Không Phải Em Không Lấy

Chương 52

Một bàn tay to lớn khẽ lay vai Nhược Băng, giọng khàn khàn làm cô mơ màng tỉnh giấc.

“ Dậy nào.”

Mí mắt cô như sắp sụp, mở mãi không được. Vươn tay hất tay người kia ra.

“ Ưm, cút ra cho tôi ngủ.”

“ Dậy!” Ngữ khí của anh mang theo đe doạ.

“ Anh ngứa nghề à? Dậy cái lông gì, đè nhà anh chắc.”

Đối diện với bộ dạng này của cô, Mạc Tu Nghiêu lắc đầu cảm thán. Bỗng anh sốc chăn ra khỏi người cô, cầm lấy eo nhỏ của cô để lên vai.

“ Làm gì thế, để yên cho người khác ngủ, mắt chó ngươi bị đui à?”

Miệng cô lẩm bẩm liên hồi, mắt cũng không thèm mở ra.

Sộc vào mũi là hương lan thoang thoảng, nó khiến tâm hồn của dễ chịu. Nhược Băng lại thiếp đi.

Mạc Tu Nghiêu vác con sâu ngủ ra chỏm đá sát biển, để cô ngồi lên đầu gối anh, khuôn mặt cô dựa vào lồng ngực anh. Thậm chí Mạc Tu Nghiêu còn ngửi thấy hương bạc hà tinh khiết của người con gái.

Cảm giác được có chỗ nào đó không ổn, Mạc Tu Nghiêu mới ngẩng đầu, không dám ngửi mùi hương của cô nữa.

Chết tiệt, cô gái này bất cứ lúc nào có thể gây lên dục vọng của anh.

Bây giờ là 4h30, không gian tờ mờ chưa rõ sáng. Thôi để cô ngủ thêm lúc nữa.

Mạc Tu Nghiêu tính toán lúc 5h ngắm cảnh hoàng hôn là tốt nhất, muốn dẫn cô đi xem.

Ai ngờ có người mở mắt còn không thèm chứ đừng nói ngắm cảnh hoàng hôn.

Mạc Tu Nghiêu hít sâu, anh thấy rõ hơi muối mặn mà đặc trưng riêng của biển cả.

Chừng một lúc sau, Mạc Tu Nghiêu quyết tâm không thương hoa tiếc ngọc gì cả. Lấy tay búng lên chóp mũi cô- mấy phát liền.

Cuối cùng cô gái cũng mở mắt ra. Phóng đại trước mắt là nam nhân yêu nghiệt- sống mũi cao chót vót như được gọt sẵn, đôi mắt đen thâm thuý đang nhìn cô, bên môi thường trực câu dẫn nụ cười vô lại.

Da thịt anh trắng thêm ba phần thì ẻo lả, đen thêm ba phần thì quá mạnh mẽ. Thật hài hoà cân đối.

Thấy cô thất thần nhìn mình, Mạc Tu Nghiêu bỗng thấy trong lòng tràn ngập kiêu hãnh.

Trước đây anh thấy là đàn ông thì dung mạo cũng không cần quá đẹp như này, dễ gây phiền phức. Không ngờ nó cũng có tác dụng đất chứ. Cô không phải thích sắc, thích tiền sao? Anh cho...

“ Tôi biết bộ dáng mình rất đẹp rồi nhưng em có cần sùng bái thèm thuồng ra mặt vậy không? Nhìn nhiều sẽ mòn nhan sắc đấy! Nhưng nể tình là em, cho ngắm thêm lúc nữa.”

“.........”

Khoé môi Nhược Băng giật giật, người này một giây không tự luyến thì chết à?

Cô cũng tự sướng theo, xoay người, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

“ Bộ dáng tôi có kém gì anh à?”

Chợt nhận thấy có gì đó không đúng.

Ánh mắt nóng bỏng của anh ta rơi trên người cô. Cô cư nhiên mỡ dâng mồm mèo...

Ngực của cô ma sát với cánh tay anh ta. Nhược Băng cảm nhận được hơi thở phập phồng bất thường của người đàn ông kia, cánh tay còn hơi run run.

“ Khụ...khụ...cái này, anh có thể đặt tôi sang bên cạnh được không?”

Mạc Tu Nghiêu không nói hai lời ném cô sáng bên phía tay phải.

“.........” Sao cô cảm giác mình là củ khoai bỏng, bị người ta vứt bỏ thế này!!!!!! Cũng khá rầu rĩ đấy!

Mạc Tu Nghiêu bên kia cũng không kém, anh khi nãy thiếu chút bùng nổ rồi. Cô gái chết tiệt này!

Cánh tay kia anh thật muốn phế cho xong, thật mất mặt, đến giờ vẫn còn truyền đến bộ não cảm giác tê dại.

Nhược Băng thấy người bên cạnh không nói gì, lay cánh tay, khẽ hỏi:

“ Anh có sao không?”

Mạc Tu Nghiêu nhìn cô với ánh mắt, trông tôi giống làm sao lắm à?

“ Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Ngắm bình minh.”

Chợt Nhược Băng nhìn thấy mình đang ngồi trên mỏm đá nhô ra phía biển, hai chân còn lơ lửng trên không trung. Bên dưới đá ngầm mọc san sát. Cô hét to lên:

“ Ý tưởng không tồi, ngồi đây ngắm bình minh, xác định quá kích thích rồi!”

Con gái thường thì sẽ sợ như này chứ? Miệng cô còn nói kích thích à?

“ Em muốn chơi trò kích thích hơn không?”

_______

Hôm qua thực sự có việc gấp không báo trước được. TT xin lỗi mọi người a...

#Uyenca
Bình Luận (0)
Comment