Khi Nhiếp lão phu nhân nghe nói Hoắc Thù sinh được một tiểu tử to béo, cả người cũng mơ mơ hồ hồ, kinh hỉ đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Nếu ngay từ đầu biết hài tử trong bụng Hoắc Thù là một nam hài tử, trong lòng Nhiếp lão phu nhân biết trước, đại khái sẽ không kinh hỉ lớn như vậy, khi đã có thể chấp nhận thai này là một nữ hài tử, đột nhiên nói thai lại là một nam hài, loại đột nhiên này đến quá mức kinh hỉ, quá mức mãnh liệt, làm An ma ma vỗ ngực bà một hồi lâu thì mới thông khí được
Kinh hỉ tới quá đột ngột, Nhiếp lão phu nhân cần được chậm rãi thích ứng
Nhiếp lão phu nhân hoãn một hồi lâu, mới hỏi các tình huống khác
Nhị thái thái thấy lão phu nhân cao hứng, cũng vui mừng nịnh hót, tiếp tục nói: "Hài tử kia thật đúng là đứa bé có phúc khí, chín cân hai lượng lận đấy, đời này con dâu còn chưa có gặp được phụ nhân nhà ai có thể sinh ra một tiểu oa oa béo trắng như vậy đâu, hơn nữa Tố Tố chỉ dùng hơn một canh giờ đã có thể sinh hài tử ra rồi, cũng chưa chịu tội gì......"
Bọn người Nhiếp lão phu nhân cùng An ma ma có chút giật mình, chín cân hai lượng cũng quá nặng đi? Xác thật rất ít khi nghe nói trong kinh thành có phụ nhân nào có thể sinh được hài tử béo như vậy
Đương nhiên, những phụ nhân ở nông thôn cũng có người sinh được, chỉ là không cùng một cấp bậc, không có gì để nói.
"Tố Tố thật sự không có việc gì chứ?" Nhiếp lão phu nhân lo lắng nói, hài tử lớn như vậy, không thiếu được hành hạ người, các phụ nhân khác sinh nở cũng không ra được hài tử lớn như vậy
"Thế tử cùng thái y đều xem mạch cho nàng, không có việc gì, người còn khỏe, sinh xong còn có tinh thần nhìn xem hài tử thế nào nữa mà" Nhị thái thái hâm mộ nói, sản phụ như Hoắc Thù này, thực sự làm nàng mở rộng tầm mắt, cũng vô cùng hâm mộ nàng sinh hài tử thuận lợi, không cần bị hành hạ mà hài tử đã ra ngoài rồi
Đương nhiên, khi Hoắc Thù mang thai cũng thập phần thuận lợi, nhìn giống như nàng cũng không phát sinh việc gì bối rối, mang thai hài tử đơn giản như dùng bữa cơm
Nhiếp lão phu nhân sau khi nghe xong, vội chắp tay trước ngực, niệm danh hiệu Phật
An ma ma thấy thế, phụ họa cười nói: "Thế tử phu nhân quả nhiên là người có phúc khí, lúc trước nô tỳ thấy bụng thế tử phu nhân quá lớn, còn ngầm suy đoán bên trong có phải có hai oa nhi hay không, không ngờ chỉ có một hài tử, mà hài tử này lại nặng như song thai."
Thể trọng của thai song sinh đều sẽ không quá lớn, Hoắc Thù sinh đứa nhỏ này, trọng lượng không hề khác người ta mang song thai. Nhưng trong lúc Hoắc Thù mang thai có thể ăn có thể ngủ, khi mang thai không chịu hành hạ gì cả, ngược lại nét mặt toả sáng, một chút cũng không giống thai phụ, cũng không trách có thể sinh được hài tử béo như vậy
Quá trình sinh hài tử này thuận lợi đến nỗi làm người ta không thể không cảm khái, quả nhiên là người có phúc khí.
Nhiếp lão phu nhân sau khi nghe xong, mặt mày hớn hở, nói: "Hài tử béo chút cũng tốt, béo có phúc khí, chứng minh thân thể khỏe mạnh."
Lúc này, lão Vệ Quốc Công cũng nhận được tin tức lại đây.
Vẻ mặt ông kinh ngạc hỏi: "Nghe nói tức phụ Thế Cẩn sinh rồi, sao sinh nhanh vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Lúc nãy khi ông ở trong thư phòng thưởng tranh nghe được tin tức, biết Lăng Vân viện bên kia chuyển dạ, ông còn tưởng rằng phải đến hơn nửa đêm mới sinh, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đợi chút lại cho người đi tìm hiểu tin tức, nào biết ông mới luyện chữ một lát, liền nghe nói hài tử đã được sinh rồi
Nhiếp lão phu nhân ý cười đầy mặt, nói: "Sinh rồi, mẫu tử bình an, là nam hài chín cân hai lượng, hài tử nặng như vậy, không nói hoàng thành này, cho dù là toàn bộ Đại Hạ, cũng không có bao nhiêu đứa, có thể thấy được Tố Tố là người có phúc khí."
Lão Vệ Quốc Công vê chòm râu hoa râm dưới hàm, vui tươi hớn hở gật đầu nói: "Ta đã biết tức phụ Thế Cẩn tức phụ là đứa có phúc khí mà. Aiz, phải chọn cho hài tử một cái tên thật tốt, để hắn lớn lên khỏe mạnh"
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Vệ Quốc Công phủ đều biết tin tức thế tử phu nhân sinh, đặc biệt là tam phòng cách Lăng Vân viện khá xa, thời gian nhận được tin tức thế tử phu nhân chuyển dạ tương đối muộn, chờ khi lại cho người đi tìm hiểu, liền nghe nói đã sinh.
Tam thái thái có cảm giác như tai trái mới vừa nghe nói sắp sinh, tai phải liền nghe nói đã sinh, cả người đều có chút choáng váng.
Chờ khi nghe nói xong tình hình bên Lăng Vân viện, Tam thái thái không khỏi hâm mộ
"Hoắc thị này quả nhiên là người có phúc khí." Tam thái thái nói nhỏ với Nhiếp tam lão gia, "Trước kia còn cảm thấy thân phận của nàng có chút thấp, không biết sao Hoàng Thượng lại chọn nàng cho Thế Cẩn, hiện tại thật ra ta đã có chút hiểu hiểu."
Nhiếp tam lão gia là người thật thành, bởi vì thê tử quá lợi hại, cho nên dường như hắn không có quyền lên tiếng ở trong phủ, ngày thường hắn giúp xử lý các việc vặt trong Vệ Quốc Công phủ, hoặc chạy việc theo nhị ca, đối với các việc khác trong phủ cũng không để bụng, nghe được chuyện bên Lăng Vân viện, cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, không có gì hâm mộ hoặc ghen ghét, cảm thấy việc đó đều là việc nhà người khác
Tam thái thái thấy bộ dáng hắn chất phác thành thật, cảm thấy mình như đàn gảy tai trâu, xì một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Bọn nha hoàn tay chân nhẹ nhàng dọn dẹp phòng sinh, liền lui xuống hết, để lại hai vợ chồng đã lâu không gặp mặt cùng nhau nói chuyện.
Hoắc Thù ngáp một cái, nhìn nam nhân trước giường, phát hiện khuôn mặt hắn hao gầy không ít, nhịn không được đau lòng nói: "Có phải thật lâu rồi chàng không có nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không? Chàng đi ngủ đi, không cần ở đây với ta đâu."
Nhiếp Ngật kéo tay nàng, đặt một nụ hôn lên đó, thanh âm thêm vài phần khàn khàn, nói: "Tố Tố, vất vả cho nàng."
Hoắc Thù cười nói: "Không có gì vất vả, ta cũng chưa cảm giác được gì thì hài tử chào đời rồi, có thể thấy được con là bé ngoan, không nỡ hành ta, là một hài tử hiếu thuận"
Tiếp theo, liền nhịn không được nói với hắn chuyện khi mình mang thai, mỗi ngày làm cái gì, ăn cái gì, sau đó Ổ ma ma thấy bụng nàng quá lớn, lo lắng nàng ăn quá nhiều, dinh dưỡng đều bổ hết vào hài tử, nên buộc nàng ăn uống điều độ linh tinh.
Nói tới đây, nàng thật ủy khuất.
Nhiếp Ngật mỉm cười nghe nàng nói, nhìn chằm chằm mặt nàng, thấy khuôn mặt nàng tròn thành một vòng, liền biết lúc ấy xác thật nàng ăn rất nhiều.
Hoắc Thù dong dài một lát, đột nhiên mũi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nghi hoặc nhìn hắn, "Sao vẫn còn có mùi máu tươi, không phải là chàng đang bị thương chứ?" Nghĩ đến khả năng này, nàng giãy giụa muốn đứng dậy.
Tuy rằng thời gian Hoắc Thù sinh hài tử rất ngắn, thân thể không bị thương nghiêm trọng, nhưng nàng mới vừa sinh hài tử xong làm sao có thể đứng dậy, Nhiếp Ngật vội đè nàng lại, nói: "Chỉ là chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
Hoắc Thù nhìn hắn, đột nhiên hốc mắt liền đỏ.
Chân tay Nhiếp Ngật càng luống cuống, chỉ có thể nói: "Tố Tố, đừng khóc, thật sự chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, thời tiết lạnh nên miệng vết thương khép lại tương đối chậm, thật sự không sao."
Hoắc Thù hít hít mũi, cũng không biết vì sao mình dễ dàng thương cảm như vậy, có thể là do hắn đi mấy tháng, nàng đã lo lắng suốt mấy tháng, hiện tại rốt cuộc hắn đã trở về, thấy hắn gầy thành như vậy, chắc rằng khi bên ngoài hắn phải chịu không ít khổ, trong lòng sao có thể không khó chịu?
"Chàng bị thương nơi nào? Cho ta nhìn một cái." Nàng nói, thanh âm mang theo giọng mũi.
Nhiếp Ngật trước nay chưa từng thấy nàng khóc, trong lòng hắn, Hoắc Thù tựa như một mặt trời nhỏ, xán lạn mà nhiệt liệt, trong thế giới của nàng vĩnh viễn đều là ánh nắng, chiếu sáng lên thế giới của hắn, làm thế giới của hắn biến thành những ngày ấm áp đầy tình cảm
Cho nên, Hoắc Thù như vậy, làm hắn thật sự không thể thích ứng.
Hắn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cởi y phục, lộ ra vết thương bên hông
Vết thương bên hông kia có băng gạc bọc, lúc này vẫn tiết ra chút máu hồng hồng như cũ, Hoắc Thù vừa thấy liền biết vết thương này phỏng chừng là do bị người đánh lén, trong lòng vừa giận vừa đau lòng, vội bảo hắn đi bôi thuốc
"Không có việc gì, lúc nãy vừa băng bó qua. Đây là chỉ là vết thương trên da thịt, dưỡng mấy ngày thì sẽ tốt thôi." Nhiếp Ngật an ủi nói
Hoắc Thù cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ là không tin lời hắn nói lắm, quyết định có rảnh thì sẽ kêu Nguyên Võ lên dò hỏi quá trình một chút. Nếu để cho nàng biết tên vương bát đản nào làm hắn bị thương, nàng mà không đánh cho mấy roi thì không hả giận được
Hoắc Thù rốt cuộc đau lòng hắn, biết nếu mình không thúc giục thì hắn sẽ không rời đi nghỉ ngơi, liền nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ một chút, chàng nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt."
"Ta ở lại đây ngủ trên giường gian ngoài cùng nàng được không?" Ngữ khí Nhiếp Ngật ôn hòa mà mềm mại.
"Không được, sẽ phiền đến chàng nghỉ ngơi."
Nhiếp Ngật lại không thèm để ý, gọi nha hoàn tới an bài.
Ngải Thảo hiện tại đã đi chiếu cố tiểu chủ tử mới sinh, chỉ còn Anh Thảo cùng Đào Hồng ở lại nơi này hầu hạ
Hai nha hoàn nhìn Nhiếp Ngật, lại nhìn Hoắc Thù, liền nghe lệnh đi xuống an bài.
Chờ sau khi Nhiếp Ngật rửa mặt đi ngủ xong, hai nha hoàn tay chân nhẹ nhàng đi vào, nói: "Thế tử đã nghỉ ngơi, phu nhân cũng nghỉ ngơi đi"
Hoắc Thù ngáp một cái, gật đầu nói: "Ta ngủ đây, sáng ngày mai ta muốn gặp bảo bảo."
Hai nha hoàn dạ một tiếng, liền nhỏ giọng lui xuống, không dám ở lại trong phòng gác đêm, sợ quấy nhiễu đến thế tử rất tỉnh ngủ
Đến nỗi giữa đêm Hoắc Thù có cần gì, đều không cần gọi nha hoàn, nàng có chút động tĩnh, Nhiếp Ngật liền tỉnh, tự mình qua hầu hạ nàng, làm Hoắc thất cô nương cảm động đến nước mắt lưng tròng, cảm thấy có nam nhân của nàng ở nhà thật quá tốt
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Nhiếp Ngật nghỉ ngơi một buổi tối, tuy rằng chưa hết mỏi mệt, nhưng nhìn chung cũng phục hồi được chút ít
Sáng sớm, bà vú liền ôm hài tử vào tới.
Hoắc Thù lo lắng hỏi: "Bên ngoài còn tuyết rơi, không lạnh đến bảo bảo chứ?" Vừa nói, vừa kêu bà vú đặt hài tử ở mép giường, nàng đưa lại gần nhìn
Ổ ma ma đứng hầu hạ bên cạnh, nói: "Phu nhân yên tâm, trong phòng đã đốt địa long, cửa sổ đều đóng lại, hài tử cũng không ôm đi ra ngoài, sẽ không bị lạnh đâu."
Phòng sinh này đã được cải tạo riêng, gian ngoài, phòng trong cùng phòng bên cạnh dùng để hài tử cùng bà vú ở đều có cửa thông nhau, không cần đi ra ngoài nhưng vẫn có thể ôm hài tử qua lại, vô cùng tiện lợi
Nhiếp Ngật cũng tỉnh, ngồi ở mép giường nhìn Hoắc Thù cùng hài tử ngủ bên cạnh Hoắc Thù, thần sắc khó được có khi ôn hòa.
Hoắc Thù nhìn nhi tử béo một lát, liền hỏi Nhiếp Ngật: "Thế Cẩn, đại danh của bảo bảo là để tổ phụ đặt đúng không? Không biết lúc nào tổ phụ mới có thể định ra đại danh cho hắn, không bằng chúng ta đặt trước nhũ danh để gọi được không." Phong tục đương thời đều là như thế, tựa như nhũ danh của nàng là "Tố Tố", cũng do lúc trước bà ngoại đặt cho nàng
Nhiếp Ngật gật đầu, cho rằng nàng đã tự mình đặt xong, lại hỏi: "Nàng cảm thấy gọi hắn là gì thì được?"
Hoắc Thù nhìn hắn, chẳng lẽ hắn để nàng đặt?
Nghĩ nghĩ, nàng liền nói: "Nếu chàng để ta đặt vậy thì ta đành phải gọi hắn là Tiểu bàn tử (tiểu mập mạp), ai bảo hắn béo như vậy?" Nói xong, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc gương mặt béo nhỏ nhắn của nhi tử lộ ra bên ngoài tã lót
Khi tiểu gia hỏa được bà vú ôm lại đây, đã được đổi tã, cho bú no bụng, ngủ say mê, khi bị mẫu thân chọc gương mặt béo nhỏ, hừ cũng chưa hừ một tiếng.
Biểu tình Nhiếp Ngật có chút vi diệu.
Sắc mặt Ổ ma ma cùng bọn nha hoàn cũng có chút không tốt lắm.
"Tiểu bàn tử", nhũ danh này đặt cũng quá tùy tiện rồi, cho dù nhũ danh đặt để gọi cho dễ, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy chứ?
Hoắc Thù nhìn thấy biểu tình của bọn họ, cũng biết mình đã quá tùy tiện, nghĩ học vấn hắn tốt hơn mình, liền nói: "Vậy chàng đặt đi."
Nhiếp Ngật nghĩ nghĩ, nói: "Đã vậy gọi là A Cửu đi, cửu vừa có ý lâu, lại có ý dài, hy vọng hắn bình bình an an trưởng thành."
Hoắc Thù nhẩm một tiếng "A Cửu", cười nói: "Khá tốt, lúc hắn sinh ra nặng chín cân hai lượng, cửu này với chín là cùng âm, nghe cũng chuẩn xác."
Vì thế nhũ danh của nhi tử béo liền được định ra như vậy, chờ đến khi lão Vệ Quốc Công đặt cho hắn đại danh thì sẽ ghi tên của hắn vào trên gia phả
Nhiếp Ngật ngồi nói chuyện cùng Hoắc Thù một lát, đã bị Hoàng Thượng triệu tiến cung.
"Nàng cứ nghỉ ngơi, khoảng thời gian này ta đều không làm việc, sẽ ở nhà với nàng." Nhiếp Ngật nói, cúi người hôn lên trán nàng một cái
"Thật chứ?" Hoắc Thù nghe xong, vui mừng khôn xiết, hiện tại cho dù hắn có tiến cung nàng cũng không có không nỡ
Nhiếp Ngật trở về phòng đổi một bộ y phục chính thức, phủ thêm một tấm áo choàng lông chồn đen, liền đón gió tuyết tiến cung.
Đi vào Càn Thanh cung, vẻ mặt Khánh Nguyên đế đầy ý cười cho hắn ngồi xuống, sau đó liền hỏi thăm hài tử mới sinh ngày hôm qua
Khánh Nguyên đế xem cháu ngoại trai như nhi tử mà nuôi dưỡng, cho nên cũng vô cùng coi trọng hài tử trong bụng Hoắc Thù, hôm qua Hoắc Thù chuyển dạ, Khánh Nguyên đế cũng nghe được tin tức.
"Nghe nói hài tử kia chỉ mất có một canh giờ đã được sinh ra rồi, nặng chín cân hai lượng (4,6kg), còn nặng hơn tiểu hoàng tử ba cân (1,5kg), trẫm còn chưa có gặp qua hài tử nào mới sinh ra đã chắc nịch như vậy đâu, có thể thấy được hắn là đứa có phúc khí. Chờ thời tiết ấm lên một ít, ngươi cần phải mang hắn tiến cung đó, trẫm muốn đích thân nhìn hắn một cái"
Nhiếp Ngật đáp ứng một tiếng.
Khánh Nguyên đế lại hỏi hài tử giống ai, Nhiếp Ngật nghĩ nghĩ, nói: "Mặt hắn quá béo, hiện tại còn chưa có nẩy nở, cũng không biết giống ai, chờ thêm một thời gian nữa hẳn là có thể xác định được giống ai." Dứt lời, lại nói: "Dù sao... dù sao cũng là giống thần hoặc là giống thế tử phu nhân."
Khánh Nguyên đế hừ một tiếng, có chút chua nói: "Ngươi đi lâu như vậy rồi còn không có gặp qua tiểu hoàng tử, Hoàng Hậu nói tiểu hoàng tử rất giống ngươi."
Nhiếp Ngật liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Thần cũng rất giống Hoàng Thượng"
Cháu ngoại giống cậu, Nhiếp Ngật từ nhỏ liền biết mình rất giống cữu cữu, đã từng một lần có người cho rằng hắn là hài tử của cữu cữu
Khánh Nguyên đế rốt cuộc cao hứng lên, nhưng không thể phủ nhận chính là, tiểu hoàng tử xác thật rất giống Nhiếp Ngật, bất quá bọn họ là anh em bà con ruột thịt, bộ dáng có giống nhau cũng đúng thôi
Dù sao, mặc kệ là cháu ngoại trai, hay là tiểu nhi tử, đều giống hắn là được.
Lải nhải chuyện các hài tử xong, Khánh Nguyên đế mới bắt đầu dò hỏi Nhiếp Ngật chi tiết chuyến đi này
Hôm qua Nhiếp Ngật một lòng chạy về Vệ Quốc Công phủ gặp thê tử, ném bản đồ bảo tàng còn sót lại vừa tìm được cho hoàng đế rồi đi liền, cái gì cũng chưa nói, Khánh Nguyên đế niệm tình hắn rời kinh đã lâu, cũng không giữ hắn, hôm nay riêng gọi hắn tiến cung, ngoại trừ hỏi chuyện hài tử thì còn có việc này.
Nhiếp Ngật lập tức đem việc mình đi chuyến này nhất nhất tỉ mỉ nói cùng hắn
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: Edit xong chương này tui loạn não vì cụm từ "có phúc khí" và đoán chừng chương sau sẽ còn thêm cả trăm cụm từ "có phúc khí" nữa