Không Phải Em Không Lấy

Chương 9

“ Đoàng...Đoàng...Đoàng...” Tiếng súng xuất phát.

Năm chiếc mô tô phi như bay trong gió. Không ai dám chần chừ- dù chỉ một giây.

Cầu Tử Thần....

Chiếc hắc mã vẫn chưa đạt đến tốc độ tối đa- phải bình tĩnh bởi vì năm nay không biết mấy tên trùm đó sẽ thiết kế ra chướng ngại vật gì. Đôi mắt cô loé sáng, phía trước là biển rắn. Thân rắn rất trơn, bánh xe vô cùng dễ bị chệch hướng- mà cầu chỉ có lan can cao tầm 30cm, rộng 8 cm- rơi xuống dưới chỉ có con đường chết. Mà đám rắn này rất dầy, không thể bay cho được đầu chúng...

Đến lúc rồi, Nhược Băng vặn ga hết tốc độ, áp sát thành lan can. Sau đó mượn lực ma sát nhích dần lên lan can nhỏ hẹp. Giống như đi thăng bằng trên sợi dây- nhưng đó chỉ có thân thể, còn đây cô mang theo cả chiếc mô tô. Mượn tốc độ, quán tính, “hắc mã” không còn là mã mà thành chim ưng mất rồi! Tuyệt đối không dừng lại được, không sẽ rớt ra ngoài. Hai phút...dài như cả thế kỉ. Nhược Băng thật thấy hứng thú- không biết là ai nghĩ ra trò này a~

Sau lưng là tiếng hét thảm- rắn độc bò xung quanh đang dần nhai nuối người kia, đây là kết cục của kẻ thua cuộc. Một người khác đã rớt xuống vực sâu- chỉ còn “Phi ưng”- mô tô đỏ và mô tô xanh.

Nhược Băng khẽ nhíu mày- xe của Phi Ưng không bị ảnh hưởng trơn trượt của rắn mà vẫn đi tốt... Không biết tại sao cô thấy bất an với người này- linh cảm của cô thường rất chính xác.

Tuy nhiên không còn thời gian nghĩ nhiều nữa- đã đến “Vách núi tử thần”

_________

Viết xong phần này ta cũng thót tim =.= ta sợ rắn lắm TT

Cầu an ủi a~ Hic

#Uyenca
Bình Luận (0)
Comment