Không Phải Là Cổ Tích

Chương 9

Choàng mắt tỉnh dậy, tôi nhận ra tình trạng bản thân có vẻ không ổn chút nào. Mọi thứ xung quanh càng khiến tôi hốt hoảng hơn vì nó quá lạ lẫm. Tôi lồm cồm ngồi dậy...
-Tỉnh rồi thì ngồi yên đi !
Một giọng nói vang lên khiến tôi giật thót, lúc này mới cảm giác được gáy vẫn còn đau và nhức. Tôi ngoái đầu nhìn và suýt nữa ngất xỉu khi nhìn thấy tên tóc vàng đang ngồi bên cạnh, đúng hơn là ngồi sát bên cạnh mình. Hình như hắn ta đang nghe nhạc thì phải. Nhưng...nhưng tại sao tôi và hắn lại nằm trên một giường thế này ???
A...a...a....
Một quả bóng tennis được nhét thẳng vào miệng tôi. Tất nhiên hành động này khiến tôi cấm khẩu và bất động tại chỗ.
-Đúng là chỉ có cách này là nhanh nhất !
Tên tóc vàng có vẻ không ái ngại gì, thản nhiên buông một câu nhận xét rồi quay lại với công việc nghe nhạc của mình. Gì chứ ???
Định bụng quay sang đấm cho tên tóc vàng một cú trời giáng sau hành động bạo lực vừa rồi nhưng chưa kịp làm gì đã bị hắn cầm chặt tay ngăn lại.
-Anh đang làm cái quái gì thế hả ??? – tôi nghiến răng gằn từng tiếng một, mắt trợn tròn nhìn hắn.
-Nếu muốn về nhà thì im lặng đi ! Nhóc Pi ( tên ở nhà của nhỏ Nghi – hình như vậy !) mà tỉnh thì cô đừng mong rời khỏi đây !
Tôi ngơ ngác và bắt đầu thấy rối tung lên. Những gì tôi nhớ được chỉ dừng lại ở thời điểm tôi quay lưng bước ra phía cửa trước để chuẩn bị ra về.
-Khoan đã ! Chuyện gì đã xảy ra ? Vì sao tôi lại nằm ở đây ??? – tôi giật mạnh tay tên tóc vàng hỏi dồn dập.

-Gậy bóng chày, đánh, bất tỉnh, nằm.
Câu trả lời của hắn ta đấy ! Tôi hiểu được thì chắc tôi đã không phải là người !
-Cái..gì ??? – tôi nghẹn họng.
-Gậy bóng chày, đánh, bất tỉnh, nằm. Tự hiểu !
Tôi bắt đầu thấy mình có nguy cơ bị tâm thần nếu còn tiếp tục nói chuyện với tên biến thái này. Cho dù có tiết kiệm thì cũng không đến mức tiết kiệm như vậy chứ ??? Một câu nói hoàn chỉnh cũng khiến hắn ta cảm thấy xa xỉ sao ??? Ôi trời ! Không thể chịu được ! Không thể chịu được !
Tôi ngồi thừ ra và bắt đầu trò « hoàn thành câu từ những từ được cho sẵn ». Ý của tên tóc vàng chắc là muốn nói tôi bị nhóc Nghi đánh sau đầu bằng cây gậy bóng chày, sau đó bất tỉnh và được đặt nằm ở đây. Càng lúc tôi càng thấy hoảng con bé đó, hành động của nó mỗi lúc mỗi đáng sợ hơn thì phải ! Tôi nuốt nước bọt nhìn sang tên tóc vàng. Anh em thì chắc là giống nhau. Hix...Da gà nổi hết cả lên rồi !!! Tránh voi không xấu mặt nào, với tình hình này tốt nhất là tôi không nên manh động. Phòng này dù sao cũng là phòng của hắn và tôi thì thân cô thế cô. Hix !
10 phút trôi qua trong nặng nề, tôi không hé môi nửa lời, tên tóc vàng thì vẫn thản nhiên nghe nhạc và hình như chẳng cảm nhận được sự có mặt của tôi trong căn phòng của hắn. Làm sao thoát ra ngoài bây giờ ??? Ba cùng mấy chú bác ở nhà chắc đang lo cho tôi lắm ! Di động tôi lại để ở nhà mới khổ chứ ! Nhìn quanh thì căn phòng này không hề có cửa sổ mà chỉ chi chít những lỗ thông gió cách điệu. Cái cửa chính thì gần bên tên tóc vàng. Huhu ! Làm sao đây ???
Đồng hồ điểm 9h.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã vì sợ, tôi không để ý rằng tên tóc vàng đã ngồi bật dậy và đặt chiếc Ipod xuống bàn.
-Đi thôi ! Đến giờ rồi !
Và thế là hắn ta cầm tay tôi lôi đi. Sự sợ hãi khiến cho người tôi mềm nhũn ra và không còn chút sức lực để chống cự.

Tên tóc vàng dẫn tôi đi xuống cầu thang. Nhưng mọi thứ tối thui khiến tôi rất khó khăn trong việc đi lại.
-Anh ơi...Tôi không thấy gì hết ! – tôi thì thào.
-Nếu bật điện thì nhóc Pi sẽ dậy ! – trong đêm tối, tôi không còn thấy gương mặt cùng mái tóc vàng hoe đó nữa, chỉ còn giọng nói đặc biệt ấm áp của hắn vang lên, tôi chỉ biết cầm chặt lấy tay hắn và bước từng bước run rẩy.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng tôi cũng đặt chân xuống tầng 1. Tên tóc vàng nhẹ nhàng dẫn tôi ra phía cửa chính, sự cẩn trọng của hắn khiến tôi thấy...an tâm. Ít ra hắn cũng không giống nhóc Nghi ở khoản làm người ta đau và sợ.
Mất thêm 15 phút nữa để tôi tiến ra được phía cổng. Thế là đã xong ! Chỉ cần cánh cổng này mở ra thì tôi có thể thoát được ngôi nhà đáng sợ này.
-Đừng mở cổng ! Tiếng động của kim loại sẽ khiến con bé tỉnh dậy ngay ! Trèo cổng mà ra đi ! – tên tóc vàng ngăn tôi lại.
-Cái gì cơ ??? Trèo cổng ??? – tôi hét lên trong...im lặng.
-Nếu không trèo được thì vào lại nhà ! Con bé mà tỉnh thì cô không thoát khỏi tay nó được đâu !
Tới thời điểm này thì tôi chính thức thừa nhận mình cực kì sợ con nhóc đó. Làm sao mà nó có thể quái dị và đáng sợ đến mức này được cơ chứ ??? Tất nhiên là tôi phải trèo cổng, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải thoát khỏi đây.
Tôi bắt đầu trèo. Nhưng có vẻ mọi thứ không hề suông sẻ. Trời thì tối om, tường rào thì trơn tuột, tôi lại không có kinh nghiệp trong việc leo trèo. Sao mà khổ thế không biết ???
-Anh ! Anh đỡ tôi lên được không ?
Đáp lại lời đề nghị của tôi là một sự im lặng . Trời quá tối nên tôi không thể nhìn thấy mặt tên tóc vàng. Sao ở khu vực này lại không có đèn nhỉ ??? Nhà này giàu như vậy mà cũng không hề có đèn, chính xác là không hề bật đèn. Giờ này cũng không phải là muộn nhưng sao mà tôi cảm thấy cứ như là đang nửa đêm vậy.
-Anh ơi ! Anh đâu rồi ? Sao không trả lời tôi ??? – tôi bắt đầu hốt hoảng.
Mọi thứ vẫn im lặng. Đây là lần đầu tiên mà tôi phải đứng giữa một không gian vừa tối vừa ghê sợ như thế này. Muốn khóc quá...Muốn khóc quá !!! Chẳng lẽ hắn ta bỏ tôi ở đây rồi vào lại trong nhà sao ??? Người khác thì không chứ tên tóc vàng thì hoàn toàn có thể !

Bình Luận (0)
Comment