Không Phụ Hàn Hạ

Chương 114


Mộc Hàn Hạ nhấc tay lên lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh, sau đó thấp giọng nói: "Lâm Mạc Thần, anh từng là giấc mơ của em, không phải hiện tại anh không quan trọng, mà là rất nhiều con đường em đã quen đi một mình."
Lời này vừa lạnh lùng vừa kiềm chế, Lâm Mạc Thần nghe vào trong tai lại không cảm thấy thoải mái ấm áp chút nào.

Anh khẽ cười nói: "Anh chờ lâu như vậy, nhưng lại không chờ được em toàn tâm toàn ý.

Em nói em ở dưới vách núi, Vậy thì từ ngày em đi, anh cũng đã hạ mình rồi.

Em có biết hay không...khi anh biết đầu tư là do em mang về, vào lúc đó anh có tâm trạng như thế nào? Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Anh hận không thể đi giết người, nhưng kẻ thù mà anh muốn giết lại là chính mình."
Mộc Hàn Hạ sợ hãi nhìn anh.
"Anh bắt đầu chờ đợi.

Cho tới bây giờ anh chưa từng chờ bất cứ ai.

Anh bắt đầu chờ em.

Anh nói với chính mình, lúc này đến lượt anh nhìn em sống cuộc sống rực rỡ chói lọi.

Như vậy mới có thể cảm nhận được tình cảm em từng trả giá vì anh.

Nhưng Summer à, người em đã trở lại, nhưng tại sao trái tim còn chưa trở về? Em đã biến trái tim anh thành cái gì vậy? Tại sao không chịu tin tưởng giống như năm đó, liếc mắt nhìn nó một cái? Hiện tại vì người khác, em lại muốn ném nó đi sao? Anh nói, "Summer, có ý gì trong đầu, em cũng đừng nghĩ thực hiện được."

Câu nói cuối cùng vừa lạnh lùng vừa ác độc, Mộc Hàn Hạ nghe hiểu, cảm thấy uất ức lại khó chịu.

Trên đời này cũng chỉ có anh mới khiến cô uất ức khó chịu như vậy.

Cô muốn nói không phải như thế, lòng cô không giống như lời anh nói.

Anh vốn dĩ không hiểu ý nghĩa của chính mình đối với cô cả đời này, nhưng phải giải thích thế nào, sự xa cách giữa hai người và sự tự bảo vệ chính mình của cô?
"Anh đừng nói nữa." Cô mạnh mẽ rút tay về, xoay người muốn đi, Lâm Mạc Thần lại bắt lại, lạnh nhạt nói: "Còn muốn đi ư? Có phải có chuyện gì là em chỉ nghĩ đến bỏ đi không?"
Bỗng nhiên Mộc Hàn Hạ quay đầu, bộ dáng Trương Tử vẫn còn quanh quẩn ngay trong đầu cô, cô biết hiện tại không phải là lúc thích hợp bàn chuyện tình cảm với Lâm Mạc Thần, nhưng anh ở ngay trước mắt, đang bức cô biểu lộ sự thật lòng, cô thốt ra: "Lâm Mạc Thần, anh có tư cách gì chỉ trích em chứ? Anh nghĩ rằng năm đó em bỏ đi vì anh sao? Chịu chia tay với anh? Anh nói trái tim em chưa về, anh nói em không toàn tâm toàn ý đối với anh.

Nhưng anh muốn em làm như thế nào đây? Mấy năm nay em đã quen không có anh rồi.

Một mình em học tập, một mình em bước đi, một mình em ăn cơm, một mình em làm tất cả mọi chuyện.

Khi ốm chỉ có mình Trương Tử quan tâm đến em, không có ai cổ vũ khi thất bại.

Cho dù mờ mịt như thế nào cũng chỉ có thể một mình tiếp tục đi.

Bởi vì em không có con đường nào khác, con đường chúng ta từng đi đã bị anh chặt đứt rồi.

Em nghĩ anh đã quên em, em cho rằng hai chúng ta không thể ở bên nhau nữa, nhưng anh lại xuất hiện trước mặt em, nói cho em biết anh luôn chờ đợi, làm cho em quay đầu lại.


Anh có biết cảm giác của em giống như hy vọng đã chết đi lại bị người khơi ra không.
Anh hỏi em có muốn không, em muốn chứ.

Anh nói anh là người sắp chết đuối bắt được cây rơm cứu mạng, chẳng lẽ em không phải sao? Em cẩn thận từng bước như vậy, cầm duy nhất một cây rơm trong đời này.

Em thừa nhận mình không dám trả giá, em thừa nhận mình do dự sợ hãi, luôn không dám gần gũi với anh.

Nhưng là tại sao chứ? Tại sao em lại như vậy cơ chứ?
Anh có biết em đã sớm biết hai chúng ta không cùng một loại người không? Anh vĩnh viễn vì lợi ích trước mắt, anh vĩnh viễn bình tĩnh lại có tâm cơ, cho dù đối với em cũng vậy.

Em biết hiện tại anh rất thật lòng, nhưng khi ở chung với anh, rất nhiều lúc em nghĩ anh làm như vậy là thật lòng hay là cố ý? Là dùng tình cảm hay là để cho em lún sâu vào hơn mà thôi.

Em biết như vậy không đúng, nhưng em không khống chế được.
Anh cảm thấy lần này em không nên nghi ngờ anh, nhưng thương mại điện tử liên quan đến vận mệnh hệ trọng của Phong Thần, em hiểu được tầm quan trọng trong cạnh tranh công việc, nhưng em cũng không nhịn được nghĩ tới, em ở trong lòng anh có quan trọng bằng Phong Thần hay không? Hơn nữa anh cũng đã từng nói, nếu gặp ở trên thương trường, anh tuyệt đối sẽ không nương tay với em.
Thị trường chứng khoán sa sút, tuy em không hiểu về đầu tư, nhưng vẫn sẽ rút tiền ra vì nước hỗ trợ.

Bạn bè bên cạnh em cũng làm như vậy, nhưng anh nói như vậy là ngốc nghếch.

Tiền của Phong Thần, tiền của anh đã sớm an toàn rời khỏi, bo bo giữ mình, thờ ơ lạnh nhạt.

Em với anh vốn dĩ không cùng một loại người, anh muốn em tin anh trăm phần trăm như thế nào đây? Tin anh sau này sẽ chắc chắn ở bên cạnh em, không bao giờ buông em ra, không bao giờ rời khỏi em nữa.


Cho dù bầu trời sụp xuống, cho dù táng gia bại sản, cho dù sinh tử chia lìa, cũng sẽ không ngừng yêu em sao? Nhưng Lâm Mạc Thần à, Mộc Hàn Hạ đã từng đối với anh như vậy.

Không có gì ngăn cản được tình yêu của em dành cho anh.

Vì thế, Lâm Mạc Thần, hiện tại anh muốn em làm như thế nào để yêu anh giống như trước đây?"
Một hơi nói rất nhiều chuyện, Mộc Hàn Hạ cảm thấy đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Trong mắt có nước, nhưng trên mặt cô mang theo nụ cười thê lương.

Cô từ từ rút tay khỏi lòng bàn tay anh, lúc này anh cũng không mạnh mẽ bắt lại.

Anh chỉ nhìn cô thật sâu.

Lâm Mạc Thần ba mươi ba tuổi, Lâm Mạc Thần cao quý trong giới kinh doanh, nên không có nước mắt mới phải, nhưng cô lại nhìn thấy trong mắt anh, đôi mắt thâm sâu yên tĩnh như hồ nước.
Đã nói đến thế này rồi, cô không biết nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng.

Cô cũng sợ sau đó anh sẽ nói điều gì đó khiến cô không chống đỡ nổi, vì thế cô hắng giọng, nói trước: "Chúng ta vướng mắc nhiều năm như vậy, luôn vất vả, luôn quá khó khăn, Có lẽ chúng ta nên cân nhắc một lần nữa, có nên...tiếp tục ở bên nhau hay không?"
Nói xong lời này, cô bước ra trước cửa.

Cô không nên ở lại thêm một chút nào nữa, nhưng khi đi tới cửa, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: "Hóa ra em nghĩ như vậy."
Mộc Hàn Hạ đứng lại không cử động.
"Hóa ra ở trong lòng em, anh là người như vậy." Anh nói.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ đau nhói, ngẩng đầu nhìn đi nơi khác, đè nén nước mắt.
"Em yêu cũng được, hận cũng được, bằng lòng cũng được, không muốn cũng được." Anh nói, "Lần này đừng nghĩ đến chuyện chia tay."
Mộc Hàn Hạ đi được một lúc, Tôn Chí thấy trong văn phòng Lâm Mạc Thần vẫn im lặng, cũng không dám tùy tiện đi vào.


Quay đầu nhìn hai quản lý, lại cảm thấy khó thở, nắm tài liệu trong tay ném qua: "Ai cho hai người làm? Ai cho hai người trong đêm không báo cáo lời nào đã làm? Gây ra quá nhiều họa có biết hay không?"
Sắc mặt hai người kia hết đỏ lại trắng, kỹ sư IT cấp cao kia nói: "Tôn tổng, trong đêm chúng tôi nhận được tin tức, bọn họ sẽ có động tác vô cùng lớn, chẳng lẽ nhìn bọn họ dẫm lên đầu chúng ta? Làm thì đã làm rồi, bọn họ cũng không điều tra được ra chúng ta đâu."
Quản lý hạng mục thương mại điện tử cũng nói: "Tôn tổng, cho dù biết không phải là bọn họ muốn đưa sách lược trang phục mới, mà là muốn đẩy sản phẩm điện tử, nhưng chúng ta cũng không thể làm cho bọn họ đứng trên được.

Nếu chuyện này thành công, nói không chừng thực lực của Phương Nghi sẽ vượt qua Phong Thần.

Sau này ở phương diện khác chúng ta làm sao cạnh tranh được với bọn họ chứ? Bọn họ mượn khách hàng của chúng ta, ai có thể chịu, ai có thể nhịn được chứ?"
Tôn Chí nghe bọn họ vừa bất đắc dĩ vừa ức chế, Lâm Mạc Thần, thậm chí tác phong của quản lý sáng lập Phong Thần đều dựa vào điều kiện tiền đề, vô cùng cương quyết.

Mỗi quản lý đều phụ trách một mặt công tác, ai biết hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng lạ là anh ta lại rất dung túng.

Anh ta nhìn hai người, trong đó kỹ thuật IT cấp cao kia là Lâm Mạc Thần phải dùng một số tiền lớn mời từ nước ngoài về.

Anh ta thở dài nói: "Hai người chờ đi, chuyện này tôi cũng không bao che được cho hai người đâu."
Tôn Chí lại gần cửa phòng Lâm Mạc Thần, nghe bên trong vẫn không có động tĩnh gì như trước.

Anh ta khẽ gõ hai tiếng, sau đó đẩy cửa ra.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, căn phòng trở nên u ám, mơ hồ thấy cái bóng của Lâm Mạc Thần trước bàn làm việc, một tay anh đặt trên bàn, một tay chống lên trán, không làm gì hết.

Tôn Chí chưa bao giờ là người cảm tính, nhưng Lâm Mạc Thần lúc này rõ ràng khiến người khác cảm thấy sự cô đơn xâm nhập vào trong xương cốt.
"Chủ tịch..."
"Đi ra ngoài." Giọng nói vô cùng lạnh như băng.
Trong lòng Tôn Chí cũng không có cảm giác gì, lui ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment