngưỡng mộ cô ta.
Trưởng phòng Kim cười, Ginny quay sang, ánh nhìn tò mò không giấu giếm.
- Tại sao ạ?
- Han Ji Hoo là một người yêu cầu rất cao. Anh ta từng bị ép đi xem mặt, lúc nào cũng vặn vẹo đối tượng xem mặt của mình nào là biết mấy thứ ngôn ngữ, có biết tiếng Việt không? Có biết tiếng Italia không? Có biết tiếng Nhật không? Có biết tiếng Anh không? Có sợ sâu không? Có biết làm những món ăn anh ta thích không? Nấu cháo có dở tệ không? Có biết múa ballet không? Có thể chơi piano và violon không? Có thích Secret garden và Yiruma không? Cô gái tên Ji Hyun kia chắc hẳn cũng phải đáp ứng hầu hết mọi yêu cầu đó thì mới có thể là đối tượng kết hôn của anh ta.
Ginny không nói gì, vẫn dán mắt vào lưng Ji Hoo. Rõ ràng… anh ta yêu cầu những cô gái anh ta gặp gỡ phải có những đặc điểm của cô. Vậy… cô gái tên Ji Hyun kia…
Đột nhiên cô gái quay lại nhìn Ginny và trưởng phòng Kim.
- A, trưởng phòng Kim! Ồ – cô gái nhìn sang Ginny – đây có phải là nhân viên mới đầy triển vọng mà trong công ty đang đồn thổi không? Tôi đã được xem qua ảnh.
Trưởng phòng Kim không cười, lạnh lùng đáp.
- Phải rồi! Cô ấy là Ginny Wilson.
Ginny nhìn lên cả 2, mỉm cười, và cúi đầu chào. Thực sự thì cô vẫn chưa quen lắm với việc chào bằng cách cúi đầu thế này của người Hàn Quốc. Xin lỗi hay cảm ơn cũng phải cúi đầu thật thấp. Lúc cô nhìn lên, chạm phải ánh mắt Han Ji Hoo, anh ta liếc mắt qua cô 1 cái lấy lệ rồi quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ không quan tâm. Hay… nói đúng hơn là không quen biết.
- Phó tổng giám đốc! – Trưởng phòng Kim nói tiếp khi cả 4 và thang máy – Ginny cũng học lớp 11 ở học viện Quốc tế Việt Nam, liệu hai người có biết nhau không? Ginny! Tổng giám đốc của bọn anh cũng từng học ở Việt Nam suốt thời học sinh đấy.
Ginny mỉm cười không nói gì. Cô có ý nhường câu trả lời cho Ji Hoo, vì cũng không biết nên trả lời làm sao. Nhưng Ji Hoo vẫn tỏ vẻ không quan tâm. Trưởng phòng Kim không nói gì nữa. Dù sao Han Ji Hoo cũng nổi tiếng là một người không thích nói chuyện gì ngoài công việc ra.
- Ginny! Chiều nay lúc về anh sẽ đưa em đi lấy xe nhé. Có lẽ chiều nay họ đã sửa xe xong rồi.
- Cảm ơn anh! Trưởng phòng!
Không khí trong thang máy thật là ngột ngạt. Hay… nói cách khác, bầu trời Seoul đã không còn dễ thở. Ginny không biết phải nói gì nữa. Dù sao… cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho ngày hôm nay, cái ngày mà cả 2 đã trở nên xa lạ. Là cô có lỗi mà. 3 năm trước, chính cô đã bỏ rơi Ji Hoo và trở về với gia đình mình. Nhưng giờ đây cô vẫn quyết tâm đến Hàn Quốc.
Vì sao ư? Thực ra… cô không muốn Ji Hoo biết đến sự tồn tại của cô ở Hàn Quốc, cô chỉ muốn âm thầm dõi theo anh mà thôi. Với những gì mình đã gây ra, cô không dám đòi hỏi Ji Hoo ình thêm một cơ hội nữa.

- Ginny! Có một người… muốn gặp con… – Bà nội nói một cách ngập ngừng. Con có thể từ chối cũng được. Bà không ép con.
Ginny ngạc nhiên nhìn bà, trong một thoáng, cô đã hi vọng là Han Ji Hoo.
- Là ai thế bà?
- Là ta!
Jame Franks mỉm cười bước vào không gian của căn phòng rộng lớn.
- Đã 8 không được gặp con, Ginny!
Ginny có cảm giác, miệng cô bất chợt trở nên đắng ngắt. Đây là ba của Brian Franks! Chẳng nhẽ… Brian muốn bắt cô trở về? Ánh mắt cô gái vụt trở nên sợ hãi, cô run run.
- Có… có việc gì ạ?
- Con có muốn ta ra ngoài không? Ginny? – Bà nội hỏi.
- KHÔNG! – Ginny bất chợt hét lên, và sau đó sững sờ với chính mình, nhưng không chỉ cô, 2 người còn lại trong phòng cũng ngạc nhiên không kém.
Jame Franks mỉm cười.
- Đừng sợ ta! Ginny! Ta không đến đây để làm hại con hay đưa con đi đâu cả. Hãy ngồi xuống, và ta sẽ nói chuyện. Bà Kate Ivans, bà hãy ở lại với con bé.
Ginny giật lùi lại sát giường, một khoảng cách đủ an toàn mà cô có thể cảm thấy. Jame Franks vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười hằn lên sự đau khổ.
- Con trai ta… đã làm con trở nên như thế này sao?
Ông ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, trong khi bà nội đến sát bên cô, đặt tay lên vai cô trấn an.
- Brian biết nó sẽ làm tinh thần con trở nên hoảng loạn, vì vậy ta đã đến đây để gặp con, thay cho nó. – Rồi ông thở dài – Ta đã không biết bất cứ chuyện gì. Ta xin lỗi con! Nếu ta biết, ta đã trở về và ngăn chặn con trai ta lại. Ta thực sự xin lỗi con. Sau tất cả những gì con làm cho ta, ta lại vô trách nhiệm với bất hạnh của con như vậy.
Ginny ngồi im, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
- Chú… đã đi đâu?
- Ta đi hoàn thành những ước mơ mà mẹ con còn đang dang dở. – Ông cười buồn buồn, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ginny – Mẹ con
luôn nói muốn xây dựng những ngôi nhà thật lớn để có thể chăm sóc tất cả những trẻ em không nơi nương tựa, con biết phải không?
Ginny gật đầu, và nghĩ đến trại trẻ mồ côi mà ba đã xây dựng và lấy tên của mẹ để đặt.
- Ba con cũng đã xây dựng ẹ…
- Ta biết. Ta chỉ thấy rằng… đích thân ta chăm sóc và dạy dỗ lũ trẻ, ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn về những tội lỗi của mình. Và… ta cảm thấy tình yêu của mẹ con đan xen vào tình cảm của ta với lũ trẻ. Mẹ con hiện diện mỗi ngày, bên cạnh ta.
Ông James im lặng, sự im lặng khiến Ginny trào lên thứ cảm xúc khó diễn tả. Cô chợt nhân ra, tình yêu là căn nguyên của tất cả mọi thứ… Tình yêu có thể làm một con người hiền lành trở nên hung dữ, nhưng cũng biến những kẻ độc ác quay về con đường lương thiện.
Ánh mắt trong veo vẫn nhìn xoáy vào ông, nhưng là một cái nhìn trìu mến. Và tận sâu nơi đáy mắt, ông như thấy con bé đang cười. Một nụ cười vẹn nguyên như sự kính trọng nó vẫn dành cho ông sau biết bao nhiêu năm. Ông thở dài. Con trai ông đã làm gì thế này? Nếu Brian có được sự nín nhịn đáng quý mà John Wilson có, chắc hẳn, con bé này đã thuộc về nó rồi.
- Ginny! Brian nhờ ta đưa thứ này cho con.
Jame Franks chầm chậm bước về phía Ginny, ông sợ rằng ông sẽ lại làm con bé cảm thấy sợ hãi, như thứ cảm giác mà Brian để lại trong nó. Ginny nhìn ông cảnh giác, rồi cũng không phản ứng lại gì, nhìn chằm chằm vào thứ mà ông đang nắm chặt trong tay.
- Đưa tay ra cho ta.
Ginny run run đưa bàn tay gầy guộc của mình ra, ngước lên nhìn ông một cách dè chừng, và chờ đợi ông trao lại vật nhỏ bé trong tay ông lại ình. Đó chính là sợi dây chuyền 8 năm trước đây Ji Hoo tặng cho cô, dòng chữ khắc tên Ji Hoo vẫn không hề bị phai mờ.
- Trước đây, Brian đã lấy nó khỏi con, vì nghĩ rằng chỉ cần con không nhìn thấy bất cứ thứ gì dính dáng tới Han Ji Hoo, là con có thể quên được thằng bé. Nhưng con trai ta đã sai, sai cả trong hành động và suy nghĩ. Nó trả lại con sợi dây chuyền này, và hi vọng con đừng như nó. Brian và Han Ji Hoo đều đánh đổi tất cả để có được tình yêu, nhưng tại sao con lại có thể lựa chọn tất cả mọi thứ trừ tình yêu mà con mong muốn? – Nói rồi ông quay sang bà Kate Ivans. – Có thể bà không muốn cháu gái mình đến một nơi xa, nhưng bà không thể sống cả đời để ở bên nó. Trước đây, bà đã hối hận vì cái chết của Jenny, vì đã ép buộc Jenny với con trai mình. Tôi hi vọng bà đừng kéo Ginny quay trở về con đường mòn của bao nhiêu năm trước.
Thực ra… Ginny đến Hàn Quốc hoàn toàn không phải vì những lời nói của chú Jame. Mà chính bản thân cô cũng muốn điều đó. Jame Franks chẳng qua chỉ tiếp thêm động lực cho cô mà thôi.
Cái cảm giác khi cầm tấm bằng đại học trên tay và muốn gọi điện khoe với anh ngay lập tức, nhưng rồi lại phải tự mình kìm nén bản thân, thực sự không hề dễ chịu. Cô nhận ra, tất cả những cảm xúc mà mình cảm thấy, đều muốn kể với Ji Hoo đầu tiên. Gia đình cô ở ngay bên cạnh, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy thực sự trống trải. Biết bao nhiêu lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống rồi? Cảm giác muốn nghe giọng Ji Hoo, muốn nhìn thấy anh, muốn cảm nhận một cái ôm ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo của Milano, làm cô thấy cô đơn và lạc lõng đến nhường nào. Cô phải thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý, vừa là vì kí ức khi ở cạnh Brian 5 năm trước, vừa vì nỗi nhớ Ji Hoo đến mức ngạt thở. Quyết định đến Hàn Quốc, cô đã nghĩ đến từ khi phải đối mặt với những sự lựa chọn 3 năm trước, nhưng đến giờ cô mới có thể vững vàng để thực hiện. Cô muốn ở bên Ji Hoo! Đó là tất cả những gì cô nhận thức được khi bước chân đến Milano.
Biết bao nhiêu lần bấm từng con số đã trở nên quen thuộc để kết nối tới Hàn Quốc rồi lại tự mình xóa đi, thậm chí cô còn không lưu lại số điện thoại đó trong danh bạ, để trong lúc mất tự chủ, cô không thể gọi cho anh. Cô sợ khi đầu dây bên kia có người nghe máy, đó là giọng của một cô gái chứ không phải Ji Hoo, sợ đối mặt với sự thật rằng anh đã có một người khác ở bên cạnh. Con người là thế đấy. Cô có thể rời bỏ anh, nhưng lại không muốn anh đến với một người khác. Nhưng tất cả những gì cô hình dung, cũng chẳng thể chân thực bằng cảm giác lúc này, khi tận mắt chứng kiến Ji Hoo đang đi cùng với cô gái khác. Dù sao cô cũng đã tự mặc định bản thân, rằng cô đến nơi này, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Tất cả những cảm xúc khác, hãy cố gắng chôn vùi lại dĩ vãng, vì bản thân cô không thể xứng với tình yêu của anh. Anh hi sinh cho cô tất cả, còn cô thì không. Cô chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Bấy nhiêu suy nghĩ vẩn vơ làm Ginny không nhận ra cửa thang máy đã mở. Anh trưởng phòng phải lay lay cô mấy lần thì cô mới nhận ra. Cô gái tên Ji Hyun nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm, và khóe môi hơi chuyển động như một nụ cười, sau đó vẫn ôm chặt tay Ji Hoo đi tiếp.
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng tại sao trưởng phòng Kim lại cảm thấy Han Ji Hoo vừa lườm mình 1 cái nhỉ?
“Cứ lảng vảng bên cạnh “người của tôi” đi, anh sẽ nhận được bài học xứng đáng!”
Nhưng quả thật… nhìn thái độ của Ginny, Ji Hoo cảm thấy rất buồn cười và cũng… thất vọng nữa. Ghét nhất Ginny ở điểm này, lúc nào cũng nhường tất cả cho người khác. Ít ra cũng phải tỏ ra ghen một chút chứ? Không thử sức đã chấp nhận thua. Nhìn qua vẻ mặt là biết đang tự mặc định sẵn trong đầu khái niệm rút lui rồi. Nghĩ đến đấy, vẻ mặt Ji Hoo lại trở nên khó coi. Lại còn quấn lấy tên trưởng phòng chết tiệt kia nữa chứ?
Ghen. Khó chịu. Bực bội.
Bấy nhiêu cảm xúc làm Ji Hoo phát điên lên. Ginny nhìn thấy anh còn cúi đầu chào ngoan ngoãn: “Phó tổng giám đốc!” Chỉ có 2 đứa trong thang máy cũng không thèm nói năng với anh một câu. Thực ra, anh chỉ cần cô xin lỗi là sẽ không sao nữa cả, sẵn sàng quay đầu lại với cô. Nhưng Ginny tự ti, bất cứ lúc nào cũng im lặng đứng nhìn anh và Ji Hyun từ phía xa.
Nhưng phải công nhận, Ginny làm việc quả… rất xứng đáng với cái danh “phu nhân phó tổng giám đốc”. Ji Hoo đã bắt Ji Hyun phải để ý tất cả mọi nhân viên xung quanh Ginny, nếu ai mà dám bắt nạt cô, anh sẽ có mặt ngay lập tức. Dù gì thì Ginny cũng là người ngoại quốc, có thể giao tiếp bằng tiếng Hàn Quốc đấy, nhưng cũng chưa thực sự thông thạo tất cả. Cô lại ở đây có một mình, nếu cứ để tên trưởng phòng Kim chăm chăm bảo vệ cô suốt, thì vị thế của anh rất có khả năng sẽ suy giảm.
- Mệt quá đi! – Ji Hyun gắt – Cô ta có bị ngốc không? Đã mất công sang Hàn Quốc thì cũng nên nói chuyện với anh một lần chứ? Tóm lại mục đích cô ta đến đây để làm gì thế?
- Chứ không phải mỗi lần cô ấy bước đến gần anh thì em lại từ đâu chạy ra kéo anh đi trước à?
Ji Hyun gãi gãi đầu cười chống chế.
- Anh cũng biết à?
Ji Hoo không nói gì nữa, chỉ lườm cô. Mấy cái trò trẻ con đó anh mà không biết mới lạ. Trước đây mỗi lần thấy Tuấn Vũ bén bảng đến gần cô, anh cũng kéo cô chạy trước. Tất nhiên là khi đó Ji Hoo vẫn chưa biết Tuấn Vũ là anh họ tương lai của mình.
Đột nhiên trưởng phòng Kim cũng bước xuống canteen ăn trưa. Hôm nay Ginny chẳng hiểu bận chuyện gì nên không thấy đi cùng anh ta. Vì các bàn đã kín hết nên Ji Hyun ra hiệu cho anh ta đến ngồi cùng bàn với mình và Ji Hoo. Anh ta hơi ngần ngại, rồi cũng ngồi xuống.
- Hôm nay Ginny Wilson không đi cùng anh sao? – Ji Hyun gợi chuyện.
- Không.
- Tôi thấy hai người rất thân thiết. Có phải đang hẹn hò không?
Trưởng phòng Kim nhìn lên Ji Hyun, điềm đạm trả lời.
- Cô ấy có một thân một mình ở Hàn Quốc nên tôi giúp đỡ thôi. Trước đây chúng tôi học chung một lớp vào năm nhất đại học. Sau đó không hiểu vì lý do gì mà cô ấy phải nghỉ học. Giờ lại gặp lại ở đây, quả là duyên phận.
Ji Hoo quắc mắt lên nhìn anh ta.
- Duyên phận?
- Đúng! – Anh ta vẫn không chú ý đến thái độ kì lạ của Ji Hoo mà nói tiếp – Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.
- “Được gặp lại” sao? – Ji Hyun hỏi – Anh yêu cô ấy à?
Giờ thì anh ta đã cảm thấy chút khác thường trước thái độ của cô thư kí tổng giám đốc và phó tổng giám đốc.
- Đây là chuyện riêng của tôi.
Ji Hyun cười giả lả.
- À, tôi chỉ tò mò thôi mà.
- Nhưng dù sao cô nói đúng. Coi như ông trời lại cho tôi cơ hội.
Ji Hoo buông đũa xuống, lạnh lẽo đứng lên rồi bỏ về phòng làm việc. Có lẽ anh nên kết thúc trò chơi thử thách cô ở đây thôi. Ginny chẳng có ý định vượt qua thử thách, đã thế cô cứ như là nam châm ý. Đi đến đâu là hút được vệ tinh đến đó.
- Ji Hoo!
Bất chợt, tiếng Ginny nhỏ nhẹ vang lên sau lưng. Không hiểu sao, Ji Hoo thấy vui mừng kinh khủng, vội quay đầu lại, nhưng lại không biết phải đáp trả thế nào. Có lẽ cô đang có ý định gọi là “vượt qua thử thách” như anh muốn chăng? Nào! Nói đi!
Nghĩ thế, Ji Hoo làm cao, không cười không nói, vẻ mặt lạnh tanh.
- Sau giờ làm việc hôm nay… em có thể gặp anh chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chỉ để lộ duy nhất một nỗi buồn đến đáng thương. Tự nhiên anh lại trách bản thân mình. Nhìn cô gầy và xanh xao hơn những ngày đầu bước chân đến Hàn Quốc. Sắc mặt trắng bệch yếu ớt. Cô thậm chí còn chưa quen với việc thay đổi múi giờ, lạ lẫm nơi đây. Anh nghĩ gì mà lại đưa ra cái thử thách vớ vẩn đó cho cô, thay vì chăm sóc cô cẩn thận chứ? Cô trang điểm khá đậm, có lẽ để che đi vẻ mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng do mất ngủ. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, dù sao thì cô đang chủ động hẹn gặp anh cơ mà, chắc chắn là sẽ đề nghị anh cho cô cơ hội rồi. Khi đó thì làm lành cũng được. Anh vẫn giữ được thể diện, đỡ bị cô cười vào mặt cho là ghen tuông vớ vẩn. Có nên làm ột chút không nhỉ? Ánh mắt chờ đợi của cô làm anh thấy vui.
- Ở công ty, làm ơn gọi theo đúng chức danh đi. – Ji Hoo vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo trong lời nói. Đang làm à. Muốn nghe cô năn nỉ một chút.
Nhưng Ginny thì không nhận ra cái mưu kế vớ vẩn của Ji Hoo, lại cho rằng, thái độ đó của anh là không muốn gặp mình. Có lẽ… anh sợ cô sẽ khiến Ji Hyun hiểu lầm anh cũng nên. Sự lạnh lùng của anh từ khi cô đặt chân đến Hàn Quốc, không phải là đáp án rõ ràng nhất cho sự níu kéo của cô sao? Ginny mỉm cười buồn bã, và cúi đầu xuống.
- Xin lỗi anh! Phó tổng giám đốc! Em sẽ rút kinh nghiệm.
Ginny lặng lẽ bước chân vào thang máy. Cô nên nghĩ đến việc chuyển sang một công ty khác làm việc thôi. Cô chắc chắn sẽ không rời khỏi Hàn Quốc
. Cô đã hạ quyết tâm từ khi bước chân đến nơi này, đó là chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Cô không cần gì hơn thế. Anh hạnh phúc, và cô không nên xen vào cuộc sống của anh nữa. Bấy nhiêu điều anh hi sinh cho cô, đã là quá đủ rồi.
Đằng sau lưng cô, mặt Ji Hoo biến sắc. Cái gì thế? Làm sao mà vừa nói một câu là đã bỏ cuộc thế? Đây là cái thái độ gì? Thậm chí anh còn chưa nói là anh có gặp cô hay không cơ mà? Làm gì có cái kiểu hẹn hò hay ho đến thế này? Hẹn người ta rồi chưa kịp nghe câu trả lời là đã bỏ đi mất. Thế rốt cuộc là sau giờ làm việc có gặp hay không? Bực mình! Bực mình! Bực mình!
Ji Hoo nới rộng cavat, đùng đùng đi thẳng về phòng làm việc. Đúng là khiến người ta đau đầu mà. Anh có phải ít việc để lo nghĩ đâu? Công ty có phải là thiếu việc cho anh làm đâu mà cô cứ phải tạo thêm việc làm như thế? Nhập nhằng không dứt khoát. Vớ vẩn và rắc rối.

Chiều hôm đó Ji Hoo cố tình về muộn để xem Ginny có đợi mình hay không. Nhưng một lần nữa anh lại phải chịu sự thất vọng. Qủa là anh nên tự mình kết thúc trò chơi này, không thể trông mong gì ở cô cả. Đồ ngốc.
Nhưng… điều Ji Hoo không thể ngờ tới, là trong lúc anh đang bực tức đấm đá cái xe của mình, thì Ginny lại ngay sát bên anh. Chỉ tiếc rằng anh đã không nhìn thấy, vì cô đã ngất xỉu đằng sau một chiếc ôtô cách anh vài dãy.
Đó là lý do mà cô không đi làm những ngày sau đó. Cô nghỉ việc không một lý do, không một cú điện thoại đến phòng nhân sự. Ji Hoo đã nghĩ rằng cô thực sự nản lòng mà rời bỏ anh một lần nữa. Nếu lần này cô lại làm thế, thì anh cũng chẳng còn lý do gì để chờ đợi cô nữa ất thời gian. Anh đã mất quá nhiều thời gian vì cô, nhưng cô đã không biết cách giữ lấy những gì mà cô có, thì anh cũng đành chịu thôi. Anh yêu cô. Nhưng anh không chấp nhận được những suy nghĩ đầy tự ti của cô.
Gọi điện đến phòng Nhân sự một lần nữa để xem hôm nay cô có đi làm hay không, Ji Hoo hơi nhếch mép, vứt chiếc điện thoại lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Không biết đã được 30 giây chưa, thì điện thoại của anh lại báo có cuộc gọi. Nhìn thấy tên Ji Hyun nhấp nháy trên màn hình, Ji Hoo gắt.
- Gì nữa thế? Anh đang đau đầu lắm rồi. Đừng gây rối nữa.
- – giọng Ji Hyun cũng gắt chẳng kém gì Ji Hoo.
- Phòng làm việc.
-
*
* *
Mắng ột trận! Khi nào gặp Ji Hoo sẽ mắng ột trận. Vì ốm mà không nói với anh. Vì ở đây có một mình cũng không chịu tìm anh. Vì thà nhờ một người lạ còn hơn là nhờ anh. Cái đấy gọi là thử thách và làm cho Ginny hối hận đấy. Rồi giờ chẳng biết ai ngồi mà hối hận đâu. Đứa nào đã hiến cái kế cho Ginny nếm mùi bị bỏ rơi với anh chứ? Rồi anh sẽ tính sổ từng đứa, cả Shiki Sanzenin và Han Ji Hyun.
Cô y tá bước vào phòng, đến bên giường Ginny và xem cô đã tỉnh chưa vì đã tới giờ uống thuốc.
- Đến giờ uống thuốc rồi. Tôi giúp cô ngồi dậy nhé!
- Cảm ơn chị!
Cô nhìn bao quát căn phòng một lượt. Trưởng phòng Kim đã đặt cho cô một phòng đơn. Có lẽ anh ta đi làm rồi. Sự vắng mặt của anh ta cũng không làm cô cảm thấy trống vắng. Cô đã dặn anh ta không được nói cho ai biết rằng cô đang ở bệnh viện. Bị đuổi việc cũng chẳng sao. Cô muốn chuyển sang một công ty khác. Cô không muốn Ji Hoo cảm thấy khó xử khi nhìn thấy mình. Nhưng không thể phủ nhận một điều, người cô mong muốn nhìn thấy mỗi khi mở mắt ra, là Ji Hoo. Mê man với cơn sốt suốt 2 ngày ở bệnh viện, cô thấy tủi thân. Biết rằng do mình tự chuốc lấy, nhưng cô không thể nghĩ khác đi được. Cô muốn có Ji Hoo ở bên, nhưng lại không muốn anh thương hại mình, càng không muốn làm tổn hại đến thứ hạnh phúc mà anh đang có…
Uống thuốc xong, cô còn chưa kịp nằm xuống thì có tiếng quát lớn từ bên ngoài cửa.
- Em làm gì ở đây?
Trong 1 phút, căn phòng im lặng. Cô nhìn người vừa bước vào phòng, sống mũi cô cay cay, tưởng như có thể khóc òa lên ngay lúc này vì tủi thân và nín nhịn. Nhưng không hiểu sao cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà đáp lại anh.
- Xin lỗi phó Tổng giám đốc vì đã nghỉ việc không phép. Chắc hẳn tôi đã bị đuổi việc rồi?
Ji Hoo không quan tâm câu hỏi của cô, gằn từng tiếng một cách khó khăn.
- Trả lời anh! Em đang làm gì ở đây?
Cô không nói thêm lời nào nữa, im lặng nhìn anh và mím chặt môi mình lại. Anh nhìn thấy rồi, tại sao còn hỏi? Anh tức giận vì chuyện gì mới được cơ chứ? Vì cô phải vào bệnh viện nhưng không cho anh biết, khiến anh bị gia đình Wilson trách cứ sao? Nhưng cô đâu có báo cho gia đình mình? Hay anh nghĩ rằng cô đã báo cho gia đình cô để gây rắc rối cho anh?
Ji Hoo cũng nhìn lại cô chằm chằm, ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn đáng sợ như thần chết.
- Em đang hạ thấp lòng tự trọng của anh! Coi anh như một tên ngốc vậy.
- Anh yên tâm. – Cô khó khăn lên tiếng và thấy giọng mình khô khốc – Em chưa báo tin cho gia đình em biết đâu. Mà dù em có báo cho họ, thì lỗi vần là ở em. Anh không bị ai trách cả. Ba em nhờ gia đình anh chăm sóc cho em, không có nghĩa là gia đình anh phải chịu trách nhiệm về chuyện ốm đau của em. Em tự biết cách lo ình.
- Anh không có ý đó. Em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? – Ji Hoo gắt, nhưng rồi cậu chợt mỉm cười – Mà em chưa báo cho gia đình cũng tốt. Ngài John Wilson biết được, lại đổi ý không gả con gái cho anh nữa thì khổ.
Cô nhìn anh. Môi vẫn mím chặt, cái nhìn và mệt mỏi. Thấy thế, Ji Hoo không cười nữa, bước lại sát bên giường và ngồi xuống cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng. Ginny khẽ run lên. Cô vẫn đang bị sốt. Cái ôm đó khiến người cô cảm thấy đau.
- Người em nóng quá. – Ji Hoo thì thầm.
- Buông ra đi! – giọng nói của cô yếu ớt nhưng lạnh lẽo – Anh sẽ bị lây đấy. Đừng khiến em hiểu lầm gì cả.
- Hôn mới bị lây. Ôm thì không sao mà.
Cô cố gắng cựa quậy, nhưng anh vẫn ôm rất chặt. Ngược lại, sự cử động khiến toàn thân cô càng cảm thấy rã rời. Chợt, cô cảm thấy giọng nói của Ji Hoo như gió thoảng bên tai.
- Anh xin lỗi. Em đến Hàn Quốc, chỉ có một mình anh là người thân. Vậy mà anh lại không quan tâm em thế này. Anh xin lỗi. Anh sai rồi.
Sự hối hận từ tận đáy lòng Ji Hoo, không hiểu sao vẫn bị Ginny dịch ra là sự thương hại. Chỉ vì nơi này cô chỉ có một mình anh là người thân nên anh cảm thấy phải có trách nhiệm với cô sao? Khi bị ốm, tất cả mọi suy nghĩ của người ta đều theo hướng tiêu cực.
- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu. Em không biết việc em đến đây đã làm anh cảm thấy nặng nề như thế. Dù sao em chắc cũng bị đuổi việc rồi. Em sẽ rời khỏi Hàn Quốc ngay.
- Nói cái gì?
Ji Hoo đang ôm Ginny trong tay rất dịu dàng, chợt đẩy mạnh cô ra. Cô khẽ nhăn mặt vì đau. Điều đó làm Ji Hoo dịu lại.
- Anh xin lỗi.
- Không sao đâu.
- Lúc nãy em vừa nói cái gì?
Ginny im lặng nhìn anh. Cô biết rằng anh nghe rõ.
- Em có ngốc không? Anh đâu phải một người tốt bụng đến mức quan tâm một người không thân thiết? Là con gái thì không phải em, có bao giờ anh để mắt tới ai chưa? Nếu là người yêu của bạn như Minh Phương hay chị Mai Chi thì không nói rồi.
Ginny im lặng một lát rồi cũng đáp.
- Ji Hyun. – Rõ ràng không công nhận, nhưng cô cũng đang ghen đấy chứ.
Ji Hoo thở dài, nhìn cô vẻ châm chọc, sau đó lại mỉm cười rồi cúi xuống hôn cô.
- Lây bệnh! – Ginny gắt lên.
- Kệ đấy! Lây bệnh thì anh cũng hôn.
- Anh thôi đi! Nghiêm túc có được không? – Lần này thì cô cáu thật sự.
- Thì nghiêm túc.
Ji Hoo bĩu môi ngồi thẳng dậy, hai tay vẫn đặt trên eo cô.
- Han Ji Hyun là em họ anh.
Mặt Ginny ngơ ra.
- Nhưng… anh chỉ có một người em họ. Và đó là con trai cơ mà.
- Phẫu thuật chuyển giới. Em ngốc quá. Nó đã phẫu thuật chuyển giới từ lâu rồi.
- Nhưng… – Ginny lắp bắp.
- Nhưng gì nữa? Hết lý do để em suy diễn lung tung chưa? Anh hôn được rồi chứ?
- Vậy là… kiếm người để chọc giận em.
- Ừ! Cho em biết cảm giác bị bỏ lại một mình là như thế nào.
Ji Hoo cọ cọ vào mà cô.
- Sốt cao quá! Em ngủ đi! Khi nào khỏi thì muốn xử tội anh sao cũng được. Mà em không bị đuổi việc đâu.
- Tại sao?
Ji Hoo làm vẻ mặt khổ sở.
- Anh cũng muốn đuổi việc em lắm. Nhưng ai bảo em lại là con dâu tương lai Tổng giám đốc làm gì?
Ginny nhăn mặt lại.
- Cái gì mà con dâu tương lai của Tổng giám đốc cơ?
Ji Hoo tròn xoe mắt ngây thơ.
- Chứ khi nào em khỏi bệnh thì mới đi đăng kí kết hôn, tổ chức đám cưới rồi mới thành con dâu chính thức được chứ?
Ginny đang định nói lại vài câu thì Ji Hoo đặt tay lên miệng cô.
- Ngủ đi! Anh biết em nhiều lý lẽ rồi.
Anh buông cô ra, đang định đỡ cô nằm xuống, bất chợt cô ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào cổ anh.
- Anh!
- Ừ?
Ginny im lặng không nói gì cả, để những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra thấm vào áo Ji Hoo. Những ngón tay túm chặt lấy áo anh, không muốn rời.
- Ji Hoo! Em có thể còn một cơ hội nào nữa không?
Đây chính là những điều cô muốn nói với anh khi hẹn gặp anh vào buổi chiều hôm trước. Thực ra cô đã muốn nói biết bao lần, nhưng lại sợ hãi, không dám đối mặt với câu trả lời của anh.
Ji Hoo hôn nhẹ lên những giọt nước mắt trên má cô, khẽ thì thầm.
- Sao cứ khi nào biết chắc chắn câu trả lời rồi em mới đặt câu hỏi thế? Em không còn cơ hội thì cũng chẳng ai sở hữu được nó đâu.
Ginny mỉm cười rồi òa khóc. Cuối cùng cô mới nhận ra, đây là tất cả những gì cô mong muốn. Một vòng tay. Một bờ vai. Và một người luôn sẵn sàng che chở cho cô cho đến cuối cuộc đời. Nếu có thể quay lại quãng thời gian 8 năm trước, liệu Ginny Wilson của ngày hôm ấy có dám ngốc nghếch mà trả lại chiếc nhẫn cho Han Ji Hoo không? Câu trả lời sẽ là KHÔNG. Vì như thế cả hai có thể nắm chặt tay nhau từ lúc đó, chứ không phải đau khổ đến tận bây giờ. Nhưng nếu không trả lại chiếc nhẫn, chắc gì họ đã yêu nhau và nhận ra điều gì là quan trọng nhất đối với mình trên thế giới này? Cái giá của hạnh phúc, hoàn toàn không hề nhỏ.
*
* *
Suốt mấy ngày còn lại phải ở trong bệnh viện, Ji Hoo cứ quanh quẩn bên cạnh cô. Shiki Sanzenin có việc đi công tác ở Seoul, thấy cả hai mới có một thời gian ngắn đã làm lành, tỏ vẻ không vừa ý với Ji Hoo. Đã thế lại còn gắt lên với Ginny nữa chứ.
- Sao có mỗi việc thay đổi múi giờ mà cậu cũng lăn quay ra ốm đau cả tuần l
iền thế?
Gắt xong mới thấy hối hận, nhìn Ji Hoo một cái rồi vội vàng chuồn lẹ. Ai bảo cả gan dám quát nạt “con dâu tương lai Tổng giám đốc” cơ chứ?
- Ngày mai xuất viện, anh đưa em về nhà anh ở vài ngày cho đến khi khỏi hẳn nhé?
- Tự nhiên về nhà anh làm gì?
- Em đang ốm thế này, vừa chưa quen múi giờ, vừa chưa quen đồ ăn của Hàn Quốc, ở một mình lại ăn uống thất thường, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào? Ban ngày anh phải ở công ty, chỉ buổi tối mới bên em được. Em đến nhà anh, có mẹ anh chăm sóc cho em, anh cũng yên tâm hơn.
- Em không thích! Em tự lo ình được.
Ji Hoo đặt tô cháo lên trên bàn, nghiêm túc nhìn cô.

- Anh không muốn chúng ta mới làm lành đã cãi nhau đâu. Anh biết là em không thích. Nhưng đó là vì em đang ốm.
- Nhưng anh nghĩ xem, tự nhiên em đến nhà anh và mẹ anh phải lo cho em. Như thế có hợp lý không? Em không phải con cô, lại còn… – Ginny ngập ngừng, và chợt đỏ mặt.
Ji Hoo mỉm cười hỏi lại.
- Còn gì nào?
Ginny cúi đầu xuống.
- Lại còn làm con trai cô khổ sở suốt 8 năm trời nữa.
- Đấy cũng được co là lý do sao? Ginny?
Giọng mẹ Ji Hoo mang lên ngay ngoài cửa phòng làm Ginny rùng mình.
- Cô! – Ginny nhìn Ji Hoo, hỏi nhỏ: “Sao anh nói hôm nay mẹ anh không đến?”
- Thế con một thân một mình sang Hàn Quốc, con có dám nói là không có ý định kết hôn với Ji Hoo nhà cô không? – Mẹ Ji Hoo hỏi cô đầy ẩn ý.
- Dạ?
Ji Hoo bật cười thành tiếng không giấu giếm, quay sang nhìn gương mặt vẫn đỏ ửng của Ginny trêu chọc.
- Kìa! Mẹ hỏi em có định lấy anh không kìa?
Không đợi cô trả lời, mẹ anh nói tiếp.
- Con im lặng tức là đồng ý phải không? Vậy được rồi. Dù sao thì sau này con cũng là con dâu cô. Mà từ khi con còn nhỏ xíu, cô đã coi con như con cái trong nhà rồi. Con không cần phải ngại.Nếu con không chịu đến ở nhà cô thì cô sẽ đến nhà con. Con muốn 1 mình con chuyển đến nhà cô hay là cả nhà cô chuyển đến căn hộ chung cư chỉ có 2 phòng ngủ của con?
- Ơ… dạ…
Ginny lúng túng. Mẹ Ji Hoo không hề dọa cô đâu. Đấy là sự thật mà cô hoàn toàn biết rõ. Một lần nữa mẹ anh lại không để cô nói.
- Quyết định thế nhé! Con ăn xong chưa? – Vừa nói bà vừa nhìn vào tô cháo và quát thẳng mặt cô – Tại sao vẫn còn để lại một nửa hả? Ăn hết đi!
Ginny tái mặt nhìn lên Han phu nhân, cô chưa bao giờ thấy thái độ… hung dữ này của bà.
- Con… không ăn được nữa.
- Tránh ra, Ji Hoo.
Han phu nhân đẩy con trai ra khỏi ghế 1 cách thô bạo rồi cầm bát cháo lên, lấy 1 thìa lớn đưa trước mặt Ginny.
- Ăn nhanh lên.
- Cô ơi…
- Há miệng ra!
Ginny mặt mày nhăn nhó, run run há miệng, mắt nhìn Ji Hoo cầu cứu. Không hiểu tại sao, cô thấy sợ mẹ Ji Hoo kinh khủng.
- Không phải nhìn nó! Ăn hết đi!
Ginny nuốt chưa xong đã bị giục há miệng tiếp. Mẹ Ji Hoo vừa càu nhàu mắng, vừa đút luôn tay, Ginny vừa run vừa sợ, ăn hết lúc nào cũng chẳng biết. Chỉ biết khi mẹ Ji Hoo vừa bước ra khỏi phòng, việc đầu tiên cô làm là lao thẳng vào nhà vệ sinh. Ji Hoo không an ủi cô một câu, lại còn cười cợt.
- Ngày trước mẹ anh chưa nắm chắc được em trong tay, còn giả vờ dịu dàng. Chứ giờ mẹ có em rồi, không hiền với em nữa đâu. Em chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Với lại mẹ anh dù có 2 đứa con, nhưng cả anh và chị Cherin đều không bên mẹ nhiều. Cherin thì đã lấy chồng xa, anh cũng đi làm suốt, tình cảm của mẹ giờ chỉ còn biết dành cho em thôi.
- Như tô cháo vừa rồi á?
- Nếu không làm thế thì em có chịu ăn không? Em ăn như con mèo, mà anh ép thì em không chịu nghe.
Chắc là do cảm giác, nhưng tự nhiên Ginny thấy trước mắt mình khá là… gian nan đấy. Nhưng Ji Hoo thì khác. Trước đây gia đình Ginny lúc nào cũng cưng chiều, lại thêm có mấy ông anh trai chẳng bao giờ tiếc em gái thứ gì cả. Giờ đây một mình cô ở Hàn Quốc, xa hẳn gia đình, không còn ai để cô “bắt nạt” nữa. Ji Hoo nhận ra vị thế của mình không hề tầm thường. Anh không những chỉ là một nửa của cô, mà còn là gia đình, là bạn bè, là tất cả của cô lúc này. Anh sẽ phải yêu thương cô thật nhiều để bù đắp tình cảm của tất cả mọi người dành cho cô. Tự nhiên anh muốn ôm cô. Cái ôm này thật lạ. Nó mang đến cho anh một cảm giác thực sự an toàn. An toàn tuyệt đối. Nếu như cái ôm 3 năm trước trên ban công nhà Khánh Nam khiến anh thấy mơ hồ và thường trực cảm giác mất mát, thì lúc này đây, anh thấy chắn chắn hơn bao giờ hết, rằng Ginny là của anh, thuộc về anh mãi mãi, và sẽ ở bên anh cho đến cuối cuộc đời này. Anh đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ cho cô, có thể ôm cô thật chặt, và bảo vệ cô khỏi bất cứ sự nguy hiểm nào. Cuối cùng… thì giấc mơ cùng dần trở thành hiện thực rồi.
Ji Hoo đợi cô uống thuốc xong, nằm ngủ ngoan ngoãn rồi mới đi ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa được vài bước, anh nhìn thấy đồng chí trưởng phòng Kim đang ở phía cuối hành lang, tay ôm một bó hoa to đùng, chắc là vào đây thăm Ginny. Cái đầu tinh ranh của Ji Hoo chợt lóe lên một ý tưởng. Anh chạy ngược vào trong phòng và lay lay Ginny, khéo léo đỡ cô ngồi dậy, kéo 2 cánh tay của cô vòng qua cổ mình rồi vội cúi xuống hôn lên môi cô. Ginny còn chưa kịp hiểu gì thì đã có tiếng bước chân gấp gáp ngoài cửa. Cô định đẩy Ji Hoo ra, nhưng rồi chợt hiểu rằng, đây là kế hoạch do anh sắp xếp nên để yên thế. Mãi đến khi người ngoài cửa chắc chắn đã bỏ đi rồi, anh mới buông cô ra.
- Thế là cắt được cái đuôi đáng ghét rồi.
- Ai vừa vào thế anh? Trưởng phòng Kim à?
- Ừ! Em đừng ngủ nữa, ngồi dậy mà tiếp trưởng phòng nhá. Một lát nữa anh sẽ quay lại.
Ginny chằm chằm nhìn anh.
- Có nhất thiết phải làm thế không?
- Có! Anh không thích bất cứ ai bám theo em cả. – Nói rồi anh đưa tay lên má cô, hầm hừ đe dọa – Không được nói chuyện thân mật quá. Nhớ chưa? Phải để cho anh ta biết rằng em đến đây là vì anh.
Ginny bật cười.
- Cái hành động vừa nãy của anh còn chưa đủ sao mà phải làm thế nữa?
- Em ngốc quá! Em phải nói thì anh ta mới hết hi vọng được.
Nhưng tình huống mà Ji Hoo bày ra không thành công như mong đợi. Khi anh ra đến cửa phòng thì trưởng phòng Kim vẫn còn đứng đấy.
- Phó Tổng giám đốc! Trong công việc thì anh là sếp của tôi, tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của anh. Nhưng trong chuyện tình cảm, trừ khi hai người kết hôn, không thì tôi vẫn sẽ phá đến cùng.
Ji Hoo nhìn anh ta một lúc rồi nhếch mép cười. Có thể Han Ji Hoo của 8 năm trước, sau khi nghe đối thủ nói thế thì sẽ nổi điên lên vì ghen. Nhưng giờ anh đã trưởng thành, nên chỉ cảm thấy thương hại cho 1 kẻ không biết tự lượng sức thôi. Giờ đây… liệu còn có gì có thể chia cắt được anh và Ginny sao?
*
* *
Han phu nhân rất tế nhị khi thu xếp cho “con dâu tương lai” một phòng ngay cạnh phòng con trai mình. Ginny chuyển về đây, bà vừa có người làm bạn, lại vừa thay đổi được đứa con trai. Trong suốt quá trình lớn lên của con, bà không ở bên con nhiều, giờ đây khi Ji Hoo trở về Hàn Quốc, thì ngày nào nó cũng đi sớm về muộn, về đến nhà là lại im lặng thẫn thờ trong phòng, hoặc tha thẩn ngoài vườn, không thì xuống bể bơi. Hiếm lắm mới có một ngày nó xuống bếp nấu cơm với bà. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Ji Hoo không quan tâm đến ba mẹ. Anh sống khá tình cảm, và luôn biết cách thể hiện tình yêu thương của mình.
Ginny đến, mọi thứ khác hẳn. Không còn những ngày làm việc thêm giờ đến muộn ở công ty nữa. Cứ hết giờ làm là Ji Hoo đã nhanh chóng có mặt ở nhà. Bà Han có Ginny ở bên cả ngày, khi nấu cơm cũng có cô phụ giúp, giờ lại thêm con trai “quẩn chân” bên cạnh. Để xem tình hình thế nào, bà còn tính kế giữ luôn Ginny ở lại đây, đỡ phải chuyển đến căn hộ chung cư kia nữa. Chứ don đến đây ở vài ngày, rồi lại chuyển đi, một thời gian nữa tổ chức đám cưới rồi lại chuyển đến, thật là mất công.
Nhưng Ginny phải thừa nhận là Ji Hoo nấu ăn rất ngon. Một lần ông bà Han đi ra ngoài tiếp khách, chỉ có hai đứa quanh quẩn trong bếp nấu cơm, Ginny cũng hỏi thẳng Ji Hoo.
- Em nhớ khi mới biết anh, anh nấu ăn dở tệ. Sao chỉ một thời gian ngắn sau lại nấu ngon thế nhỉ? Bây giờ cũng rất ngon.
Ji Hoo thả người xuống chiếc ghế ngoài bàn ăn, trả lời thản nhiên.
- À… phu nhân tương lai nhà anh trước đây hay ốm. Có lần cô ấy ốm mà vẫn phải tự nấu ăn, anh đứng ngay bên cạnh mà chẳng giúp được gì. Vậy nên mới quyết tâm học nấu thật nhiều món ngon để sau này có thể nấu cho phu nhân. Không hiểu sao… – Ji Hoo ngừng lại một lúc – Nhưng anh thích như thế. Thực ra, toàn bộ sở thích về đồ ăn của cô ấy 8 năm trước anh đều có thể nấu rất thành thạo.
Ginny mỉm cười.
- Phu nhân tương lai?
Ji Hoo nhìn cô, gật gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc rồi đưa tay chỉ trỏ lên trên tầng.
- Là cái người ở cái phòng ngay bên cạnh phòng anh ấy.
- Anh trơ trẽn quá.
- Như thế đã là gì? Anh đang tìm cách để cô ấy sớm thăng chức thành phu nhân chính thức đây.
Cái cảm giác hạnh phúc ngọt ngào mà Ji Hoo đang sở hữu không khỏi làm anh cảm thấy có chút không chân thực. Nhiều khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc, anh lại vội vàng chạy sang phòng Ginny, chỉ để nhìn thấy cô, ôm cô một lát và biết rằng tất cả đều là hiện thực. Ginny vẫn ngủ ngon lành, chẳng hay anh đang ở bên. Anh nằm bên ngoài chăn, chỉ ôm cô một lát rồi lại về phòng. Nhưng cũng có những lần anh ngủ quên, rồi sáng hôm sau lại lúng túng không biết nói làm sao khi mở mắt ra đã thấy có người đang nhìn mình chằm chằm dò xét.
Ginny giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm và cảm thấy khát nước. Cô cũng không còn ngạc nhiên nhiều nữa, khi thấy Ji Hoo đang ngủ ngoan ngoãn bên cạnh mình. Cô biết tối nào anh cũng qua đây lúc cô đã ngủ say, sau đó lại về phòng. Cũng có đôi lần cô giả vờ ngủ để không bị anh phát hiện. Nếu không thế thì làm sao mà biết người nào đó rất hay lén lút hôn người ta chứ?
Ginny nhẹ nhàng đưa tay ra khỏi chăn và chạm vào Ji Hoo. Người anh lạnh quá. Có lẽ đã nằm thế này rất lâu rồi. Cô nghĩ ngợi 1 lát, có nên gọi anh dậy để về phòng ngủ không? Nhưng rồi lại thôi, cô kéo chăn đắp cho anh. Nhưng vì Ji Hoo đang nằm lên mép chăn, cô kéo mạnh, khiến anh tỉnh giấc.
- Anh đánh thức em à?
- Không! Là em giật mình thôi. Sao anh lại nằm ngoài lạnh thế này? Em không muốn mẹ anh nghĩ vì em mà anh bị ốm đâu.
Ginny vừa nói, vừa kéo chăn lên cho anh.
- Anh chỉ định ôm em một lát rồi về phòng, nhưng lại ngủ quên mất.
- Tối nào anh cũng qua đây tr
ước khi đi ngủ, sao nửa đêm lại qua nữa?
Ji Hoo áp tay cô lên môi mình.
- Anh sợ em chạy mất. Lúc nào anh cũng sợ mở mắt ra là em đã biến mất như trước đây…
Ginny đờ người ra một lát rồi mỉm cười.
- Không đâu…
- Không gì cơ?
- Không có chuyện đó nữa đâu. Em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa cả…
Ginny dường như quên mất việc nên đuổi Ji Hoo về phòng nên ôm chặt lấy anh, áp đầu vào ngực anh.
- Em cảm thấy mình rất may mắn…
- Vì sao?
- Vì trong bao nhiêu năm qua, không có ai xuất hiện và mang anh đi cả.
Ji Hoo không nói gì. Không phải không có ai xuất hiện, mà là anh không cho ai bước vào trái tim mình. Giờ đây nghĩ lại, Ginny thấy thực sự 3 năm trước cô rất là dũng cảm, khi đã chọn cách rời xa Ji Hoo. Tại sao lúc nào cô cũng cảm thấy hối hận với tất cả những quyết định của mình mà có liên quan đến Ji Hoo nhỉ? Nếu như trong 3 năm cô ở Milano, có một ai đó làm Ji Hoo thay đổi, thì giờ đây cô biết phải làm thế nào? Ginny bất giác ôm Ji Hoo chặt hơn.
- Em sao thế?
- Em xin lỗi. Vì chuyện 3 năm trước.
- Bây giờ mới nhận ra lỗi à?
- Không! Thực ra… em đã định đến Hàn Quốc rất nhiều lần, nhưng chỉ sợ bên cạnh anh đã có người khác rồi… nên lại thôi.
Ji Hoo hôn nhẹ lên trán cô, giọng tỏ vẻ trách móc.
- Chỉ vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của em mà chúng ta đã tốn mất bao nhiêu thời gian. Nhưng anh chỉ cần em trân trọng hiện tại là được, và trân trọng cả những gì em có nữa. Không phải tất cả mọi thứ đều chắc chắn thuộc về em qua thời gian như anh đâu.
Ginny im lặng, một lúc sao mới lên tiếng.
- Em hiểu rồi.
Điều ước.

Bình Luận (0)
Comment