Không Phải Em Không Lấy

Chương 67

Giọng nói trong suốt cộng thêm gió thoảng qua tai thật khiến người ta khó phân nam nữ. Người trong nước kia một thân hồng y ướt sũng. Cũng kìa lạ nha, tắm không cởi đồ sao?

Sở Ly nheo mắt nhìn người đằng xa.

Ánh trăng dìu dịu, lờ mờ tỏ dung nhan người kia.

Sở Ly sống qua hai kiếp, tự nhận bản thân là đại mỹ nữ nhưng nhìn người kia cũng phải ngả mũ.

Mái tóc đen không bị nước vấy bẩn, tùy ý để sau ót, không gây ra chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đảng, hào sảng, nếu người bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn, không hiểu sao lại không có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới đúng.

Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên khuôn mặt hắn, lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị, đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người.

Sở Ly buộc miệng thốt lên: “Đẹp quá, khuynh nước khuynh thành.”

Tần Dạ Bạch khổ sở trong lòng, người ta khen hắn ngọc thụ phong lâm, hồng y che trời- chưa có ai nói hắn khuynh nước khuynh thành, từ này không phải dùng cho nữ nhân sao? Thôi thì hắn cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.

“ Vị công tử này đêm hôm khuya khoắt, có việc gì sao?”

Sở Ly vuốt cằm tà tà cười: “Hôm nay trăng thanh gió mát, ta tìm cô nương nói chuyện phong lưu không được sao?”

Tần Dạ Bạch đưa mắt quan sát nữ nhân to gan lớn mất dám xông vào tẩm điện của hắn- còn nhận nhầm hắn là nữ. Đừng tưởng nàng phẫn nam trang hắn không nhận ra...

Nàng kia y phục trắng hơn tuyết, phất phơ trong gió, tay áo bào trắng tung bay, tạo ra cảm giác đẹp đẽ như ảo như mộng. Mái tóc đen như mực, sợi dây cột màu trắng như lẫn vào mái tóc đen. Đứng im lặng, thản nhiên dưới tán cây, cả người như ẩn dưới ánh trăng bàng bạc.

“ Cốc chủ có lệnh, bằng mọi giá phải bắt được người đó, nhanh qua phía bên kia.”

Trong phút chốc Sở Ly đạp chân, nhanh chân về phía Tần Dạ Bạch, tay ôm “mỹ nhân” trong ngực.

Phía bên kia nhanh chóng chạy sang một tốp người áo đen, thân thủ nhanh như chớp.

Tần Dạ Bạch muốn nói gì đó, đột nhiên không thốt ra được. Hắn bị người ta cưỡng hôn.

Dưới góc độ của máy quay, đôi nam nữ hôn nhau nồng nhiệt- duy chỉ hai đương sự biết, đây là hôn giả nha.

“ Thì ra chơi trò uyên ương hồ điệp. Chúng ta đi, sang hướng khác nhìn xem.”

Lúc này Sở Ly mới rời khỏi môi Tần Dạ Bạch, chép miệng:

“ Ngọt, ngọt...”

Tần Dạ Bạch cau mày: “Ngươi cút khỏi ta.”

Sở Ly bày ra bộ dáng thương tâm, nói: “Nương tử, hiện tại nàng ở trong lòng ta, vậy mà còn nỡ nói lời thương tâm như vậy. Tên của ta là Sở Ly, gọi ta là Sở Ly ca cũng được, nương tử cần phải nhớ rõ, nếu lần sau lại quên, vi phu lại phải thương tâm rồi.”

Tần Dạ Bạch hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng gặp nữ nhân không biết xấu hổ thế này, đẩy nàng sang bên kia, trên mặt không nhịn được hiện lên một tầng đỏ ửng.

“ Ta không phải nương tử của ngươi.”

Sở Ly nhìn Tần Dạ Bạch, bày ra bộ dáng thâm tình nói:

“ Ai da, mỹ nhân này, động chạm ta cũng động rồi, nàng ngại gì chứ? Lại đây vi phu bồi nàng nào.”

“ Cắt.”

Ngay cả khi Lưu Huy hô “cắt” mọi người vẫn chưa hết ngỡ ngàng, kích động không thôi!!!!

Họ muốn xem tiếp cảnh Sở Ly ca phụng bồi tiểu nương tử Tần Dạ Bạch mà, thật giống ác bá cưỡng đoạt tiểu bạch thỏ, huhu bắt đền đạo diễn...

_____

#Uyenca
Bình Luận (0)
Comment