Không Phải Là Cổ Tích

Chương 59

Đó có lẽ là cuộc hành trình cuối cùng của họ…
Trên đường cao tốc, một trong những nơi đã xảy ra biết bao vụ tai nạn thảm khốc đang chứng kiến những chặng đường còn lại của rất rất nhiều người…
Đó là chiếc xe Camry đen đang phóng đi với tốc độ vũ bão mang theo Tăng Tiến cháy bùng trong nỗi thù hận chất ngất, Linh Như trong nỗi lo âu tột độ và đứa con gái bé bỏng ngây thơ chưa hiểu được những gì đang xảy đến với gia đình mình…
Đó là chiếc xe Audi trắng do Phước Khánh cầm lái với nụ cười tự mãn kiêu ngạo và bệnh hoạn , bên cạnh là Mỹ Hân cau mày lại vì băn khoăn, day dứt và lo lắng không biết những lời của Phước Khánh nói với mình là đúng hay sai. Hắn ta đã dặn rằng, chỉ cần khi gặp mặt vợ của Tăng Tiến, cô diễn lại màn kịch có bầu như lúc trước đã diễn trước mặt ba mẹ anh thì mọi việc sau đó sẽ do hắn lo liệu. Và tất nhiên, cô sẽ có được Tăng Tiến, người con trai mà cô bé đã chấp nhận hy sinh cả danh dự để được ở bên cạnh.
Và những chiếc xe chở những người vô tội nhưng rồi đây sẽ phải chịu chung số phận với những Tăng Tiến, những Linh Như, những Phước Khánh…Họ đang chiến đấu với chính mình, chiến đấu giữa cái tốt và cái xấu, sự vị tha và lòng ích kỷ, sự khoan dung và nỗi hận thù…
Con người rồi sẽ không thể tồn tại, sẽ phải trả lại cuộc đời cho tạo hóa để trở về với cát bụi nhỏ nhoi nếu như cứ biến mình thành nô lệ cho thù hận…
Và điều gì đến thì cũng sẽ phải đến…
-Anh à! Dừng xe lại đi! Đừng làm như thế ! Hãy nghĩ cho con của chúng ta. Hãy vì con của chúng ta mà bình tâm lại đi anh…- Linh Như nén đi tiếng nấc cố gắng trấn an vỗ về chồng mình. Đứa con gái bé bỏng không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu khóc thét lên vì tốc độ phóng xe quá khủng khiếp của Tăng Tiến.
Nhưng Tăng Tiến cứ như một kẻ điên chỉ đi theo sự dẫn dắt của thù hận và căm phẫn, anh bỏ qua tất cả, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước với đôi mắt sắc lạnh, đôi tay cứng như đá và một trái tim đã ngừng hẳn nhịp đập yêu thương trong giờ phút này. Anh vốn là con người không có tính kiên nhẫn và chịu đựng, anh vốn sống quen với cuộc sống không căm go, không khó khăn và hoảng loạn, vậy mà từ khi yêu và lấy Linh Như, anh dường như nổ tung khi phải đối diện liên tiếp nhiều chuyện vô cùng đáng sợ, tất cả đều là sản phẩm do bàn tay tội ác của tên mặt người dạ thú Phước Khánh. Đã rất nhiều lần anh tự nhủ rằng, hãy bỏ qua và xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh có Linh Như bên cạnh thì mọi việc rồi sẽ ổn. Nhưng đời không như mơ ước, những tai họa không biết từ đâu cứ dồn dập dồn dập đè xuống gia đình nhỏ bé của anh, đè xuống cả sự nghiệp mà cả đời này anh cố gắng vun đắp và xây dựng. Và đến lúc này, khi danh dự của anh, danh dự của một bác sĩ với nhiệm vụ cao cả là cứu chữa con người bị hủy hoại thì anh không thể nào ngồi im và chịu đựng thêm được nữa. Anh đã quá mệt mỏi rồi…
Mọi chuyện sẽ có thể không tồi tệ như thế, không bi thảm như thế nếu Tăng Tiến không nhìn thấy nụ cười đầy kiêu căng ngạo mạn của Phước Khánh trong chiếc xe ô tô đang đi kế sát mình. Anh dường như mất luôn kiểm soát…
-Ô la la ! Chào mày ! Thật là may khi tao chuẩn bị ghé nhà mày chơi đây ! – Phước Khánh hạ kính xe và cất giọng khiêu khích.
-Tao cũng đang đi tìm mày đây ! Thằng khốn ! – Tăng Tiến mặt đỏ ngầu, gằn từng tiếng một. Anh ước chừng mình có thể giết tên này ngay lúc này, giết cái tên luôn đi theo và gieo rắc đau khổ cho anh cùng gia đình anh.
-Thế sao ? Vui quá ! Đúng ra là tao chỉ cần gặp cô vợ thân yêu của mày thôi. Tao muốn dẫn cô bé này ra mắt vợ mày… - Phước Khánh giọng đểu giả hướng sự chú ý của Tăng Tiến về phía Mỹ Hân, cô bé đang ngồi bên cạnh hắn.
Linh Như dường như muốn ngừng thở khi nhìn thấy sự xuất hiện của Phước Khánh, tim cô bắt đầu run bần bật và linh tính ột điều tồi tệ sắp xảy ra càng lúc càng đến gần. Vô thức, cô bế đứa con ra khỏi nôi và ôm chặt vào lòng. Một điều gì đó báo cho cô rằng có lẽ đây là lần cuối cùng cô được ôm giọt máu của mình. Đứa bé khóc lả đi trong tay mẹ. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cũng chợt vỡ òa lăn dài trên gương mặt bà mẹ trẻ. Tất cả chuẩn bị ột cuộc chia ly đầy máu và nước mắt…
Quay lại với Tăng Tiến, khi anh nhìn thấy gương mặt tái nhợt đi vì sợ hãi của Mỹ Hân trong xe Phước Khánh thì mọi thứ dường như đã mờ dần đi trong mắt anh. Một dấu lặng bất chợt xuất hiện trong tâm trạng của Tăng Tiến. Nụ cười ranh mãnh đầy ngông cuồng của Phước Khánh như một nỗi ám ảnh cứ vang lên trong đầu anh. Một dấu lặng thật nhanh, làm ngòi châm ột cuộc nổi loạn không thể ngờ được hậu quả…
Đôi tay Tăng Tiến dường như rời hẳn vô lăng…
Sợi lắc trên tay Linh Như mà Tăng Tiến đã đeo ngày nào bỗng dưng tuột khỏi tay cô một cách hờ hững…
Trời đất cứ quay cuồng, đen trắng lẫn lộn…
Con đường méo mó đi…
Và những chiếc xe bỗng dưng rời khỏi lộ trình và di chuyển một cách hỗn loạn…
Đằng sau hai chiếc xe của Tăng Tiến và Phước Khánh là một chiếc xe du lịch bảy chỗ chở những con người đang ca vang những khúc nhạc vui vẻ trên cuộc hành trình đi khám phá những miền đất mới…

Và họ đã không biết rằng…
Mọi sự đã đặt dấu chấm lặng tại đây…
ẤMMMMMMMMM
Cả một đoạn đường dài chìm trong làn khói mịt mờ…
Những chiếc xe mới lúc nãy thôi đang còn rất đẹp, rất mới, rất sang trọng bây giờ đã trở thành những đống phế thải đen ngòm, nổ lách tách và được bao phủ bởi lớp khói dày đặc…
Một tai nạn liên hoàn khủng khiếp đã xảy ra.
Ba chiếc ô tô chở gần mười sinh mạng đã đâm sầm vào nhau rồi lật tung và phát nổ…
Những âm thanh ồn ào làm đôi mắt gần như muốn nhắm lại của Linh Như hé mở, cô thấy rất mệt, cô muốn ngủ, một giấc ngủ thật sâu. Cô thấy những chiếc xe đang bốc cháy, cô nghe những tiếng hét thảm thương…Nhưng chỉ có thế…Sau đó cô không còn nghe, còn thấy điều gì nữa…Cô chỉ cảm nhận được trái tim mình đau đớn vô cùng…Và rồi cô nhắm mắt lại, cô đã nhắm mắt lại…thật nhẹ nhàng…và mãi mãi…
…………………………………………..
Đó là sự lý giải cho cơn ác mộng lúc nào cũng vây *** Thục Nguyên. Cơn ác mộng về những chiếc ô tô bốc cháy, những tiếng hét kinh hoàng làm cô phải rùng mình sau mỗi lần hồi tưởng…
Đó cũng là sự kết thúc một kiếp người và mở đầu cho sự xuất hiện của họ với những hình hài mới trong cuộc đời mới…
Kiếp trước, họ đã yêu thật lòng, nhưng đã không biết cách hy sinh thật lòng….
Kiếp này, có phải chăng kết thúc cũng buồn như kiếp trước…
……………………………………………
Trở về với hiện tại trên bãi biển, khi mà tất cả đều hóa đá chỉ còn mỗi Thục Nguyên đứng lặng mình với con dao đầy máu trên tay…
Cô run rẩy nhìn lại tất cả…
Cô thấy Phước Nguyên, người chồng tội nghiệp với đôi mắt nhắm nghiền cùng một giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má nở nụ cười đầy mãn nguyện khi tự mình ấn con dao vào sâu trong tim…Có lẽ anh đã hết day dứt và cảm giác tội lỗi với vợ với con khi đã bằng lòng hy sinh cho họ một cách tự nguyên và không do dự. Dù không một lần được nghe lời tha thứ từ vợ, không một lần được nghe tiếng gọi ba của đứa con, nhưng anh đã được một lần hy sinh cho vợ con mình bằng một tình yêu chân chính và mãnh liệt. Anh đã được một lần làm người chồng tốt và người cha tốt…Như vậy cũng là đã quá đủ rồi…
Cô thấy Phước Khánh, người đàn ông đầu tiên mà cô yêu, đang đứng nhìn cô và mỉm cười đầy kiêu ngạo. Anh ta luôn sống và quan niệm nếu cô không lấy anh ta thì cả đời này cô sẽ không bao giờ hạnh phúc. Anh ta đã đem sự ích kỷ và mù quáng đó bọc kín trái tim một con người để làm những hành động của một loài cầm thú. Bây giờ, Thục Nguyên mới nhận ra rằng, những gì Phước Khánh làm không phải là tình yêu, mà chỉ là một sự ngộ nhận và cố chấp, một thứ tình cảm mạo danh tình yêu để rồi vịn vào đó tự cho phép bản thân gây ra đau khổ cho người khác. Ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của anh ta đã không phải là tình yêu. Vì điều căn bản của tình yêu là không bao giờ được làm người mình yêu đau khổ...
Cô thấy Mỹ Hân, con ma bé nhỏ với trái tim quá dũng cảm, cô bé đã dám hy sinh tất cả chỉ để được bên người mình yêu. Nhưng, không phải lúc nào tình yêu cũng cần sự hy sinh, vì hy sinh luôn kèm theo mất mát, vì hy sinh là cách cuối cùng trong một chuỗi những hành động nhằm bảo vệ tình yêu của mình. Đáng lẽ cô bé cần bình tĩnh nhìn lại mọi thứ để biết cần làm gì và làm như thế nào. Đáng lẽ cô bé cần được ai đó nói cho rằng, mình và người con trai ấy sinh ra không phải là của nhau, rằng, yêu không đồng nghĩa rằng phải được bên người đó đến cùng, đôi khi chôn chặt tình yêu và để nó tự nhiên đến và tự nhiên đi là cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu trong sáng…Vì, yêu là tự nguyện chứ không được ép buộc…
Và rồi Thục Nguyên thấy người mình nhẹ đi, cứ như thân xác đã nằm lại và thả cho linh hồn cô bay tự do cùng không khí. Và cô thấy Phước Nguyên, Chú Bảy và con ma mỹ nhân cũng vậy, họ rời khỏi thân xác của chính mình trong kiếp này để trở về với gương mặt thật ngày xưa của bản thân, của Tăng Tiến, của Phước Khánh và của Mỹ Hân. Nhưng thật kỳ lạ khi linh hồn của Phước Khánh và Mỹ Hân cứ mờ dần, mờ dần đi rồi tan biến như bọt biển. Cô ngơ ngác…

-Mọi thứ nên dừng lại tại đây…
Một giọng nói lạ cất lên đầy huyễn hoặc…
-Linh Như, con chính là chìa khóa mở ra tất cả những bi kịch này và cũng là người kết thúc mọi thứ.
-Ai thế ? Ông là ai ??? – cô hỏi trong vô thức.
-5 năm trước, sự tức giận mất kiểm soát của chồng con đã cướp đi sinh mạng của tất thảy 10 con người. Ngoài con, Tăng Tiến, con gái của con, Phước Khánh và Mỹ Hân thì còn thêm 5 người vô tội khác nữa. Họ không liên quan nhưng cuối cùng lại phải chịu chung số phận bi thảm ấy. Con có biết họ là ai không ?
-Ông…ông đang nói cái gì thế ???
-Họ chính là Ngô Nữ Thục Nguyên 14 tuổi, Phạm Phước Nguyên 20 tuổi, Phạm Phước Nghi 7 tuổi, Ngô Hoàng Hải 15 tuổi và Trần Tuấn Tú 23 tuổi. Họ chính là các con trong kiếp này.
-Cái gì cơ ???
-Sự thật rằng tất cả đều đã chết. Nhưng chồng con, Tăng Tiến đã van xin ta cho con và con gái được sống. Ta cũng thấy rằng các con đáng ra không phải chết vì lỗi lầm không phải thuộc về con. Ta đã cho chồng con một cơ hội. Một cơ hội có điều kiện. Ta cho linh hồn con nhập vào thân xác Thục Nguyên, cho con gái con nhập vào cô bé Phước Nghi nhà họ Phạm và Tăng Tiến trở thành Phước Nguyên. Đó chính là sự tái sinh một nửa. Ta cho cả ba được sống thêm một kiếp nhưng tất cả đều bị xóa đi ký ức về kiếp trước. Năm năm sau, ta để các con gặp nhau và nếu Phước Nguyên có thể lấy lại tình yêu của con thêm lần nữa thì ta sẽ cho con và con gái con được sống trở lại. Ta cũng đã cho Phước Khánh và Mỹ Hân một cơ hội làm lại nên mới để chúng hóa thân vào Ngô Hoàng Hải, chú bảy của Thục Nguyên và người quản lý của Phước Nguyên, Tuấn Tú. Nhưng vì chúng là những kẻ có tội nên sự hóa thân của chúng phải chịu nhiều đau đớn. Ta đã cố gắng hết sức để các con có thể lấy lại cuộc đời của chính mình…
-Nhưng…ông là ai ???
-Ta là thần Ký ức…
-Vậy sao bây giờ thần lại để chồng con phải chết ???
-Vì đó chính là điều kiện của cơ hội…
-Có nghĩa là con và con gái sẽ được sống nhưng đổi lại chồng con phải ra đi mãi mãi sao ?
-Đúng !
-Tại sao chứ ??? Tại sao chứ ???
-Vì lỗi lầm vẫn mãi là lỗi lầm…Vì cuộc đời không phải là cổ tích...
…………………………………….
Ký Ức đã lên tiếng…
Ký Ức đã cho cô tìm lại tất cả…
Ký Ức cũng đã đem người cô yêu rời xa cô thật rồi…
Phải…
Có những cái sai không thể nào sửa được…
Chỉ có thể là không sai nữa hoặc phải bù lại bằng một cái đúng khác…
Và cuộc đời này vốn dĩ không phải là cổ tích. Chỉ cần một nụ hôn của hoàng tử là công chúa có thể sống lại, chỉ cần một lời xin lỗi là mọi thứ sẽ quay lại từ đầu…Không phải thế…Thật buồn là không phải thế…
……………………………………………………………….. ”

Bình Luận (0)
Comment