Không Phụ Thê Duyên

Chương 100

Khi Hoắc thất cô nương còn đang rối rắm vì bọn họ có khả năng đã cãi nhau, Ổ ma ma cùng các nha hoàn liên quan lại nóng lòng như lửa đốt

Mỗi lần sau ngày Nhiếp Ngật trực trong cung trở về, hai chủ tử sẽ thức dậy tương đối trễ, các nha hoàn cũng thành thói quen, chỉ là hôm nay khi lại đây hầu hạ bọn họ rửa mặt thay y phục, đột nhiên phát hiện không khí giữa hai người có chút không đúng lắm, thần sắc thế tử lạnh lùng, thế tử phu nhân trộm liếc thế tử, ý tưởng trong lòng đều viết trên mặt

Chẳng lẽ hai vợ chồng son cãi nhau?

Lạp Nhã cùng bọn nha hoàn Lăng Vân viện cũng cẩn thận quan sát, trên mặt lại không dám lộ ra cái gì khác thường

Bọn nha hoàn mang thức ăn sáng lên, thức ăn sáng Lăng Vân viện gồm có bánh bao, bánh rán, sủi cái, sữa dê hạnh nhân, sữa đậu nành, cháo gạo kê, tổ yến chưng, tuy số lượng món nhìn nhiều, nhưng phân lượng mỗi món lại không nhiều, hơn nữa sức ăn của Hoắc Thù luôn luôn nhiều hơn cô nương bình thường, cho nên phân lượng thức ăn sáng như vậy là vừa đủ, cũng không xa xỉ lãng phí


Sau khi Nhiếp Ngật ngồi xuống, liền lấy một ly sữa dê hạnh nhân đặt trước mặt Hoắc Thù

Đám người Lạp Nhã vừa thấy, liền biết tuy không khí giữa hai vợ chồng này có chút không đúng, nhưng thế tử vẫn trước sau như một quan tâm thế tử phu nhân, nghĩ đến cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ cũng sẽ không có việc gì

Bởi vì biểu hiện quan tâm trước sau như một của Nhiếp Ngật, làm hạ nhân Lăng Vân viện thu liễm những suy nghĩ đó thật nhanh, nên hầu hạ như thế nào vẫn hầu hạ như thế đó

Đám người Ổ ma ma cũng vô cùng vui mừng

Sau khi dùng xong bữa sáng, nghe nói Vinh Thân Vương thế tử tới, Nhiếp Ngật cho người mời hắn tới thư phòng

Vinh Thân Vương thế tử Chu Hỗn tuổi còn quá nhỏ, nhưng hắn là nhi tử con chính thê duy nhất của Vinh Thân Vương nên thân phận tất nhiên không bình thường, Khánh Nguyên đế cũng rất yêu quý cháu trai này, tuy giao tình giữa hắn và Nhiếp Ngật không tính là tốt nhất, nhưng bởi vì cả hai đều được Khánh Nguyên đế coi trọng nên quan hệ giữa bọn họ cũng không tính là bình thường


Sau khi Nhiếp Ngật đi thư phòng, Hoắc Thù ngồi xếp bằng trên giường La Hán, hai con hồ ly nhảy lên giường La Hán lăn lộn khắp nơi, một lát sau liền bò đến nằm trong lòng nàng

Hoắc Thù xoa xoa hai con hồ ly, vẫn rối rắm thái độ của Nhiếp Ngật như cũ, bất quá chỉ chốc lát sau, lại bắt đầu nghĩ về chuyện của Hoắc Nghiên, tâm tình thật nhanh liền chùn xuống, vẫn không cách nào tiêu tan như cũ

Chuyện Hoắc Nghiên gặp phải, làm trong lòng nàng càng bài xích cái nơi gọi là Tĩnh An Hầu phủ, đối với người nơi đó đều sinh ra một loại cảm giác chán ghét

Ổ ma ma bưng một ly trà hạnh nhân lại đây, đặt lên bàn nhỏ khắc hoa bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư có cái gì phiền lòng sao?"

Hoắc Thù chống cằm, chậm rì rì nói: "Chuyện phiền lòng rất nhiều, lại không biết cách nào giải quyết"


Khóe miệng Ổ ma ma hơi rút, thật sự không quen tiểu cô nương vạn sự không lo lại trở thành sầu lo như thế này, liền nói: "Tiểu thư, không phải người từng nói con người sống trên đời này, cao hứng cũng qua một ngày, không cao hứng cũng qua một ngày, vì sao không vô cùng cao hứng mà sống cho tốt mỗi ngày hay sao? Chuyện không thể giải quyết được, liền giao cho người có thể biết cách giải quyết không hay hơn à"

Hoắc Thù nghe xong, cúi đầu xoa cái bụng mềm mại của hai con hồ ly, trề môi thốt lên: "Ta biết chứ, nhưng trong quãng thời gian ngắn chắc không làm được gì, khả năng cần thêm ít thời gian rồi"

Sau đó thở dài, quyết định một vài ngày nữa sẽ lại đi thăm Hoắc Nghiên, bằng không trong lòng sẽ không cách nào thoải mái được

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Trong thư phòng, Vinh Thân Vương thế tử Chu Hỗn đang nhìn bức tranh chữ treo trên tường, thấy Nhiếp Ngật qua đây, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tươi

"Thế Cẩn ca" Hắn gọi đến vô cùng thân thiết, cùng với thái độ rụt rè khi gặp Nhiếp Ngật bên ngoài hoàn toàn bất đồng

Nhiếp Ngật hướng hắn gật đầu, mời hắn ngồi xuống, chờ sau khi Nguyên Võ pha trà mang lên, mới nói: "Hôm nay vì sao qua đây?"

Nụ cười trên mặt Chu Hỗn hơi phai, bất đắc dĩ nói: "Vừa nãy ở trong cung gặp được vài vị hoàng tử, cùng bọn họ nói chuyện một lát, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đối chọi qua lại vài câu sắc bén, tiếp theo bọn họ dò hỏi cách nhìn của ta đối với án tham ô Giang Nam"

Cuối tháng ba năm nay, đột nhiên có quan viên vạch trần việc có quan viên Giang Nam tham ô, liên lụy đến rất nhiều quan viên, thực sự làm cho người kinh hãi. Từ xưa đến nay Giang Nam chính là vùng đất giàu có và đông đúc, các hoàng tử lớn tuổi mấy năm nay không thiếu với bàn tay đến Giang Nam, hiện giờ lộ ra việc này, toàn bộ triều đình đều chịu chấn động, mỗi quan viên trong triều đều cảm thấy bất an, chỉ sợ không cẩn thận một cái liền bị liên lụy, khó bảo toàn bản thân
Vì việc này, các hoàng tử lớn tuổi cũng sứt đầu mẻ trán, sợ dính dáng đến mình khiến hoàng đế ghét bỏ, ngầm chuẩn bị khắp nơi, muốn tách mình ra khỏi việc này

Trên mặt Nhiếp Ngật cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Án tham ô Giang Nam vẫn như cũ chưa có tiến triển, mấy ngày nay tâm tình cữu cữu cũng không tốt lắm, ngươi nếu không có việc gì cũng không cần qua lại thường xuyên cùng các vị hoàng tử, chờ Đoan Ngọ qua đi, đến hành cung Tây Sơn, ngươi có thể cùng An Dương đến ngồi trong cung Hoàng hậu, nếu các hoàng tử tìm ngươi làm cái gì đó, tìm cớ đẩy đi là được"

Chu Hỗn lên tiếng, sau đó có chút lo lắng nói, "Cũng không biết khâm sai đi Giang Nam tra xét như thế nào rồi, nghe nói Hà Kính đến Giang Nam liền ngã bệnh, tra xét cũng không ra kết quả gì" Nói, Chu Hỗn nhịn không được nhìn thoáng qua Nhiếp Ngật tìm tòi nghiên cứu
Hà Kính kia là người của hoàng đế, trung thành và tận tâm, nhưng hắn vừa đến Giang Nam liền bệnh thành như vậy, nhìn chung có chút không bình thường

Thần sắc Nhiếp Ngật đạm nhiên, chỉ nói: "Việc này ngươi không cần quan tâm, làm tốt việc của mình là được"

Chu Hỗn sau khi nghe xong, lập tức an tâm

Trở lại Vinh Thân Vương phủ, hắn đem lời Nhiếp Ngật nói chuyển cáo đúng sự thật với phụ thân Vinh Thân Vương

Vinh Thân Vương sờ sờ đầu, suy tư một lát rồi nói: "Nếu Thế Cẩn nói như vậy, chúng ta liền làm theo, nếu có hoàng tử trong cung dây dưa con, con liền qua loa cho xong, không cần làm mình bị thua thiệt"

Chu Hỗn tất nhiên đáp ứng, sau đó nghi hoặc hỏi: "Phụ vương, con thấy Thế Cẩn ca đối với án tham ô Giang Nam hình như cũng không có kinh ngạc, người nói... có phải huynh ấy đã sớm biết rồi hay không?" Thậm chí việc này còn do hắn ngầm thúc đẩy một phen, làm triều đình nháo nhào đến người ngã ngựa đổ, cũng không biết có phải do vị hoàng bá phụ ở Càn Thanh cung kia chỉ thị hay không
Vinh Thân Vương nghe xong, vỗ vỗ đầu nhi tử, cười nói: "Nhi tử ngốc, nghĩ trong lòng là được rồi, đừng nói ra ngoài"

Chu Hỗn tức khắc cả giận: "Nào có ai đả kích nhi tử mình như vậy? Cẩn thận con nói mẫu phi người chê con ngốc!"

Vinh Thân Vương nghe xong, liền vén tay áo muốn đánh hắn, Chu Hỗn thấy tình hình không đúng, nhanh chân chạy mất

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Sau khi tiễn Vinh Thân Vương thế tử ra về, Nhiếp Ngật trở về chính phòng liền thấy Hoắc Thù ôm hai con hồ ly ngồi phát ngốc.

Ánh mắt hắn rơi xuống hai con hồ ly trên người Hoắc Thù

Hồ ly cảm giác được nguy hiểm, vội không ngừng nhảy ra khỏi lòng ngực nữ chủ nhân, bò xuống trên giường La Hán

Hoắc Thù bị kinh động, lấy lại tinh thần liền thấy Nhiếp Ngật đã trở lại, đôi mắt sáng rỡ, bất quá khi nghĩ đến hắn có khả năng vẫn còn sinh khí, lại có chút rối rắm.
Nhiếp Ngật nhìn nàng một lát, nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, nàng muốn đến Lâm Giang Tiên ngồi một lát không?”

Hoắc Thù vừa nghe, liền nhớ tới bàn hội tụ ở Lâm Giang Tiên, lên tiếng đáp ứng

Đám người Ổ ma ma thấy thế tử muốn dẫn Hoắc Thù ra ngoài du ngoạn, một lòng lo lắng rốt cuộc cũng ổn trở lại, cảm thấy không có gì cần phải lo lắng, cho dù thế tử có sinh khí, cũng vẫn đặt thế tử phu nhân của bọn họ ở trong lòng.

Đi vào Lâm Giang Tiên, Hoắc Thù mỹ mãn ngồi nhấm nháp một bàn điểm tâm, tâm tình quả nhiên tốt lên rất nhiều.

Nhấm nháp rất nhiều điểm tâm, nàng liền kêu Nguyên Võ đang đứng chờ bên ngoài tiến vào, bảo hắn chuẩn bị mấy tráp điểm tâm đưa đến tướng quân phủ để bà ngoại bọn họ nếm thử.

Nhiếp Ngật nhàn nhạt mà ngồi ở chỗ kia uống trà, thấy tiểu cô nương thần thái xán lạn, giữa mày bớt đi vài phần ảm đạm, tuy biết đây chỉ là tạm thời nhưng vẫn cảm thấy yên tâm không ít.
Ăn xong điểm tâm, Nhiếp Ngật lại dẫn nàng đi tản bộ bên bờ hồ Bích Ba

Bên hồ Bích Ba sinh trưởng rất nhiều cây liễu rủ, mặt nước sáng lóng lánh, khi thời tiết tốt, đường nhỏ bên bờ hồ cây xanh tạo thành bóng râm, gió lạnh phơ phất, đi dạo trong đó cũng có một loại ý vị thích thú

Lúc này hồ Bích Ba vô cùng náo nhiệt, bên hồ dừng rất nhiều thuyền nhỏ, đều vì chuẩn bị cho cuộc đua thuyền rồng ở Tết Đoan Ngọ sắp đến, hấp dẫn rất nhiều người đi đường dừng bước ngắm nghía, hai vợ chồng bọn họ đứng trong đám người đông đúc cũng không thu hút

Hoắc Thù cũng đang xem náo nhiệt, nhìn đến cuộc sống bận rộn vô cùng náo nhiệt của những người đó, trong lòng nàng cũng cao hứng theo

Sau khi hai người nhìn được một lát, đột nhiên một đạo âm thanh kinh hỉ vang lên: “Thế Cẩn, Hoắc thất cô nương?”
Nhiếp Ngật thần sắc lạnh lùng, quay đầu nhìn lại.

Hoắc Thù cũng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa Cao Sùng mang theo một đám người đang đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc.

Đám quý công tử gia đình huân quý trong kinh đang đi theo bên cạnh Cao Sùng lúc này, đều là các thành phần ăn chơi trác táng, ngoài ra còn có một ít nữ tử dáng người phong lưu làm bạn bên cạnh, nghiễm nhiên là con cháu quý tộc du ngoạn, giai nhân đồng hành, phong lưu tùy ý, khí phách thiếu niên hăng hái.

Ánh mắt Hoắc Thù lướt qua trên người những nữ tử đó, cuối cùng rơi xuống trên người Cao Sùng đang đi đằng trước

Cao Sùng không ngờ tới lại gặp được bọn họ ở chỗ này, tất nhiên là vừa mừng vừa sợ, đôi mắt đưa thẳng nhìn Hoắc Thù chằm chằm, cho đến sau khi phát hiện ánh mắt nàng, tức khắc cả người cứng đờ, một tay đẩy nữ tử bên cạnh ra, cười xấu hổ một cái, khi đang muốn giải thích, Hoắc Thù cũng đã thu hồi tầm mắt.
Nhiếp Ngật nhìn hắn không hề che giấu ánh mắt, mắt phượng nhiễm một tầng màu sắc lạnh băng, nắm tay Hoắc Thù, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hoắc Thù lên tiếng, hai vợ chồng liền rời khỏi bờ hồ Bích Ba

Cao Sùng bị làm lơ tại chỗ như thế  thần sắc hiện lên vẻ khuất nhục, oán độc mà nhìn Nhiếp Ngật, nhìn hình ảnh hai người bọn họ cầm tay sóng vai rời đi, đôi mắt ghen ghét đến đỏ đậm, rốt cuộc nhịn không được ghen ghét đối với Nhiếp Ngật, hướng tới nữ nhân không biết đều mà muốn lại đây dựa lại vào bên người hắn tát qua một cái

Nữ nhân kia ngã xuống trên mặt đất, gương mặt tức khắc sưng đỏ lên, khóe miệng bị rách, chảy xuống tơ máu.

“Aiz, Sùng thiếu gia, đừng như vậy!” Đám ăn chơi trác táng chung quanh vội vàng tiến lên, liền sợ hắn ở trước công chúng động thủ gϊếŧ người, nhiều người nhìn như vậy thật không tốt.
Cao Sùng tức giận khó nén, cũng không còn tâm tư tiếp tục du ngoạn, đẩy những người này ra, mặt âm trầm rời đi

Tâm tình Hoắc Thù cũng không tốt lắm, đặc biệt là khi quay đầu nhìn thấy một màn Cao Sùng ra tay đánh người, không khỏi lại nghĩ tới Hoắc Nghiên.

Trên thế gian này, vì sao người bị thương tổn luôn là nữ nhân, nữ nhân đáng bị nam nhân tổn thương hay sao?

Ngực nàng thắt lại, lần nữa lại nghẹn đến mức khó chịu, rốt cuộc nhịn không được, nhìn Nhiếp Ngật nói: “Ta muốn đi Tĩnh An Hầu phủ!”

Nhiếp Ngật thần sắc đạm nhiên, giống như không phát hiện ra tâm tình của nàng biến đổi, mở miệng nói với xa phu bên ngoài: “Đi Tĩnh An Hầu phủ.”

Xa phu sau khi nghe xong, vội thay đổi đường xe chạy hướng về Tĩnh An Hầu phủ mà đến

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Tĩnh An Hầu phủ

Hai anh em Hoắc Thừa Giác đang ở trong phòng mẫu thân hầu bệnh, nghe nói Thất muội muội đã xuất giá cùng muội phu Nhiếp Ngật tới, không khỏi bốn mắt nhìn nhau.

Tĩnh An Hầu phu nhân ánh mắt sâu thẳm, nhìn bọn họ nói: "Các con ra xem đi"

Trong chốc lát sau, Hoắc Thù lại đây.

Tĩnh An Hầu phu nhân thấy nàng hôm nay tới cửa, không khỏi có chút kỳ quái, liền thấy Hoắc Thù cười đến vẻ mặt tươi đẹp, “Đại bá mẫu, thân thể người tốt lên chút nào chưa? Bát muội như thế nào rồi?”

Tĩnh An Hầu phu nhân nghĩ không ra ý tứ của nàng, hàm súc mà cười nói: “Bị bệnh lâu như vậy rồi, sao có thể dễ dàng khỏe lại như vậy được chứ. Bất quá ít nhiều hôm qua cũng do con qua đây, Nghiên nhi rốt cuộc cũng đã chịu ăn cơm, thật là cảm ơn con.”

“Không có gì, con cùng Bát muội là tỷ muội, nàng sinh bệnh, con tất nhiên phải quan tâm mà”
Tĩnh An Hầu phu nhân nghe được lời này, một lòng lo lắng hạ xuống.

Nàng vô cùng may mắn, lúc trước khi Hoắc Thù hồi kinh, nàng để tùy ý tiểu nữ nhi kết giao cùng Hoắc Thù, cũng không bởi vì lão phu nhân chán ghét Hoắc Thù mà ra tay ngăn cản.

Hoắc Thù cùng Tĩnh An Hầu phu nhân trò chuyện một lát, liền đi đến sân viện Hoắc Nghiên thăm nàng.

Tinh thần Hoắc Nghiên hôm nay  vẫn không được tốt lắm như trước, tuy nói nàng sẽ không tiếp tục tìm chết, cũng đã từng tìm cách chịu đựng thương tổn, nhưng lại không thể xoa dịu trong một sớm một chiều, đặc biệt là khi thương tổn này đến từ chính người thân thiết nàng tín nhiệm nhất, chỉ có thời gian mới có thể chậm rãi xoa dịu được

Nhìn thấy Hoắc Thù, nàng miễn cưỡng cười một cái, “Thất tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Nói, thần sắc né tránh, cảm thấy có chút thẹn, không dám nhìn thẳng khuôn mặt Hoắc Thù, liền sợ nhìn thấy sự khinh bỉ trơ trẽn đối với mình trong mắt nàng
Điều này so với việc gϊếŧ nàng càng làm cho nàng khó chịu hơn.

Hoắc Thù cho mọi người lui xuống hết, kéo tay Hoắc Nghiên, nói thẳng vấn đề: “Bát muội, ta có thể giúp muội cái gì, muội cứ việc nói.”

Thân thể Hoắc Nghiên chấn động, sắc mặt hiện lên hoảng sợ, thật lâu mới hoảng hốt nói: “Tỷ, tỷ đã biết hết rồi?”

Hoắc Thù im lặng.

Hoắc Nghiên thấy thế, trong ngực khổ sở chịu không nổi, cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn xưa nay chưa từng có, cơ hồ nhịn không được muốn lập tức chết đi. May mắn, nàng thấy Hoắc Thù chỉ nhìn mình, thần sắc bình tĩnh mà nghiêm túc, trên mặt lại không có bất luận xem thường hay khinh miệt nào, tâm nàng rốt cuộc hoãn lại, nước mắt chảy xuống dưới.

“Thất, Thất tỷ, có thể quen biết tỷ thật là tốt……” Nàng nghẹn ngào nói.
Hoắc Thù ôm nàng, nói: “Cho nên, ta có thể giúp được cái gì, muội cứ việc nói.”

Hoắc Nghiên lại lắc đầu, ảm đạm nói: “Hiện giờ đã như vậy rồi, còn có thể đáng sợ hơn cái chết hay sao?”

“Nói bậy, có một số việc so với cái chết càng đáng sợ hơn nữa. Muội muốn gả qua đó sao?” Hoắc Thù hỏi trực tiếp.

“Đương nhiên không muốn!” Hoắc Nghiên kích động nói, “Đó là tỷ phu ruột thịt của ta, sao ta có thể muốn gả qua? Ta tình nguyện làm ni cô cả đời, cũng không muốn gả qua đó, ta, ta không có câu dẫn tỷ phu, thật sự! Lúc ấy là bởi vì có người nói Chân ca nhi đã xảy ra chuyện, ta mới có thể đi đến đó, ta thật sự không biết đại tỷ phu sẽ ở nơi đó, ta, ta……”

Nàng bắt đầu gào khóc thật lớn, làm như muốn đem nỗi sợ hãi cùng khuất nhục ngay lúc đó đều khóc ra hết.
Nàng thật sự không biết vì cái gì, rõ ràng nói là Chân ca nhi đã xảy ra chuyện, lòng nàng nóng như lửa đốt vội chạy tới nơi đó, lại gặp được đại tỷ phu đang say rượu đến mơ màng, vậy mà nhận lầm nàng trở thành tỷ tỷ, sau đó phát sinh sự tình đáng sợ như vậy

Nàng biết mình bị người ta tính kế, lại không biết người tính kế nàng là ai, vì sao phải tính kế nàng, đó là tỷ phu ruột thịt của nàng mà, tại tang lễ của tỷ tỷ mà nàng kính trọng nhất, nàng sao có thể làm ra loại chuyện câu dẫn tỷ phu không biết xấu hổ này? Những người đó dựa vào cái gì khinh thường nàng?

Hoắc Thù ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai đang không ngừng run rẩy của nàng, thần sắc tối tăm không rõ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment