Không Phải Em Không Lấy

Chương 7

Ra khỏi phòng, Đường tỷ đã chạy lại hỏi han cô các kiểu. Nhược Băng đành cười trừ cho qua, hứa hẹn các kiểu Đường tỷ mới cho cô về.

.............

Đường phố sáng đèn, dãy nhà cao tầng mọc cạnh nhau san sát. Nhược Băng ngước lên nhìn bầu trời rồi tự cười khổ, ở đây sao có thẩy ngắm trăng, sao- chỉ có bầu trời đêm đen như nhung mà thôi!

- Hey, baby, tình cờ gặp rồi!

Anh ta định vỗ vai Nhược Băng nhưng cô đã né sang một bên. Mạc Tu Nghiêu khá bất ngờ về thân thủ của cô gái này, xem ra muốn rước mỹ nhân về nha cũng khó nha!

Nhược Băng quả thật không biết nói gì, tình cờ gặp à? Có quỷ mới tin, anh ta là cố tình. Nhưng vì cái gì chứ?

- Anh ám tôi hả?

- Không có, tôi đang theo đuổi em.

Cmn, anh ta có cần nói thẳng vậy không? Anh ta tiến dần, cô lùi dần...

Đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh cô mới giật mình.

- Anh muốn làm gì? Thả tôi ra, anh có biết anh trai tôi là ai không hả?- Bí quá hoá liều cô đành vậy....

Hắn nhếch mép:

- Là ai tôi cũng không sợ.

Cô vểnh mặt lên nói:

- Ca ca nhà tôi là Mạc lão đại, trùm mafia Ý, anh động vào tôi xem caca tôi có tha cho anh không?

- Em chắc chứ?

Cô nàng nào đó khẽ giật mình, không lẽ hắn phát hiện ra cô nói dối, không có khả năng a~ Mạc lão đại là đại nhân vật đâu phải ai cũng gặp được.

- Chắc chắn rồi, ca ca tôi mà.

Nói xong cô đẩy hắn ra chạy mất hút.

“.......” thuộc hạ xung quanh té xỉu.

Hình như vị tiểu thư này nhận nhầm ca ca rồi a. Sao bọn họ không biết lão đại nhà mình có muội muội từ khi nào?

____________

#uyenca

Sắp đến phần cao trào rồi há há

Đừng tiếc để lại cmt:

Nếu tôi dở, hãy góp ý.

Nếu được xin hãy để lại lời khen và đánh giá 3
Bình Luận (0)
Comment