Không Nói Nổi

Chương 57

Phiên ngoại 12: Thiếu trách nhiệm (tiếp) – Bé Cá Con yếu ớt (3)

“Một ca sinh non khẩn cấp. Chảy máu rồi, không thể động đậy lung tung.” Chung Ý đeo găng tay lên: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ trong khoa, đang sắp xếp người đến. Trước tiên dùng sức một chút là có thể sinh được thôi.”

Y trải đệm y tế dưới thân Thẩm Kham Dư, cũng may sofa rộng rãi đủ cho Thẩm Kham Dư nằm: “Nào, đau thì cũng cố gắng lên ha.”

Cố Ngôn Sênh nuốt nước miếng ép mình phải tỉnh táo, nắm chặt tay Thẩm Kham Dư nhẹ giọng dỗ dành cậu dùng sức.

“Nhưng mà, em muốn đi vệ sinh…..ưm…” Đầu Thẩm Kham Dư đầy mồ hôi, vừa động một tí đã đau như muốn nứt ra.

Cậu mơ màng vừa mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh táo đã phải sinh con. Trong tiềm thức vẫn luôn tin rằng cậu chỉ là muốn đi toilet mà thôi, khó xử lắc đầu không muốn đi tại chỗ này, nhưng mà cậu đau không có sức đi toilet.

“Anh ơi, em muốn đi vệ sinh… bẩn lắm….” Thẩm Kham Dư khẩn cầu Cố Ngôn Sênh dắt cậu đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Ngôn Sênh dứt khoác không xoắn xuýt lên, đỡ đầu cậu tựa vào ngực mình, hung hăng nói: “Không có, em không có bẩn, em cố gắng dùng sức đi. Ai nói bậy bạ gì thì anh đánh chết người đó.”

“Ừm….. đau…” Thẩm Kham Dư có được chút an toàn, trốn trong ngực Cố Ngôn Sênh đỏ hết cả mặt.

“Máu chảy có hơi nhiều, dùng sức nhẹ nhàng đều đặn nào.” Chung Ý nhíu mày nhắc nhở.

“Kham Dư nghe bác sĩ nói không? Không nên gấp gáp, chậm rãi dùng sức nào, ngoan.” Cố Ngôn Sênh hôn hôn cậu rồi truyền đạt ý của Chung Ý.

“Em đau bụng… muốn đi vệ sinh ….aaa…” Thẩm Kham Dư vô cùng đau đớn, cậu thấy mình không thể nào chậm rãi từ từ được, chỉ muốn ngồi lên bồn cầu thôi, khó chịu quá.

“Anh ơi, đau.. đau quá anh….” Thẩm Kham Dư đau đến nước mắt chảy ròng ròng, thống khổ mà cắn quần áo Cố Ngôn Sênh, khắc chế không dùng quá nhiều sức.

Đau thật, cậu muốn chết. Sao mà đi nặng thôi mà cũng đau như thế, cậu đâu có ăn bậy ăn bạ gì đâu, sao lại như vậy.

“Anh biết là rất đau, em kiên trì một chút đi, xong ngay thôi.” Cố Ngôn Sênh ngửi được mùi máu tươi trong không khí, cả người phát run.

“Đau…” Thẩm Kham Dư đầy mồ hôi, hai chân co rút.

Chung Ý bình tĩnh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm quá trình sinh.

“Đau….a….” Thẩm Kham Dư không còn cách nào khác, co người lại mạnh mẽ dùng sức. Chung Ý nắm lấy thời cơ, nhanh lẹ lôi đứa nhỏ ra.

Người bên khoa sản vừa kịp lúc đi đến, nhanh chóng cầm máu rồi giải quyết nốt phần còn lại.

Chung Ý lúc này thở phào nói: “Là con gái.”

Thẩm Kham Dư hít từng đợt khí còn đau đến choáng váng thất thần, loáng thoáng lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cậu cảm thấy anh A Sênh ôm lấy cậu thật chặt, còn nói cậu vất vả rồi.

Thẩm Kham Dư mệt mỏi sắp hôn mê nhưng vẫn cố nhìn bác sĩ Chung ôm đứa bé đỏ rực, có chút không thích ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.

Mãi cho đến khi bác sĩ lấy khăn bọc đứa nhỏ, đặt bé nóng hổi ở giữa cậu và A Sênh, dọa cậu khẽ run rẩy. Nhìn cái mũi cao của bé con mới hoàn hồn biết là mình đã sinh con rồi, đứa nhỏ có cái mũi cao cao thật giống anh.

“Sao có thể…. Bé con mới 8 tháng thôi mà?” Cậu nhớ ban nãy còn mới nhìn hình của bé thôi vậy mà giờ đã sinh luôn rồi…. không phải là do cậu đang đi toilet sao…..

Cậu còn chưa tìm được phòng trọ, lần này chắc cũng không còn nơi để về….

“Anh ơi… di động của em… em…” Thẩm Kham Dư chảy máu quá nhiều, lúc sinh con cũng tốn sức không ít, mơ hồ nói chuyện không có lực, khe khẽ cả tiếng thít thít.

Cậu tủi thân không thôi, vừa mới sinh con nên nội tiết tố kích thích làm cảm xúc mất cân bằng, không khống chế được.

“Em cần điện thoại làm gì?” Cố Ngôn Sênh không có tâm trạng để ý đứa nhỏ, trong mắt anh chỉ có mỗi hình ảnh của Cá Con. Lúc mang thai thì yếu ớt, sinh con cũng yếu ớt, sinh xong còn yếu ớt hơn, thế mà vẫn rất đáng yêu, so với bé con còn đáng yêu hơn rất nhiều, anh chỉ muốn ở bên cạnh dỗ dành cậu thôi.

“Phòng trọ…” mũi Thẩm Kham Dư đỏ đỏ, nước mắt lăn dài, nức nở nói: “Em chưa có kịp thuê trọ,….” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu không hiểu vì sao lại sinh con sớm thế. Sớm biết sẽ sinh sớm cậu đã cọc tiền phòng từ trước. Cậu ngốc thật, bây giờ thì nên làm sao đây.

Cá Con vượt qua cơn nguy hiểm, cảm xúc của anh cũng ổn định lại, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn. Nhớ đến những lời Chung Ý nói, anh đại khái cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

“Em thuê phòng làm gì? Em không quan tâm anh và bé con sao?”

Thẩm Kham Dư lắc đầu liên hồi, nước mắt giàn dụa: “Anh không quan tâm em,… chỉ muốn con thôi…. Em chỉ là được nhặt về…. vừa bẩn vừa xấu.”

Cố Ngôn Sênh bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều: “Ai nói như vậy hả? Nhặt được bảo vật như em là điều đáng quý rồi.”

“Là anh đó…” Nước mắt Thẩm Kham Dư càng lúc càng nhiều, còn chưa kịp nói xong đã bị bờ môi ai kia chặn lại.

Cố Ngôn Sênh hôn cậu rất lâu, hôn đến mức cậu choáng váng mới nhẹ ôm lấy đầu cậu, nói khẽ vào lỗ tai cậu một cách kiên định: “Kham Dư, anh thích em. Cực kì cực kì thích em.”

Thẩm Kham Dư mở to đôi mắt ướt sũng như chó con, không dám tin mà nhìn Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh nhẹ lau mặt giúp cậu, âm thanh nhẹ nhàng: “Anh trả lời hơi trễ nhỉ, Kham Dư tin anh không?”

Ánh mắt Thẩm Kham Dư ngây thơ, bối rối mà gật đầu.

“Vậy em không được thuê phòng bên ngoài, nghe anh không?”

Thẩm Kham Dư lại gật đầu, cố hết sức đưa tay bám lên cổ anh, chôn mặt vào hõm vai anh. Cố Ngôn Sênh cúi người để cậu dễ chịu, từ tốn nhẹ nhàng.

“Anh ơi, đau quá….” Cậu thì thào nói, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi sinh: “Anh đừng đi… em đau….”

“Không đi, không đi.” Cố Ngôn Sênh dịu dàng dỗ dành: “Kham Dư nhà ta mệt quá rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi xíu đi ha, anh không đi đâu cả, đừng sợ.”

Thẩm Kham Dư không còn sức, ôm lấy Cố Ngôn Sênh mà thở đều, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau lưng tiếng Chung Ý quái dị: “Ha ha, giọng điệu lừa gạt lớn ghê ha, 800m ở ngoài cũng có thể nghe được lời của cậu. Sinh con xong mới tỏ tình, chỉ có cậu ấy mới dễ bị lừa như thế. Nếu mà là người khác, ai biết là cậu thích đứa nhỏ hay là thích người lớn đây.”

Cố Ngôn Sênh không còn tâm tư muốn cãi nhau với y, anh chuyên tâm dùng khăn mặt lau mồ hôi cho Thẩm Kham Dư, hồi lâu sau mới nói: “Cám ơn anh, bác sĩ Chung.”

Chung Ý rùng mình, sờ lấy da gà nổi rần rần trên tay: “Thôi cho xin, tôi không chịu được.”

“Kham Dư có thể sinh con thuận lợi là may mắn nhờ có anh.” Cố Ngôn Sênh nói xong câu này quay đầu nhìn Chung Ý, mỉm cười trong mắt có chút anh sáng: “À mà nếu như không phải do anh đã chạm vào em ấy, tôi sẽ không phát hiện ra bản thân tôi không chịu được ai khác chạm vào em nhiều như thế.”

Anh không thể nào giao cậu cho ai khác được, anh sẽ điên lên mất.

Bất luận là đời trước hay đời này, Cố Ngôn Sênh anh không có Thẩm Kham Dư là không được.

“Cho nên tôi cực kì cám ơn anh, nhưng mà về sau mong là chúng ta không có việc gì quan trọng thì không cần gặp lại.” Cố Ngôn Sênh cười như không cười.

Chung Ý cuối cùng cũng không khống chế mà trợn mắt: “Cậu đó nếu mà hôn đủ rồi thì đi với tôi đăng kí khai sinh cho bé. Vì bé sinh non nên là vẫn phải nằm lồng ấp quan sát.”

“….Ừm.” Lúc này Cố Ngôn Sênh mới chú ý đứa nhỏ nằm giữa Thẩm Kham Dư và anh đã ngáy o o tự lúc nào, toàn thân bé con đều là thịt, mềm mềm cảm xúc rất tốt.

Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn là thấy giống y như mỹ nhân, cái miệng nho nhỏ, cái mũi cao cao, rửa vết máu đi cả người trắng tròn, so với con cái nhà người khác thì đẹp hơn gấp trăm lần.

Anh nhìn bé cưng xinh đẹp như thế, lòng đầy vui vẻ. Đem hình ảnh con gái đăng lên vòng bạn bè khoe khoang khắp nơi, sau đó còn hôn hôn Thẩm Kham Dư.

“Cậu hôn chưa đủ sao.” Chung Ý tựa trên khung cửa lại bắt đầu mỉa mai: “Tôi cũng hôn chưa đủ. Trên người cậu ấy còn mùi sữa thơm, rất ngọt. Tôi hôn một cái thích không chịu được nên cũng hiểu hành động của cậu lúc này.”

Cố Ngôn Sênh giật mình như bị điện giật: “Anh nói lại tôi nghe xem, anh đã làm cái gì?”

Chung Ý chọc ghẹo xong có chút thỏa mãn, nhịn không được mà cười thành tiếng: “Thẹn quá hóa giận à? Làm cha rồi thì bớt trẻ con lại đi, không thì người khác nhìn cậu y như nhìn thằng đần, hung dữ cái gì.”

“Anh nói lại lần nữa!”

Chung Ý chỉ vào anh gằn từng chữ: “Thằng đần!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh…” Cố Ngôn Sênh giận đến mức muốn dập chết Chung Ý, nhưng Thẩm Kham Dư bị hai người lao nhao, cau mày lẩm bẩm xoay đầu như sắp tỉnh, Cố Ngôn Sênh lập tức từ bỏ “chiến đấu”, nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực Thẩm Kham Dư khẽ nói: “Không gì cả, không gì cả. Ngủ tiếp đi, không sao.”

Thẩm Kham Dư không tỉnh lại, Cố Ngôn Sênh dỗ một hồi cậu lại ngủ say.

Cố Ngôn Sênh vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của cậu, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này trong lòng ấm áp hẳn lên.

Bé Cá Con yếu ớt có thể chữa lành mọi vết thương và nỗi thống khổ trong nháy mắt, càng hôn càng thấy ấm áp, hạnh phúc từ đáy lòng tràn hết toàn thân.

“Kham Dư, anh yêu em.”

23h45 ngày 10/07/2022 – toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment