Không Phải Em Đã Là Vợ Của Anh Rồi Sao?

Chương 11

Không nhớ mình ngủ từ lúc nào, lúc Mai Ngọc Hân tỉnh dậy thì cả người đã mồ hôi đầm đìa. Lúc cô ngủ đã mơ một giấc mơ rất khủng khiếp, trong giấc mơ Trương Huy Khánh đứng bên đối diện với cô trên tay cầm khẩu súng vẫn còn khói, dưới chân anh ta là cha cô đang nằm thoi thóp trên vũng máu.... còn cô chỉ biết đứng đó nhìn! Cảnh tượng đó cứ lặp lại nhiều lần với cô làm cô cảm thấy sợ hãi, người ta thường nói giấc mơ chính là hiện thật của tương lai không phải sao? Cô biết mình đang dần có tình cảm với anh ta nhưng cô không phân biệt được đó là thương hại, đồng cảm hay tình yêu nữa nhưng cô phải giữ khoảng cách với anh ta. Đã hai ngày trôi qua, cũng nên liên lạc với Trần Quỳnh Trang thôi, cô đang rất cần sự trợ giúp từ họ. Mai Ngọc Hân thay vội một bộ đồ đơn giản rồi xuống lầu, Trương Huy Khánh đang ngồi nói gì đó với một người đàn ông.

" Anh khánh, buổi sáng tốt lành " - Cô đến bên anh và nở nụ cười có chút cứng ngắc.

Trương Huy Khánh chỉ gật đầu rồi lại quay qua người đàn ông kia, Mai Ngọc Hân hơi bất ngờ xen lẫn một chút nhói đau, sao cô có thể ảo tưởng anh ta đối tốt với mình chứ? Ngoan ngoãn ngồi cách xa Trương Huy Khánh, cô cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình.

" Cậu cứ náo loạn bọn họ đến khi nào tôi cho dừng thì thôi "

" Vâng, thuộc hạ hiểu "

Không phải cô nghe lén mà là tự âm thanh nó cứ bay vào trong tai cô, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ làm cô cứ liên tưởng đến xã hội đen tranh giành quyền lực vậy, hơi khó hiểu. Bỗng dưng cô cảm thấy có một ánh mắt đang đánh giá mình, nhưng nó lại rất lạnh cứ như là nhìn người chết vậy, xoay đầu qua nhìn, cô thấy người đàn ông kia đang nhìn cô, không lẽ bọn họ biết cô nghe thấy hết nên muốn cảnh cáo cô? Trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn bình tĩnh đối mặt với anh ta.

" Tôi là Mai Ngọc Hân, anh tên gì vậy? "

" Robert "

" Anh là người nước ngoài sao? " - Trông bộ dạng chẳng giống chút nào. Robert trông rất mạnh mẽ với bộ vest màu đen, phải nói anh ta trông rất đô con, điều này làm cô liên tưởng đến thân hình của Trương Huy Khánh, cơ bắp..... gì vậy chứ sao mình lại nghĩ đến anh ta?

Nhìn khuôn mặt sững lại của Mai Ngọc Hân, Trương Huy Khánh không biết cô đang nghĩ gì nữa nhưng mặt cô ta cứ đỏ lên rồi lại lắc lắc đầu làm anh thấy.... không hiểu nữa. Thật ra Robert và anh đang bàn về chuyện Trần gia, bọn người đó vẫn cứng đầu chống trả làm anh cảm thấy phiền phức, tính đêm nay sẽ đánh một quả bom vào nội bộ của chúng mà thôi. Robert là một cận vệ trung thành của Lý gia, anh ta rất giỏi và làm việc vô cùng cẩn thận nên từ nhỏ anh ta đã được chọn là hộ vệ của anh.

Robert nhìn cô gái trước mặt anh không hiểu vì sao lão đại của anh lại lại để cô ta ở đây, là tình nhân sao? Đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, không tệ... cũng có chút khí chất.

" Thuộc hạ về trước "

" Đi đi " - Trương Huy Khánh nhàn nhạt nói.

Sau khi Robert ra về, bầu không khí tĩnh lặng lại. Cả hai người đều đang suy nghĩ, điểm chung là đều nghĩ về đối phương.

" Hôm nay em không ăn ở nhà, em ra ngoài đi dạo một chút có được không ạ? " - Mai Ngọc Hân hỏi, cô muốn đi gặp Quỳnh Trang nói chuyện một chút.

Trương Huy Khánh cũng chỉ gật đầu, như vậy là anh ta đã đồng ý. Cô đứng lên nói với anh ta tiếng chào định đi ra thì bị trương Huy Khánh gọi lại.

" Đến đây "

" Dạ? " - Cô ngạc nhiên, anh ta gọi cô lại làm gì?

" Nhanh " - Bộ dạng không kiên nhẫn của anh thành công kéo cô đến bên anh.

" Cúi xuống "

Tuy rằng rất thắc mắc nhưng cô vẫn làm theo, đầu cúi xuống một chút thì bị bàn tay của anh nắm lấy lỗ tai, cô bất ngờ theo bản năng muốn thẳng người dậy thì một vật lành lạnh chạm vào vành tai cô. Mai Ngọc Hân sờ sờ thì chạm phải một chiếc bông tai nhỏ xíu hình tam giác, cô xoay qua nhìn Trương Huy Khánh đợi giải thích.

" quà sinh nhật " - Lành lạnh bỏ lại một câu rồi đi lên cầu thang.

Anh đang tặng quà cho cô? Nhưng sao chỉ có một chiếc nhỉ? Cô cũng mặc kệ, sờ chiếc bông tai mà lòng ngọt ngào như mật, cô rất vui. Mang tâm trạng thoải mái đi ra khỏi nhà cô bước đi đến quán cà lần trước. Ngồi tại vị trí cũ, cô lấy điện thoại gọi cho Quỳnh Trang, rất nhanh đã có tiếng trả lời lại

" Tôi là Trần Quỳnh Trang "

" A, tôi là Mai Ngọc Hân đây "

" Hiện giờ tôi không rảnh " - Điện thoại đã cúp.

Chuyện gì vậy chứ? Trong giọng nói cô ta hình như có gì đó rất vội vàng, chắc cô ta có việc bận. Cô tính nhờ cô ta cho cô đi gặp cha của mình để hỏi rõ tập tài liệu kia ở đâu, việc này phải tiến triển càng nhanh càng tốt. Không gặp được Quỳnh Trang nên cô sẽ đi thăm mẹ vậy. Khi cô rời đi thì trong một góc khuất của quán cà phê cũng có một người mặc áo đen lặng lẽ đi theo cô. Bắt một chiếc taxi đi đến khu mộ của mẹ mình, cô nhắm mắt lại. Đến nơi, Mai Nọc Hân bước xuống xe đi vào trong, đứng trước khu mộ của mẹ mình, nước mắt bỗng trào ra, giá như mẹ vẫn còn sống thì tốt biết mấy, quỳ thụp xuống dưới đất mặc cho nơi đất đá khô cằn cô thều thào kể chuyện của mình và cha cho mẹ nghe. Bỗng dưng trước mắt tối sầm lại, cô choáng váng ngã xuống đất và một người áo đen bước ra khẽ mấp máy môi " Mai Ngọc Hân, cô nghĩ sẽ thoát được sao? "
Bình Luận (0)
Comment