Không Nói Nổi

Chương 42

Cố Ngôn Sênh nhớ lại ngày hôm ấy.

Anh ở dưới lầu nhà mình, nhìn thấy xe của Khương Mặc rời đi.

Khi anh về đến nhà, Thẩm Kham Dư đang rửa rau củ, trên kệ bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn được cắt rất gọn gàng, chỉnh tề.

Nhìn thấy anh về Thẩm Kham Dư sung sướng phát rồ, âm thanh nhẹ nhàng vui vẻ cực kì: “Em biết ngay mà, hôm nay anh thật sự sẽ về nhà! Lại đây đi anh, anh muốn ăn gì?”

Thẩm Kham Dư lôi kéo tay áo anh, muốn kéo anh vào nhà bếp, nhưng theo thói quen anh hất tay mà lướt qua.

Động tác của anh khá nhẹ nhưng Thẩm Kham Dư lại lảo đảo, suýt thì té ngã. Anh hoảng hồn muốn đỡ cậu, cậu liền dùng tay che chở cái bụng của mình, nắm lấy tay nắm cửa mà đứng vững.

“Không sao, không việc gì, không cần đỡ em.” Thẩm Kham Dư cười lắc đầu, màu sắc hồng hào trên môi cậu có chút giả tạo, hình như là son môi giá rẻ: “A Sênh anh lại nhìn xem…. Xem thử hôm nay muốn ăn món gì, em làm cho anh. Nhưng mà hôm nay có thể em sẽ nấu hơi chậm một chút…”

Cố Ngôn Sênh cau mày quan sát cậu: “Cậu thoa son môi à?”

“Dạ…có thoa..” Thẩm Kham Dư nhất thời lứng túng: “Em thoa một xíu…”

Cố Ngôn Sênh chán ghét nói: “Cậu bị điên à? Đi gặp Khương Mặc có cần thiết phải vậy không?”

Thẩm Kham Dư kinh ngạc nhìn anh nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Không phải…”

“Không phải? Vậy sao tôi chưa từng thấy cậu làm vậy?” Cố Ngôn Sênh càng nói trong mắt càng thể hiện rõ sự ghét bỏ không thèm che giấu. Giống như là nói chuyện với cậu chỉ là nửa giây cũng thấy thật phiền phức.

“Bình thường, lúc bình thường em…” Thẩm Kham Dư ấm úng gãi gãi đầu, cậu không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ cười lấy lòng với Cố Ngôn Sênh: “Anh đừng nóng mà? Anh đến xem mấy thứ kia đi, anh muốn ăn gì…”

“Không cần.” Cố Ngôn Sênh xoay người đi về phòng ngủ của mình: “Hôm nay là sinh nhật Tô Đồng, tôi còn phải đi sinh nhât của cậu ấy.”

Người phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Cố Ngôn Sênh dừng bước quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Kham Dư đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.

“…Có rất nhiều người cùng tham dự bữa tiệc.” Cố Ngôn Sênh không nhịn được mà hòa hoãn nói: “Cậu đừng có làm cái bộ dạng như vậy.”

Thẩm Kham Dư trừng mắt cúi đầu chớp chớp như muốn ngăn cái gì, hai tay cậu nhất thời không biết nên để như thế nào: “Anh muốn mặc….mặc âu phục không? Em đi ủi giúp anh…”

“Không cần, thời gian cậu mang thai cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, đừng có gây náo loạn nữa.” Cố Ngôn Sênh từ chối cậu, anh đi thẳng vào phòng ngủ chuẩn bị đồ đạc.

Đến khi anh đẩy cửa ra nhìn thấy Thẩm Kham Dư ôm lấy đầu gối ngồi ở cạnh cửa. Vừa nghe thấy tiếng kéo cửa mà vất vả nhanh chóng đứng dậy, đưa cho anh một túi đồ nhỏ.

Cố Ngôn Sênh cầm lấy, bực dọc trách móc: “Cậu ngồi đấy làm gì?”

Thẩm Kham Dư chớp mắt một cái chỉ cười, nhưng không có lên tiếng vì cậu không có sức, cứ ngồi canh ở cửa mãi sợ mình đợi ở chỗ khác sẽ ngủ quên mất, Cố Ngôn Sênh đi cậu cũng không hay, nên mới quyết định ngồi ngóng ở chỗ này.

“Đây là gì?” Bị nụ cười của cậu làm cho khó chịu, Cố Ngôn Sênh muốn nhét lại cái túi nhỏ về cho cậu: “Tôi không tiện cầm theo, không cần đưa.”

Tay Thẩm Kham Dư run run, phí rất nhiều sức mới cầm lại cái túi. Cậu khó khăn hít thở, nhiều lần muốn nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào, lảo đảo đuổi theo Cố Ngôn Sênh đã đi đến cửa, cuối cùng nói: “A Sênh… trong này là bánh ngọt nhỏ, anh ăn một chút đi… lót dạ thôi, nếu không anh sẽ đau dạ dày… còn có kẹo gừng…”

Nhưng âm thanh cậu quá nhỏ, Cố Ngôn Sênh không nghe được cái gì, cũng không muốn hỏi lại, quay đầu đóng cửa đi mất.

“Mày đi được rồi nên mày rất thoải mái.” Khương Mặc tức giận âm thanh có chút phát run: “Vậy mày có biết khi tao quay trở lại thì thấy cậu ấy đau dạ dày đến mức nôn ra máu không? Vừa nôn vừa lau, sợ mày chê cậu ấy bẩn, chê cậu ấy phiền, chuyện gì cũng tự cam chịu không dám nói! Cậu ấy chịu được mày, nhưng tao không chịu được! Càng không chịu được Tô Đồng! Không chịu được cái bộ dạng mặt ngoài tỏ vẻ hòa đồng cởi mở, nhưng thực tế thì là dư tình chưa hết! Tổ chức sinh nhật còn mời mối tình đầu đã kết hôn để làm gì? Mời nhiều người như vậy đến rồi còn chưa đủ hay sao? Nhìn phát tởm!”

Hai mắt Cố Ngôn Sênh đỏ lên: “Cậu muốn cái gì thì đổ lên đầu tôi này! Làm cái chuyện như vậy không sợ chết người sao?”

Khương Mặc nắm cổ áo Cố Ngôn Sênh quát: “Mẹ kiếp, đổ lên đầu mày thì tao đã giết quách mày rồi! Mà giết mày thì Thẩm Kham Dư có sống nổi không? Nếu có thể sống, thì tao sớm đã giết mày rồi chứ mắc gì để mày sống đến tận bây giờ?”

Cố Ngôn Sênh không nhịn nổi nữa mà đẩy y ra: “Cậu đúng người điên!”

Khương Mặc cười lạnh: “Tao là kẻ điên? Mày gặp được người điên rồi chưa? So với tao, Thẩm Kham Dư còn điên hơn đấy, cậu ấy là bị mày làm cho hóa điên rồi!”

Y tá tiến lại gần quát lớn: “Làm cái gì đây hả? Mới hồi nãy gây chuyện giờ lại gây nữa à, muốn gây thì ra ngoài mà gây. Đây là bệnh viện, bệnh nhân còn ở trong đó cấp cứu, các anh đang làm cái trò gì ngoài này hả?”

Hai người bỗng nhiên yên tĩnh lại, cố bình tĩnh thở dốc.

Cố Ngôn Sênh có chút lảo đảo mà tựa vào ghế ngồi xuống, hai tay anh che đi khuôn mặt tái nhợt. Trong đầu lại hiện lên cảnh ngày ấy kệ bếp toàn là nguyên liệu đã được cắt rửa sạch sẽ, còn có cả cái túi nhỏ gọn kia và …cả ánh mắt cong cong cùng khuôn mặt tươi cười của Thẩm Kham Dư dáng người mang thai gầy gò, đơn bạc.

Một lúc sau, anh khản cổ họng hỏi Khương Mặc: “Tại sao em ấy lại nói là do em ấy làm?”

Khương Mặc siết gói thuốc lá đến biến dạng, y cúi đầu nhìn vết máu của Thẩm Kham Dư còn dính trên người mình, cười trào phúng còn có chút đau thương: “Bởi vì cậu ấy nói tao mới vừa được cho phép tham gia giải Taekwondo chuyên nghiệp, nếu để người khác biết đấy là do tao làm nhất định sẽ bị tước quyền thi đấu. Còn cậu ấy là bạn đời hợp pháp của mày, còn đang mang thai nên mày không thể làm gì được. Tao không đồng ý nhưng cậu ấy làm ra vẻ sống chết với tao, tao …không còn cách nào khác.”

Cố Ngôn Sênh hít thật sâu chậm rãi thở ra, hô hấp của anh cực kì khó khăn.

“Tao cảm thấy rất quái lạ. Cậu ấy nói là cậu ấy làm, mày vậy mà tin sao? Mày còn chưa từng chứng kiến tận mắt đấy?” Khương Mặc bầm lầm: “Lúc đó cậu ấy đứng còn không vững, đứa nhỏ trong bụng náo loạn không yên. Âm thanh của cậu ấy như là mèo con mới vừa sinh, đứt quãng còn khó nghe, tao còn không nghe rõ. Làm sao mà mày lại tin như thế…”

“Trước kia cậu ấy cũng đã hơn một lần… ở phòng phẫu thuật mổ rất lâu, thiếu chút nữa là không cứu được, mày biết không?” Khương Mặc nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phỏng phẫu thuật, không động mà cười: “Sau khi sinh con xong, cậu ấy chảy quá nhiều máu. Tiên lượng xấu đến mức máy móc phát tín hiệu khẩn cấp mới có người phát hiện, mày biết không?”

Cố Ngôn Sênh nhớ đến ngày đó Thẩm Kham Dư gửi cho anh mấy cái tin nhắn ngắn ngắn, nói muốn gặp anh, muốn gặp con gái. Nhưng đến một cái anh cũng chẳng trả lời.

Giọng nói trầm thấp của Khương Mặc làm lòng anh đau như cắt, trên mặt huyết sắc ngày càng nhạt đi, gần như sắp chết lặng.

Khương Mặc cười lớn: “Mày đâu biết đúng không? Vậy mày có thấy quái lạ không, tại sao tao lại biết? Bởi vì bác sĩ tìm trong di động của cậu ấy có tên của tao, nên mới gọi tao đến. Trong di động của cậu ấy, cậu ấy lưu số của mày không phải tên, không phải xưng hô, là một nhãn dán hình mặt trời…”

“Mặt trời…” Cố Ngôn Sênh vô thức lặp lại lời Khương Mặc.

Anh nói xong cả hành lang rơi vào tịch mịch, cho đến lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói lớn nhỏ đều bình an, nhưng vẫn còn phải ở phòng cấp cứu mà quan sát thêm một thời gian.

Khương Mặc cảm thấy không nhất thiết phải ở đây nữa, bây giờ y rất muốn tìm một nơi nào đó hút hết gói thuốc này.

Trước khi rời đi, y nói với Cố Ngôn Sênh một câu: “Tôi không thích cậu ấy, thế nhưng tôi không ngại dắt cậu ấy đi.”

Cố Ngôn Sênh gục mặt cố nhẫn nại thở đều, cuối cùng lại thành đè nén tiếng khóc rưng rức.

Anh cảm thấy trái tim anh rất đau, đau đến không thở nổi. Anh muốn móc nó ra đem vứt đi.

Nếu như trước kia anh nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, ôm cậu một chút như vậy anh với cậu cũng không có kết cục như ngày hôm nay.

Tại sao lại ỷ vào việc em ấy không có ai bảo vệ, không có ai dạy dỗ mà bắt nạt em ấy.

Anh thật sự khốn nạn quá mà.

Đường Tu mua một cái hotdog đang chuẩn bị đi tìm thầy của mình để trao đổi một chút về phương án phẫu thuật sắp tới, nhưng lại không tìm được thầy đâu, ngược lại anh nhìn thấy tên Người Sắt đụng anh xem xíu gãy xương vai đang mắng chửi em mình như sắp khóc.

Quả thật là mở mang tầm mắt, đáng tiếc là chỗ y đứng khá xa nên chỉ nghe thoang thoảng cái gì có liên quan đến Thẩm Kham Dư, nhưng không nghe rõ cụ thể tên đấy đang nói gì.

Đường Tu yên lặng ăn hotdog do dự vài giây chọn đuổi theo Người Sắt.

“Chào cậu!” Đường Tu sải bước tiến lên chặn Khương Mặc trước mặt.

Nhưng mà Khương Mặc đang không để ý đường, cũng chẳng có tâm trạng nghe Đường Tu chào hỏi, mặt y như lúc đụng phải Đường Tu không chút cảm xúc. Một lúc sau mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, tôi không để ý, anh có chuyện gì sao?”

Đường Tu tức giận nghiếng răng ngẩng đầu giả nai khách khí: “Tôi là anh của Cố Ngôn Sênh, nói thật với cậu tôi cũng có thành kiến với nó nhưng chưa từng mắng nó đến mức phải khóc…Cậu làm nó khóc kiểu gì vậy?”

“…Anh bị điên à” Khương Mặc nhìn anh như người điên: “Không nói được.”

Trời mẹ.

Đường Tu nhịn câu chửi bậy xuống tiếp tục giả bộ: “Ý tôi là… cậu có thể cho tôi biết là chuyện gì không? Tôi không rõ có chuyện gì xảy ra nên muốn hỏi môt chút để nếu sau này nó còn bắt nạt vợ nó tôi sẽ dễ trị nó hơn, gãi đúng chỗ ngứa cho nó. Mỗi lần tôi đều chửi nó, nó chả sợ gì tôi cả.”

“Dễ trị cậu ta, gãi đúng chỗ ngứa?” Khương Mặc cười nhạo: “Không cần phiền phức như vậy. Nếu như xảy ra chuyện như thế thì gọi cho tôi, tôi đến giết cậu ta là được.”

“..” Đường Tu sững sờ nhìn anh, sợ sệt nói: “Như vậy… không hay lắm ha ha.”

Khương Mặc lạnh lùng liếc Đường Tu giật lấy tập hồ sơ anh đang để bên hông, loạch xoạch vài cái ghi số điện thoại của mình lên.

“Cậu làm gì vậy, sổ sách của tôi!” Đường Tu trợn mắt muốn lấy lại, Khương Mặc đã đập nó vào mặt anh. Mắt Đường Tu tối sầm cảm thấy sống mũi đau như sắp gãy.

Anh cầm lấy hồ sơ tức không chịu được.

“Số điện thoại của tôi, có thể gọi tôi bất kì lúc nào.” Khương Mặc nói xong liền rời đi.

Đường Tu như muốn hết hơi, bịt mũi nổi giận ở phía sau vung chân: “Tìm em gái mày! Mày đúng là tên biến thái thích giết người, cút đi!”

Khương Mặc cũng không thèm quay đầu lại đi mất.
Bình Luận (0)
Comment