Phiên ngoại 6: Phòng livestream của Cá Con (phần 1)
Trên đường đi làm về Cố Ngôn Sênh theo thói quen mà mở Weibo của Thẩm Kham Dư, nhìn thấy số lượng fan hâm mộ so với trước đó đã tăng vọt lên thêm hơn 500.000 fan rồi, anh cau mày.
Mới hôm qua còn ở mức khoảng 4,2 triệu fan vậy mà hôm nay bay thẳng lên gần 5 triệu fan luôn, mà Cá Con nhà anh chỉ là một streamer cũng chả phải minh tinh lưu lượng gì. Tuy là ban đầu lượt quan tâm cũng khá cao nhưng sao mà qua một đêm lại tăng lên nhiều như vậy.
Bài ghim trên trang Weibo của Thẩm Kham Dư là một video quay chính bản thân cậu, thực tình dù cho đó là do Cố Ngôn Sênh up lên nhưng anh cũng chẳng có thời gian xem hết nó.
Weibo của cậu hoàn toàn do anh quản lý. Vì Cố Ngôn Sênh nói Weibo toàn là “mùi thuốc súng”, sợ cậu bị khi dễ cho nên anh đề nghị để anh hỗ trợ cậu, ngay cả những bình luận, tin nhắn riêng đều là anh trả lời.
Phong cách rep tin của Cố Ngôn Sênh luôn là ngắn gọn, không nhiều lời, thường chỉ tóm gọn trong năm chữ. Đặc biệt đối với mấy cái bình luận như “Cá Con ơi em đáng yêu quá đi” hoặc là trực tiếp chơi luôn câu “Vợ yêu ơi~~”, anh sẽ đen mặt trả lời bằng dấu ba chấm kèm icon khuôn mặt tối thùi, có khi tâm tình anh không ổn thì chỉ vỏn vẹn dấu chấm hỏi.
Ban đầu mọi người không hiểu rõ cho lắm nên ở khu bình luận bàn tán sôi nổi cực kì.
—
– Bậc thầy câu cá: Bảo bối sao lúc live em ngọt ngào như thế mà bình luận trên Weibo lạnh lùng vậy?
– Cơm trộn trứng sống yyds: Vợ yêu ơi, em không biết đánh chữ sao, để tôi chỉ em ha.
– Quý tộc cô đơn: Vợ của cậu và vợ của tôi có vẻ giống nhau ghê? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
– Đều là vợ của tôi mà thôi: Cho em biết kiến thức mới này, bình luận trên đây cho phép trên 5 chữ đó.
Sau này có một lần livestream, Thẩm Kham Dư bị cảm. Trong lúc mơ màng chào tạm biệt fan, cậu quên tắt live. Lúc cậu uống nước vô tình hắt hơi một cái làm bản thân bị sặc, Cố Ngôn Sênh chạy đến ôm lấy cậu như ôm công chúa, cúi đầu chạm trán cậu lại còn xoa tóc dỗ Thẩm Kham Dư vào giấc ngủ. Mãi sau Thẩm Kham Dư mới phát hiện chưa có tắt live, bình luận chạy trên màn hình như đàn ong vỡ tổ.
—
【 AAAA tôi điên rồi! Vợ tôi là vợ người khác!】
【 Waooooo, cái anh đó đẹp trai ghê!】
【 Anh trai ơi để cho chúng tôi nhìn vẻ mặt Cá Con Kham Kham lúc ngủ đê.】
【 Ôi đcm ôm kiểu công chúa kìa, trong đầu tôi toàn là hình ảnh này aaaaaa.】
【Cá Con cảm mạo thật dễ thương, chồng ẻm cũng thật đẹp trai, chết mất thôi.】
【 Đm, tao còn lơ ngơ người đẹp trai kia nhìn quen mắt, hình như là ông chủ của studio kia đó!】
【 Là chồng tôi! Là Cố Ngôn Sênh!】
【 Trời má! Cố Ngôn Sênh! 《 Thương Hải Tiếu 》! Fan đâu đến điểm danh! Minh Châu đâu!】
【 Tao cũng là Minh Châu! Đm kích động vồn, chồng của tao và vợ của tao lại là vợ chồng????】
【 Ủa mày có biết mày đang nói cái gì không vậy?】
【 AAAA Cố Ngôn Sênh anh đã ăn Cá Con của em! Vậy thì anh cũng không thể là chồng duy nhất của em nữa rồi hu hu hu!】
Cố Ngôn Sênh nhiều lần khống chế cảm xúc mới không để lộ vẻ mặt khó chịu trên sóng livestream, anh cực kỳ ôn hòa lễ phép nói: “Xin lỗi mọi người vì quên tắt live, quấy rầy mọi người rồi.”
Sau đó lập tức tắt máy tính, xoa xoa cái trán.
Khi biết được sự tồn tại của Cố Ngôn Sênh, mọi bí ẩn trước kia đều đã có lời giải, trên khu bình luận Weibo của Thẩm Kham Dư trở nên thế này.
—
– Hái những vì sao: Lão Cố đừng reply nữa, anh không có tài khoản riêng à?
– Ngủ ở khe núi Lý Bạch: Lão Cố có phải là thích cảm giác có mấy triệu fan hâm mộ không vậy? Cũng thật là ham hư vinh phù phiếm nhể?
– Phụ thuộc Carbohydrate: Đưa điện thoại cho Cá Con mau! Để Đậu Ngọt Nhỏ chúng tôi nói chuyện!
– Chia sẻ Cá Con đảm bảo thi đậu: Cố Tổng mấy nay không thấy anh, giá trị studio hàng chục tỷ mà không đăng ký nổi một cái acc Weibo à!
– Nước sôi để nguội năm 82: Cố Chủ tịch hay thật, từ vị trí “người chồng số 1” bây giờ biến thành “mối hận trong cung”.
– Đánh nó: Ha ha ha “Mối hận trong cung” so sánh đỉnh vãi, tôi nói này bây giờ mà Cố Ngôn Sênh có bình luận cái gì thì cũng lộ ra vẻ u oán chua xót thôi ha ha ha!
—
Không biết vì cái gì mà ở khu bình luận bắt đầu gào thét “Vợ ơi ~ Em thật dễ thương~”, “Cố Ngôn Sênh đưa vợ của anh cho em đê~”, “Tự nhiên tao muốn cho Cố Ngôn Sênh đội nón xanh ghê bây!”
*đội nón xanh: Cắm sừng =))))Thế là anh bấm vào cái stream của cậu thì thấy trò giải đố kinh dị mà cậu đang chơi. Vì tay cậu bị thương không có hồi phục tốt nên mấy cái game đánh đấm hay thi đấu này nọ cậu không thể chơi được nữa. Cậu chuyển qua làm clip về chế biến nấu ăn và chơi mấy game giải đố bình thường. Đây là lần đầu Cố Ngôn Sênh thấy cậu chơi lại game thế này, lại còn là game giải đố kinh dị hàng top được giới game công nhận trong suốt mười năm qua, nhiều streamer đã bỏ chơi giữa chừng vì độ đáng sợ của nó.
Trong bản live ở góc phải màn hình có một khung nhỏ hiển thị hình ảnh Thẩm Kham Dư chỉ có nửa người từ ngực trở lên, nhưng lại thu hút sự chú ý của Cố Ngôn Sênh.
Cậu vừa live vừa ăn cái bánh dừa lá dứa mà Cố Ngôn Sênh mua cho. Đây là loại bánh không dễ mua, nhưng vì Thẩm Kham Dư rất hiếm khi đặc biệt thích loại đồ ăn nào cho nên Cố Ngôn Sênh một phát mua hai thùng, chất đầy trong tủ lạnh. Cũng từ sau cái loại bánh này mà Cố Ngôn Sênh phát hiện ra cậu y như một đứa trẻ, rất thích ăn mấy loại dẻo dẻo như xôi, thạch dai dai, thạch me.
“Xin chào mọi người ~ Buổi chiều vui vẻ! Cái game《 Váy cưới đỏ 》mà mọi người đề xuất cho em chơi khá nhiều. Hôm nay em dư dả chút thời gian nên sẽ thử chơi một chút ha!” Âm thanh của Thẩm Kham Dư sạch sẽ, trong sáng còn vì đang ăn bánh dừa mà có chút bập bẹ lẫn chút âm thanh nhai nuốt hệt như động vật gặm nhấm.
Bình luận trong live cũng có suy nghĩ giống hệt anh.
—
【 Cá Con ơi, em đáng yêu quá, giống hamster ghê!】
【 Ủa hổng hiểu lắm? Em đang live ASMR hẻ?】
【 Móa coi live giải đố kinh dị mà còn được thấy thiên sứ đang ăn bánh kìa.】
【 Vợ yêu~ Em đang ăn gì thế, nhìn ngon quá.】
【 Cá Con ăn thì dĩ nhiên là đồ ăn cho cá rồi.】
【 Vợ ơi đút anh ăn với.】
—
Thẩm Kham Dư mắc cỡ cực kì, lúc nhai cũng bắt đầu nhỏ tiếng lại nhưng vẫn rất ham thích mà ăn vì cậu rất là mê món này, đặc biệt là kiểu đã ướp lạnh rồi: “Chà… màn này tối quá đi…”
Cậu vừa dứt lời liền có cái gì đó toàn là máu me vọt ngang màn hình sau đó biến mất, bình luận trên màn hình toàn là “AAAAAAAAAAAAAAA”. Cố Ngôn Sênh không kịp chuẩn bị tâm lý cũng bị hù cho hú hồn, run cả người. Thẩm Kham Dư lại chớp chớp mắt, lấy thêm cái bánh dừa: “Có cái gì mới nhào tới người em phải không? Vậy là em mất mạng rồi hả?”
Cậu thử di chuyển nhân vật một chút: “Ý em chưa có chết! Mọi người đừng sợ, để em dắt mọi người đi xem đó là cái gì nha.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu bắt đầu di chuyển trò chuột, còn dỗ dành fan như là dỗ dành Thẩm Lộc và Cố Vũ Điềm: “Mọi người đừng sợ, nó chưa có giết được em. Có lẽ nó là người tốt muốn bảo vệ em thôi, một người tốt toàn thân máu me, chúng ta không cần sợ. Phải đi tìm nó và cứu sống nó nào.”
—
【 Mẹ ơi, thiên sứ đang chơi game.】
【 Hết sợ luôn nè, Cá Con ơi bảo vệ anh nha!】
【 Ôi trời đất ơi, bé cưng của tôi chơi game kinh dị mà lại ngọt ngào như thế kìa.】
【 Mỗi khi tôi mà sợ thì tôi nhìn xem vợ tôi đang ăn gì thế.】
【 Tự nhiên muốn thấy Cá Con chơi Otome như thế nào ghê á ha ha ha 】
【 Đợt tí, Otome hả! Trời tao cũng muốn thấy Cá Con đối mặt với mấy ông chồng 2D thế nào ha ha ha! 】
Cái game này quả thật đáng sợ cực kì, ngoại trừ đột nhiên xuất hiện máu me đầy màn hình cùng với cái background âm phủ rợn người, còn có rất nhiều điểm đáng sợ khác phải suy luận tỉ mỉ. Nhưng vì Thẩm Kham Dư luôn một mực trấn an fan, lại nhẹ nhàng phân tích các tình tiết. Cố Ngôn Sênh đặt bản thân mình như là một fan mà xem, khiến anh có cảm giác cậu luôn ở bên cạnh đồng hành mà mê mẩn xem cho hết, cho dù là xem Thẩm Kham Dư hay xem tình tiết game anh cũng không rời mắt.
—
【 Fan mới điểm danh! Từ đầu đến chân cả cọng tóc mà cũng đáng yêu như vậy, trên đời này tồn tại người như vậy sao?】
【Tôi đang nằm mơ hẻ. Hình như tôi đang đọc truyện cổ tích rồi?】
【 Cảm thấy Cá Con ngày càng giống như thiên sứ luôn á hu hu hu.】
【 Đáng sợ hơn ma quỷ chính là lòng người.】
【 Má ơi, cứu con với.】
【 Bé Cá ơi, sao em lại kết hôn sớm như thế? Anh cần một người vợ giống em cùng xem phim ma nè.】
Cố Ngôn Sênh nhìn mớ bình luận càng lúc càng thấy Thẩm Kham Dư giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, dù cho tinh cầu có trải qua phong ba bão táp gì, cậu chỉ cần nhìn thấy đóa hoa hồng của mình đều sẽ vui vẻ mỉm cười.
Mà cậu còn luôn ăn bánh dừa, lúc mở miệng nói chuyện âm thanh nghẹn nghẹn, giọng sữa non mềm rất dễ chịu.
Cuối cùng cái kết của trò chơi rất phù hợp với những phân tích của Thẩm Kham Dư. Là một câu chuyện ấm áp nhưng kết thúc rất đau buồn và da diết người chơi. Lúc game chạy đoạn kết, Thẩm Kham Dư nghẹn ngào mỉm cười, vành mắt đỏ lên, không ngừng hít hít cái mũi, đưa tay lau nước mắt, miệng vẫn luôn nhai bánh dừa.
Mãi cho đến khi cái bánh cuối cùng cũng không còn, cậu sờ tay thấy hết bánh, mắt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Em ăn hết rồi.”
Bình luận lại điên cuồng nổi lên.
—
【 Hu hu hu như vậy rồi mà vẫn phải ăn, dễ thương vãi!】
【 Đồ ăn của Cá Con đâu! Cố “cẩu” không có tâm! Sao lại mua cho em ấy ít như thế! 】
【 Muốn nuôi cá ghê, muốn có được cảm giác vui vẻ như Cố Ngôn Sênh á.】
【 Kêu lão Cố đi, Cá Con ăn chưa no kìa, bé Cá đói nữa rồi.】
【 Nào, Cá Con không khóc. Để mẹ mua cho con nha.】
【 Cuối cùng cũng coi hết cái game này… Trước kia không có dám xem đâu, Cá Con thật là giỏi quá.】
【 Tao trúng độc rồi, nhìn Cá Con cười mà tao cũng cười theo. Nhìn Cá Con khóc mà tao cũng muốn khóc theo, tao quả là chung tình.】
【 Game này tuyệt vời, vợ tao cũng tuyệt vời ~】
【 Cố Ngôn Sênh cho cậu ba phút nếu không mang bánh dừa đến cho Cá Con ngay thì đừng hòng vợ anh ở với anh nha.】
Thẩm Kham Dư rời khỏi màn hình, có lẽ là đi lau nước mũi rồi. Lát sau cái mũi đỏ au kia quay lại, giọng mũi khản đặc: “Vậy hôm nay chơi nhiêu đây thôi nha, lần sau gặp lại.”
Bình luận lại tràn đầy trên màn hình, cậu đọc được liền gật gật đầu: “Dạ, nếu mọi người thích em sẽ live thêm nha ~”
Không chừng vì vụ livestream này, Thẩm Kham Dư đem cái trò kinh dị kia chơi thành dạng truyện cổ tích nên số lượng fan mới tăng vọt nhanh như thế. Cố Ngôn Sênh nhìn số lượng fan mỗi lúc một tăng lên, trong lòng không rõ tâm trạng này là gì.
—
Cố Ngôn Sênh gọi điện cho Thẩm Kham Dư.
Tiếng cuộc gọi chờ một lúc sau mới nghe Thẩm Kham Dư bắt máy, âm thanh cậu mềm mại hình như là chưa có tỉnh ngủ, cậu không rời giường nói: “Alo, A Sênh.”
Cố Ngôn Sênh lúc này mới nhìn đồng hồ, còn chưa tới hai giờ. Lúc này là giờ ngủ trưa, anh áy náy nhưng lại không muốn tắt điện thoại, chỉ thấp giọng nói: “Anh đánh thức em rồi sao bé cưng, anh xin lỗi.”
“ Dạ? Đâu có?” Thẩm Kham Dư đứng dậy rời giường: “Anh sao rồi? Tâm trạng không tốt sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không có.” Cố Ngôn Sênh trầm ngâm một lát chậm rãi nói: “Anh mới xem cái live hôm qua của em, em rất đẹp.”
“Dạ…” Thẩm Kham Dư xấu hổ, không biết nên đáp lại thế nào, ấp úng mãi mới nói được cậu: “Cám ơn anh.”
“Thì ra có lúc lá gan em cũng lớn lắm.” Cố Ngôn Sênh cười: “Mấy cái hình trong game làm anh xem sợ muốn chết mà em lại không sợ?”
Thẩm Kham Dư cho chút ngượng ngùng đáp: “Sợ mà.”
Cố Ngôn Sênh ngạc nhiên: “Em sợ? Sao anh không nhìn ra?”
“Em không thể để cho mọi người sợ chung với em …. Mọi người đều muốn xem đoạn kết, nên em mới tìm cách để mọi người đỡ sợ hơn thôi.”
Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Đừng ép bản thân mình như thế, sợ thì sợ, em đừng cố chịu đựng.”
“Không sao, cũng đâu đáng sợ lắm đâu. Mà có mấy đoạn em không hiểu chỗ nào đáng sợ nên em không sợ.” Thẩm Kham Dư cố gắng giải thích sau đó khẽ nói: “Em sợ có chút xíu à.”
Cố Ngôn Sênh thở dài: “Em thích live mấy cái này sao?”
Thẩm Kham Dư lập tức nói: “Thích ạ.”
“Ừm, nếu thích thì cứ live đi. Nếu mà dạng game này làm em sợ quá thì đợi anh về rồi hẳn live ha.”
“Dạ!” Âm thanh Thẩm Kham Dư vẫn nhẹ nhàng đáp lại, cách điện thoại mà vẫn nghe ra được cậu đang cực kì vui. Cố Ngôn Sênh còn có thể cảm thấy ánh mắt cậu đang sáng rực lên, sau đó cười híp mắt lại.
Cố Ngôn Sênh không nhịn được mà cười theo: “Vậy hôm nay mấy giờ em live? Dự định live cái gì?”
“Dạ, em tính nấu “Mì bảo bảo” á. Dạo này nóng nực, Điềm Điềm và Hồ Lô Nhỏ không chịu ăn cơm, em tính nấu cái này nè.”
“Mì bảo bảo” mà Thẩm Kham Dư nói là loại thức ăn dành cho trẻ con như Hồ Lô Nhỏ. Nói chung là mì ăn kèm thêm chút rau, cà rốt và trứng cắt nhỏ, cũng không khác món mì khác là mấy. Mỗi khi Cố Ngôn Sênh đi mua anh chả hiểu nên mua như thế nào, cho nên Thẩm Kham Dư đơn giản gọi món này là “mì bảo bảo” luôn.