Không Phải Em Không Yêu

Chương 33

Editor: Thư

Từ trên xe mãi đến khi xuống đến nhà trọ, cả người Cố Linh Nhan vẫn dính cứng vào người Đơn Cảnh Xuyên như gấu koala, trái cắn phải cắn vừa hôn hít điên cuồng, Đơn Cảnh Xuyên sợ cô ngã xuống đành phải dùng hai tay ôm lấy cô thật chặt, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

"Oa Oa, em hơi mệt." Cô bé nào đó vươn đầu lưỡi mềm mềm ra liếm lỗ tai Đơn Cảnh Xuyên, hà hơi một cái, đôi mắt ngập nước mở to nhìn anh, "Anh không nên cử động chứ...."

Tay anh lập tức run lên, Cố Linh Nhan xem đúng thời cơ liền ngã người xuống ghế sofa, cũng mạnh mẽ kéo nốt anh nằm xuống.

Bên tai vang lên từng tiếng ngâm nga khẽ như tiếng mèo kêu, Đơn Cảnh Xuyên cả kinh, mới phát hiện người dưới thân không biết đã bị lột sạch từ bao giờ, trên tay anh cầm quần lót nhỏ của cô, minh chứng rõ ràng việc anh lột sạch con gái người ta.

Cửa sổ không đóng chặt, gió nhè nhẹ xao động vào tận bên trong, Cố Linh Nhan ôm bả vai khẽ run rẩy, trong mắt Đơn Cảnh Xuyên nhìn thấy chính là da thịt trắng trẻo đến động lòng người, vươn tay cũng cởi nốt thắt lưng mình ra.

Cố Linh Nhan nhìn thấy động tác của anh chậm chạp giống như vẫn còn phân vân, không kiên nhẫn mà kéo anh lại gần ghế sofa, tự mình tách chân ngồi ở trên chân anh, cúi đầu thực hiện động tác tay gọn gàng linh hoạt.

Ánh mắt Đơn Cảnh Xuyên sáng lên rồi tối sầm lại, trơ mắt nhìn cô một tay đặt trên đùi anh, một tay run rẩy đẩy cửa mình, từ từ ngồi xuống chỗ đã trướng đến phát đau của anh.

Cố Linh Nhan cố gắng rất nhiều lần, mỗi lần đều không được, gấp đến độ môi sắp cắn nát, hơn nữa mỗi lần trượt ra đều đã chạm được  đến bên ngoài nơi trắng hồng của cô, hoa dịch rơi tí tách đã nhiễm ướt một mảnh nước trên sofa dưới thân cô.

"Anh còn ngây ra đó nữa..." Cô đỏ mặt vỗ bả vai anh một cái, "Giúp em với..."

Hô hấp của anh bị kiềm hãm, một tay từ từ nắm lấy em cô, một tay kia đỡ chính mình chống vào người cô, dựa vào trí nhớ lần trước, khẽ run dùng sức đẩy lên trên.

"Ừm..." Anh chỉ vào một nửa, đã trướng đến mức cô thở nhẹ ra tiếng, khó chịu muốn xoay eo, nhưng cô càng xoay, cái miệng nhỏ kia cũng càng cắn anh càng chặt.

"Hô..." Đơn Cảnh Xuyên thở hốc vì kinh ngạc, thoải mái rên lên, mượn ẩm ướt mạnh mẽ dùng sức đâm vào tận cùng.

"Trướng muốn chết..." Cố Linh Nhan không thể tưởng được tư thế này lại có thể đi vào sâu như thế, cảm giác vừa đau vừa sơ rõ ràng hơn lần trước không biết bao nhiêu lần, toàn thân vừa tê vừa nhũn, hai tay nắm chặt bờ vai của anh, trong đầu hồi tưởng lại cảnh phim đen nào đó từng xem, cũng bắt đầu từ trên "tấn công" xuống.

Đơn Cảnh Xuyên cảm giác nơi nhỏ hẹp của cô gắt gao cắn lấy chính mình, phối hợp động tác của cô, thường thường thúc một cái lên trên, thẳng đến khi đụng vào chỗ mẫn cảm của cô, Cố Linh Nhan bị khoái cảm này giày vò đến mức mồ hôi đầy người, nhanh chóng lên đỉnh, nhỏ giọng ngâm nga, người nhũn như con chi chi dừng lại bất lực nhìn anh.

Hai luồng trắng noãn trước ngực nhấp nhô lên xuống theo hô hấp của cô, thấy hai mắt anh bốc hỏa, cúi đầu dùng sức mút mát, một tay anh cẩn thận địa ôm cô từ trên đùi đề xuống đặt nằm trên ghế sofa.

Khi anh âu yếm hai luồng trước ngực, Cố Linh Nhan kìm lòng không đậu rên một tiếng, mở to mắt mơ màng nhìn anh, anh vươn tay kéo cả hai bắp chân thon nhỏ của cô đặt lên hai bên bả vai, nhìn ngắm nơi thần bí vương hoa dịch bóng mượt khi đóng khi mở khạc của cô, hồng mắt dùng lực đẩy sâu vào.

Đơn Cảnh Xuyên nhìn từ trên xuống, theo từng động tác của anh kéo ra lớp thịt non hồng nhạt, đâm vừa sâu vừa mạnh mẽ, Cố Linh Nhan thất thần nhìn cơ ngực tinh tráng, ngay cả nói cũng nói không nên lời, khi anh đạt đỉnh điểm gầm lên, rốt cục cô cũng nhịn không được hu hu khóc lên, liều mạng đá hắn nói "Từ bỏ, thật là khó chịu".

Lúc này anh cũng tự biết mình có chút không khống chế được, liền vội khom lưng xuống thở nhẹ hôn môi cô, "Thực xin lỗi Bảo Bảo."

Khi Cố Linh Nhan nghe được câu này lập tức ngừng khóc, đỏ hồng mắt muốn nói mà ngừng lại nhìn anh, hắn chỉ cảm giác đã xong xuôi, nắm lấy kiều đồn của cô lại ca chạm vài cái cuối cùng rồi nhanh chóng rút ra.

...

"Em lạnh..." Toàn thân Cố Linh Nhan vô lực nằm đó, tùy ý anh cầm khăn tay cẩn thận giúp cô lau chùi, "Đơn Cảnh Xuyên khẳng định là anh đã đi tìm gái bao rồi, anh thành thật khai báo đi..."

Vừa rồi, cô vốn muốn mạnh mẽ chơi xe chấn với anh, anh lại chết sống không đồng ý đòi đến nhà trọ mới bằng lòng cho cô dính vào, cô nghĩ rằng về mặt ân ái thì hẳn là cô nhỉnh hơn môt tí, không nghĩ tới lần trước người này vẫn còn đần độn đến mức chỗ vào cũng tìm không ra, như thế nào làm lần hai lại có kỹ thuật thuần thục được như vậy.

Đơn Cảnh Xuyên lườm cô một cái, một tay ôm cô đi vào phòng tắm.

"Tắm rửa nha?" Anh chỉnh lại mớ tóc mai ẩm ướt của cô, thấp giọng hỏi.

"Không cần! Anh mới vừa nói với em cái gì kia? Nói lại thì em mới tắm." Cố Linh Nhan mất hứng xoay ngươi, vươn tay nhéo mặt anh.

Trên mặt anh hiện lên một tia đỏ sậm, lại có chút muốn quay mặt qua chỗ khác.

"Anh ăn nói bừa bãi, khẳng định là ở bên ngoài dỗ Tiểu Tam học được!" Thỏ dựng lông nhướn mày, vùng vẫy muốn nhảy xuống khỏi người anh.

"Cố Linh Nhan!" Đơn Cảnh Xuyên đen mặt nhìn cô. Cô nhóc nghịch này, lần trước hai người ân ái có kết quả thành như vậy, về nhà bỏ mấy ngày liên tiếp nghiên cứu một phen, lần này tận tâm tận lực yêu thương để cho cô thoải mái, cô lại mở mồm đoán bậy đoán bạ.

"Hừ!" Cô trợn trắng mắt, giương nanh múa vuốt chọc chọc vào hông anh, lại sỗ sàng với thân thể hoàng kim bên dưới của anh, chơi đùa vui đến quên cả trời trăng. 

Hôm nay Đơn Cảnh Xuyên nhất định không nhịn được lại động nàng, trán đều sắp nhăn thành một đường dài, mở nước ấm muốn giúp cô tắm, rồi lại cảm thấy thật không ổn.

"Oa Oa, anh tắm giúp em đi." Cố Linh Nhan treo trên cổ anh, nghiêm mặt cười, "Em không còn sức lực nha."

Con nhóc này, lúc này lại khóc lóc om sòm một hồi rồi lại làm nũng một hồi, càng ngày càng khó hầu hạ, nhung anh lại chỉ cảm thấy chính mình bị mê đến thần hồn điên đảo, tự chủ bằng sắt đã sớm biến đi đâu cũng không biết, cúi đầu kìm lòng không đậu hôn lên chóp mũi của cô, "Qua vài ngày nữa đi gặp mặt bạn bè với anh có được hay không?"

Cô đảo tròn mắt, "Không phải bọn Ngôn Kì sao?"

Không quan tâm, anh mở vòi sen, cẩn thận giúp cô gội đầu, "Em gặp rồi biết."

***

Một đám người trong cục lý đều đã lấm la lấm lét ồn ào muốn Tiếu An mau chóng ôm được mỹ nhân về, đã sớm dẹp đi cái bàn kia, nói đêm nay ánh trăng trêu ngươi tình nhân, thời gian nên để dành cho hai tình nhân nhỏ thôi.

Tiếu An bị bọn họ mạnh mẽ chuốc vào rất nhiều rượu, tiện thể gửi xe lại quán rượu, nắm tay Thuộc Tây Bội từ từ tản bộ.

"Em vừa trở về thì không thấy anh em đâu nữa, anh ấy đi chỗ kia rồi hả?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Tiếu An thân phiếm mùi rượu nhàn nhạt, cởi bỏ nút áo sơmi, nhìn qua càng tuấn tú, anh cười trả lời, "Vội vàng đi gặp bé Lolita rồi."

Thiệu Tây Bội cũng cười, "Em cũng thật không ngờ là đàn em khóa dưới của mình sẽ trờ thành chị dâu tương lai, anh trai yêu thương cô bé đến mức nâng trong tay mà vẫn sợ tan."

"Còn anh thì sao?" Anh chợt dừng bước lại, nắm tay cô cúi đầu hôn xuống, "Chẳng lẽ anh không si tình được như anh em sao?"

Cô vẫn chưa kịp trả lời đã bị anh kéo một phát đến trước người chế trụ, cánh tay kia của anh gắt gao đè chặt ót cô, cúi đầu cắn môi cô.

Thiệu Tây Bội cảm thấy hôm nay nhất định Tiếu An có chút ngà say, hô hấp của anh càng ngày càng dồn dập, nụ hôn của anh chưa bao giờ bá đạo như thế, lòng bàn tay ôm thắt lưng cô nóng bỏng.

"Bội Bội... Bội Bội..." Anh dán lên môi cô, khẽ nỉ non, trong tuấn mâu lại hàm chứa một tia mê hoặc, "Bội Bội... Đến nhà anh đi, có được không?"

...

Nhà của Tiếu An rất gần nhà hàng làm lễ chúc mừng, đi đường chừng mười phút đồng hồ, sau khi vào nhà anh dẫn cô đi tới một vòng, hỏi ncô, "Thích không?"

Thiệu Tây Bội cảm thấy tất cả nội thất nhà cửa bố cục cực kỳ đặc biệt, không kìm được gật đầu.

Ý cười của anh dần dần rạng rỡ, dẫn cô đi đến một hàng cửa sổ sát đất bên cạnh đại sảnh, chỉ dàn âm hưởng cùng giá sách đèn bàn bên cạnh, "Anh nhớ rõ trước kia em đã nói, em thích nhất buổi tối tựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách hoặc là nghe nhạc, phòng nhỏ này do anh mới người chuyên môn thiết kế trang hoàng thật tốt trước khi về nước."

Ánh trăng như nước, anh từ sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng âu yếm hôn cổ cô, trong mắt Thiệu Tây Bội là thành thị trong bóng đêm tĩnh lặng này, trái tim bất giác rung động cũng là lúc đã bị anh xoay người lại tựa trên cửa sổ sát đất.

"Bội Bội... Gả cho anh, không được sao?" Anh như si như túy hôn cô, nhẹ giọng nỉ non, "Em có biết anh khao khát được cưới em hằng bao nhiêu lần không?"

Đôi mắt cô giật giật, tay anh tự nhiên nhấc lớp vài may mặc mỏng sau lưng cô lên, chạm vào da thịt cô, từ từ vuốt ve lên trên nút thắt nội y của cô.

Toàn thân Thiệu Tây Bội run lên, giống như bị một chậu nước lạnh giội thằng vào đầu, đôi mắt anh càng ngày càng sâu, một tay ôm cô lên xoay người đi đến phòng ngủ bên cạnh.

...

Tiếu An sớm tình mê, nhìn cô bé mình tương tư nhiều nằm dưới thân mình, bờ vai như được gọt thành, đường cong thắt lưng đẹp đẽ, càng ôm ấp thì anh càng khẩn trương phát căng, không nhịn được hôn sâu.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, rốt cục sau khi anh tháo được nút thắt nội y sau lưng cô, mới phát hiện cổ áo chính mình có vết thấm ướt nhàn nhạt.

Thiệu Tây Bội lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt từ từ chảy xuống theo hốc mắt.

Trong ánh mắt cô không có trách cứ, thậm chí còn có chút dung túng, nhưng cho dù Tiếu An có mê say, cũng tuyệt đối sẽ không thể không thấy được sự miễn cưỡng từ sâu dưới mắt cô.

Căn bản là cô làm không được.

Cho dù vài năm nay hiểu ngầm trời thương mà cho, mấy tháng này dốc lòng ở chung, cô cũng không muốn trở thành người của anh.

"Bội Bội, thực xin lỗi." Thật lâu sau, anh ôm cô lên, cài chặt quần áo của cô, nói giọng khàn khàn, "Là anh quá nóng vội, anh đưa em trở về."

***

Gió trên đỉnh núi thật lạnh, lúc Phó Thiên tìm được Phó Chính, trên mặt đất đã chất đầy bình rượu vung vãi lộn xộn khắp nơi, anh cởi áo khoác, chỉ xuyên một lớp áo trong mỏng màu xám lẳng lặng đứng ở nơi đó.

"Anh." Phó Thiên đi lên phía trước lo lắng vỗ vai anh, "Gọi di động thì anh không nghe máy, từ trong nhà hàng một mình anh đột nhiên bỏ đi làm ba giận đến tả nổi, vừa về đến nhà đã đập đổ đủ thứ."

"A...." Phó Chính quay đầu nhìn anh, "Vậy sao?"

Tầm mắt luôn sắc bén của người đàn ông dần chìm xuống, râu tóc hỗn độn, vậy mà trong vạt áo trong của người này vẫn dính dấu rượu, Phó Thiên cảm thán thở dài, đi đến bên cạnh anh, "Anh, em tuyệt không thích người phụ nữ kia."

Môi mỏng của Phó Chính nhếch lên, "Cậu muốn nói cái gì?"

"Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng thấy anh như vậy." Phó Thiên lấy đi bình rượu trong tay anh, "Không kiêng nể gì tự làm hỏng chính mình, căn bản là làm việc không có mục đích cũng không có phương hướng."

Ngón tay anh giữ tư thế cầm trong hư không, hồi lâu sau mới cất giọng lạnh lùng nói, "Cậu cảm thấy là tôi không thể không có cô ấy sao?"

Phó Thiên biết anh chỉ đích thị là người nào, bình tĩnh nhìn anh, đáp đúng.

"Lý do." Anh quay người lại đi về phía trước, "Cậu có lý do sao?"

Phó Thiên đi vài bước là bắt kịp, nhìn bóng lưng anh gằn từng tiếng nói, "Anh yêu chị ấy."

Toàn thân anh chấn động, lập tức ngừng bước.

"Anh, anh yêu chị Bội Bội." Phó Thiên ném bình rượu ném vào thùng rác bên cạnh, "Nhiều năm như vậy, anh chơi đùa như thế nào, tùy tiện đổi người nào cũng được, nhưng anh vẫn cứ muốn chị ấy, căn bản là anh chỉ muốn chị ấy."

Nếu không phải yêu, anh cứ phải hành hạ chị ấy, vướng mắc với chị ấy, vì sao không phải người khác, mà là chị ấy chứ?

Từng chữ một rõ ràng truyền vào tai Phó Chính, giống như bóng đè, khoan tâm khoét cốt.

"A Thiên." Thật lâu sau, anh tháo kính mắt bỏ vào túi áo. đi xuống núi đi, "Ngày mai đừng quên đi thử quần áo phù rể."
Bình Luận (0)
Comment