Không Phụ Thê Duyên

Chương 155

Mùng một đầu năm tiến cung triều bái, mùng hai đầu năm là ngày về nhà mẹ đẻ

Từ sau tang lễ Hoắc lão phu nhân, Hoắc Thù đã gần một năm không về lại Tĩnh An Hầu phủ. Nàng cũng không có cảm tình gì với Tĩnh An Hầu phủ, hơn nữa lúc mang thai không nên đi ra ngoài, nên đơn giản là không quay về, đỡ cho sau khi trở về tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, những người khác cũng liền không kêu nàng trở về.

Nhưng thật ra Hoắc ngũ lão gia cũng rất nhớ nàng, chỉ là Hoắc ngũ lão gia còn giữ đạo hiếu, hơn nữa nữ nhi đã gả đi ra ngoài, hắn một đại lão gia cũng không thể đi thăm, ngay cả cháu ngoại đầy tháng, hắn cũng chỉ đi lộ mặt một chút, đáng tiếc cả mặt cháu ngoại cũng chưa thấy, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Ngồi ở trong xe ngựa, Hoắc Thù liền có chút uể oải, cũng không muốn về Tĩnh An Hầu phủ, nếu không phải sợ bị người ta nói bất hiếu, hôm nay nàng đều đã có ý muốn trực tiếp dẹp đường đi tướng quân phủ thăm bà ngoại cùng An Dương quận chúa đang mang thai


Vì thế, Hoắc Thù cũng không mang A Cửu cùng nhau trở về.

Nhiếp Ngật thấy cảm xúc nàng không cao, làm sao không biết nguyên do, liền cười nói: “Chúng ta chỉ ngồi ở Tĩnh An Hầu phủ một lát, tiếp theo trực tiếp vòng đi tướng quân phủ là được, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian.”

Hoắc Thù không tình nguyện ân một tiếng.

Bởi vì còn đang giữ đạo hiếu, cho nên không khí Tĩnh An Hầu phủ vẫn quạnh quẽ như cũ, cũng không thấy vui mừng lúc ăn tết

Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy cách đó không xa cũng dừng một chiếc xe ngựa, là xe ngựa phủ Xương Bình Trưởng công chúa. Tiếp theo, liền thấy Hoắc Như vịn tay nha hoàn xuống xe.

Hoắc Như hôm nay chỉ một người đơn lẻ trở về, dượng Doãn Đông Lâm cũng không trở về cùng nàng, có vẻ thập phần cô đơn. Bởi vì còn giữ đạo hiếu, nàng hôm nay mặc một bộ y phục nhạt màu, trước ngực đeo một đóa hoa trắng, thần sắc thập phần âm trầm, hơn nữa  khuôn mặt nàng gầy ốm, giữa mày u buồn, khí sắc kém, làm người liếc mắt một cái liền cảm thấy nàng sinh sống thật sự không được như ý.


Nhìn thấy Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật, đôi mắt Hoắc Như liền rơi xuống trên người hai người, trong mắt lập loè oán hận

Hoắc Thù nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, cười kêu một tiếng “Cô mẫu”, nhưng lại không tiến lên chào hỏi, cùng Nhiếp Ngật vững vàng đứng ở nơi đó, chờ hạ nhân Tĩnh An Hầu phủ lại đây nghênh đón

Hoắc Như thấy thế, trong lòng càng bực, âm dương quái khí nói: “Thì ra là thế tử phu nhân đã trở lại.”

Hoắc Thù tuy không ở chung cùng vị cô mẫu này nhiều lắm, nhưng trước kia từng gặp mặt vài lần, cô mẫu biểu hiện đều là phi thường nhàn nhã thong dong, thậm chí mang theo một loại tư thái cao cao tại thượng, sau đó nàng gả chồng, liền càng hiếm gặp. Đâu giống lần này, ngữ khí chua như thế, nghĩ đến sự tình phát sinh năm trước, dượng Doãn hiện giờ vẫn nhàn phú ở nhà như cũ, Hoắc Thù thật ra có vài phần hiểu biết, vì thế rất rộng lượng không so đo cùng nàng


Nhiếp Ngật nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, đỡ tay Hoắc Thù, trong sự nghênh đón ân cần của quản gia, bước vào cửa thuỳ hoa.

Hoắc Như dùng sức bắt lấy tay nha hoàn, móng tay cơ hồ véo vào trong da thịt nha hoàn, làm nha hoàn kia đau đến mức mặt trắng bệch, lại không dám kêu lên đau đớn.

Những hạ nhân dẫn đường nghênh đón chung quanh của Tĩnh An Hầu phủ thấy thế, đều nhịn không được cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt vị cô nãi nãi này.

Hoắc Như thấy thế, tức giận càng sâu, trong lòng thập phần khó chịu, cảm thấy hai tên tiểu bối Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật này không để nàng vào mắt.

Nàng là trưởng bối, cho dù thân phận Vệ Quốc Công thế tử có cao quý, khi gặp mặt cũng nên hành lễ trưởng bối với nàng mới đúng, nhưng hắn nhìn cũng đều không liếc nhìn nàng một cái, càng đừng nói là đến chào hỏi, cứ như vậy đi rồi, thực sự càn rỡ, nếu không ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái, Nhiếp Ngật há có thể có cái giá lớn như vậy?
Tà hỏa trong lòng không có chỗ phát ra, lập tức Hoắc Như nhìn những hạ nhân Tĩnh An Hầu phủ khiển trách nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không qua tới dẫn đường?”

Bị nàng khiển trách, trong lòng ma ma quản sự có chút không vui, vội tiến lên hành lễ, ngoài miệng kêu đến thân thiết, trong lòng lại nhịn không được chửi một tiếng, đại cô nãi nãi này còn tưởng rằng nàng là đại tiểu thư trước đây gả đến Xương Bình Trưởng công chúa phủ được mọi người tôn trọng sao? Hiện nay toàn bộ kinh thành ai không biết chuyện năm trước đại cô nãi nãi làm ra, mất hết thể diện ở nhà chồng, hiện tại chỉ biết về nhà mẹ đẻ ra vẻ ta đây.

Năm trước việc Hoắc Như mang theo hạ nhân đến ngõ Song Mộc Hòe đánh gϊếŧ ngoại thất trượng phu nuôi, làm hại Doãn Đông Lâm bị ngự sử tham tấu, tiếp theo bị bãi chức quan, không nói người luôn luôn hòa khí như Xương Bình Trưởng công chúa sinh khí, mà ngay cả Doãn Đông Lâm cũng thập phần sinh khí, cảm thấy những thứ hiền lương dịu dàng trước đây của thê tử đều là giả vờ, trong lòng đối với nàng thập phần không thích
Một năm này, Doãn Đông Lâm cơ hồ chưa từng bước vào viện của nàng không nói, còn dưới sự cho phép của Xương Bình Trưởng công chúa, công khai rước ngoại thất nuôi bên ngoài vào phủ.

Hoắc Như tức giận đến thiếu chút nữa cắn lưỡi

Trước đây Hoắc Như cảm thấy mình gả vào phủ Xương Bình Trưởng công chúa, không chỉ có một bà bà hiền lành, còn có một trượng phu kính trọng chính thê, tốt hơn so với bọn tỷ muội đã gả, mỗi lần ngày lễ ngày tết về nhà mẹ đẻ đều có mặt mũi.

Nhưng nào biết thì ra trượng phu luôn luôn kính trọng nàng cũng không tốt như nàng tưởng tượng, thì ra hắn sớm đã thông đồng với một quả phụ bên ngoài, thậm chí còn giúp quả phụ nuôi hài tử.

Ban đầu khi nghe việc này, Hoắc Như từ sau khi xuất giá đều xuôi gió xuôi nước tự nhiên chịu không nổi, cảm thấy trượng phu nhất định đã bị quả phụ kia mê hoặc, dưới xúc động mới trực tiếp dẫn người tới cửa đánh gϊếŧ quả phụ kia
Nàng tuy rằng không ngại trượng phu có di nương, nhưng sao có thể chấp nhận được trượng phu nuôi ngoại thất tới đánh vào mặt nàng? Nếu trượng phu nạp quả phụ kia trở về, trong lòng nàng cho dù không cao hứng, cũng sẽ không phản đối, nhưng cố tình trượng phu bị quả phụ kia dụ dỗ mua tài sản cho nàng, nuôi ở bên ngoài tiêu dao, xem nàng như Mẫu Dạ Xoa.

Đúng vì như thế mới làm nàng không thể chịu đựng.

Nhưng nào biết quả phụ kia vì để nuôi một đôi nhi nữ, tính tình bưu hãn, tâm nhãn giảo quyệt, sao có chỗ cho một quý phụ nội trạch dễ dàng đối phó, Hoắc Như một lúc không cẩn thận, bị quả phụ phản về một quân, không chỉ thiết kế cho nàng cào bị thương trượng phu tiến đến ngăn cản, cuối cùng còn làm trượng phu thiên vị nàng ta.

Tuy nói không phải nàng cố ý làm hại trượng phu bị ngự sử tham tấu, chính là hành vi sau đó trượng phu tiếp quả phụ kia vào phủ, làm nàng càng thêm bạo nộ. Nhưng nàng lại bạo nộ được sao? Bà bà cũng sinh khí vì nàng nháo ra việc này, làm hại Doãn Đông Lâm bị ngự sử tham tấu, phủ công chúa cũng bị mất mặt theo, vì vậy cũng không bênh vực nàng, khiến cho trượng phu bị quả phụ nói ngọt, trượng phu cũng giận mắng nàng không hiền không tuệ, chỉ biết ghen, vài lần phất tay áo bỏ đi, sau đó lại càng không thích vào viện của nàng
Một năm này, Hoắc Như ăn hết đau khổ, sống cực kỳ không trôi chảy, rốt cuộc tỉnh ngộ lại, biết lúc trước xác thật mình quá mức xúc động.

Quả phụ kia dù cho có vài phần lợi hại, nhưng bất quá chỉ là phụ nhân phố phường có chút tâm nhãn mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại? Nếu đổi một cách khác giải quyết nàng, nhân cơ hội phát tác, đưa nàng đi rất xa, làm vậy bà bà cùng trượng phu cũng sẽ không nói được cái gì, càng không đến mức làm mình rơi vào thảm cảnh này

Đáng giận lúc ấy nàng bởi vì mẫu thân qua đời thương tâm muốn chết, biết được trượng phu vậy mà lén nuôi ngoại thất mới có thể tức giận công tâm, không cẩn thận suy xét sẽ làm như thế nào, mới bỏ qua cơ hội tốt, tạo thành kết quả như vậy

Hoắc Như hối hận không ngừng, lại không thể làm được gì
Sau đó cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy mình sẽ không thất bại như vậy, quả nhiên là do Hoắc Thù kia khắc. Mẫu thân trước lúc lâm chung từng nói qua, chất nữ này đã bị Vân Hải đại sư phê ra mệnh không may mắn, khắc lục thân, hiện nay Tĩnh An Hầu phủ không thuận như thế, đó là tai họa do nàng

Hoắc Như trong lòng oán hận vạn phần, bất quá chờ vào đại sảnh, nhìn thấy huynh đệ nhà mẹ đẻ đối với Vệ Quốc Công thế đáy huyệŧ kính nhưng không mất thân thiết, liền nghĩ đến năm trước tại tang lễ mẫu thân, Nhiếp Ngật uy hiếp, trong lòng có kiêng kị, ngược lại cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Hoắc Như đã từng hoài nghi, việc trượng phu nuôi ngoại thất, có phải do Nhiếp Ngật tính kế hay không, bất quá ngẫm lại khi trượng phu quen biết quả phụ kia, Nhiếp Ngật tuổi tác còn nhỏ, hơn nữa được nuôi trong cung, hẳn là không có bản lĩnh tính kế này, liền không nghĩ đến trên người hắn nữa
Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật ngồi chung vị trí cùng Tĩnh An Hầu và Tĩnh An Hầu phu nhân, sau khi chúc tết Hoắc ngũ lão gia, ngồi trong chốc lát, liền cáo từ rời đi.

Trong lòng phu thê Tĩnh An Hầu biết rõ bọn họ sớm cáo từ như vậy là muốn đi nơi nào, lại không thể giữ lại. Hoắc ngũ lão gia thật vất vả nhìn thấy nữ nhi, còn muốn hỏi thăm cháu ngoại một chút mà bọn họ phải rời đi liền, trong lòng thất vọng không thôi.

Sau khi bọn họ rời đi, Hoắc ngũ lão gia cũng không có tâm tình ngồi cùng mọi người, liền trực tiếp về lại ngũ phòng.

Hoắc Diệu ở trong phòng chép kinh Phật nghe nói phụ thân trở về, nghĩ nghĩ, liền rửa sạch tay, trực tiếp đi ra cửa đến thư phòng phụ thân tìm ông

“Cha, Thất tỷ đâu?” Hoắc Diệu hỏi.

Hoắc ngũ lão gia ngồi trên ghế thái sư sơn đen trong thư phòng, thở dài, nói: “Bọn họ đi tướng quân phủ.”
Hoắc Diệu sau khi nghe xong, cũng không kỳ quái, năm trước bọn họ chính là như vậy, chỉ là không nghĩ tới bọn họ không cho Tĩnh An Hầu phủ mặt mũi như vậy, mông ngồi cũng chưa nóng đã trực tiếp đi rồi.

Hoắc ngũ lão gia cảm khái một lát, ánh mắt rơi xuống trên người tiểu nữ nhi, nhìn nàng mặc một bộ y phục mộc mạc, bên thái dương cài một đóa hoa lụa trắng, cả người nhìn mảnh khảnh nhỏ yếu, lại không giấu được nét thanh nghiên của thiếu nữ, nhịn không được nói: “Diệu Nhi, sang năm, con cũng mười sáu tuổi rồi.”

Hoắc Diệu lên tiếng, tiếp theo mới phản ứng lại ý tứ của phụ thân, sắc mặt liền không khỏi có vài phần ngượng ngùng, tiếp theo lại là ảm đạm.

Năm trước khi nàng cập kê, đang trong hiếu kỳ tổ mẫu, tự nhiên không có làm lễ cập kê, thậm chí ngay cả hôn sự cũng chậm lại. Nếu tổ mẫu còn sống, hẳn đã sớm định ra hôn sự cho nàng, mà không phải giống như hiện tại, phụ thân của nàng thiếu chút nữa đã quên mất
Trước kia nàng còn cười nhạo Lục tỷ Hoắc Quyên tuổi một đống còn chưa định thân, hiện giờ nàng không phải cũng giống như Lục tỷ sao?

Hoắc Diệu cùng Hoắc ngũ lão gia nói một lát, thần sắc uể oải rời khỏi thư phòng.

Hoắc Diệu đang chuẩn bị trở về phòng tiếp tục chép kinh cho tổ mẫu, đột nhiên nhìn thấy đại cô mẫu Hoắc Như đứng ở hành lang, hướng nơi này nhìn qua.

Nhìn thấy nàng, trên mặt gầy ốm của Hoắc Như lộ ra một cái tươi cười, “Diệu Nhi.”

Hoắc Diệu đi qua, đầu tiên là hành lễ cho nàng, rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện một đoạn thời gian không gặp, cô mẫu đã gầy đi rất nhiều, hơn nữa giữa mày toàn là màu tối, nhìn cùng với bộ dạng nhàn nhã ung dung quý khí trước đây như một trời một vực.

Hoắc Như nhìn thấy Hoắc Diệu, nghĩ đến mẫu thân lúc còn sống rất thương yêu cháu gái này, liền gọi nàng tới, theo bước nàng đi tới, âm thầm đánh giá nàng, phát hiện cháu gái nhà mẹ đẻ này đã lớn thành một thiếu nữ thanh lệ uyển chuyển, nhan sắc tuy không tuyệt sắc xinh đẹp như Hoắc Thù, nhưng lại có khí chất khiến người trìu mến, là một mỹ nữ hiếm thấy
“Nghe nói Diệu Nhi một năm nay nay vẫn luôn ở trong phòng chép kinh Phật cho tổ mẫu, ngươi thật có tâm.” Hoắc Như nhẹ nhàng vỗ tay nàng nói.

Hoắc Diệu không biết cô mẫu gọi mình lại làm cái gì, nhỏ giọng nói: “Đây là việc Diệu Nhi nên làm.” Nói, nghĩ đến cái chết của tổ mẫu, thần sắc của nàng ảm đạm, trong lòng lại tự trách.

Hoắc Như thấy thần sắc nàng ảm đạm, biết nàng nhớ tới mẫu thân, trong lòng cũng rất thương tâm, bất quá vẫn trấn an vài tiếng, nói nàng tĩnh dưỡng tốt thân mình linh tinh.

Hoắc Diệu nhất nhất đáp ứng.

Nói vài câu, Hoắc Như đột nhiên nói: “Ta vừa rồi nhìn thấy Thù tỷ nhi, đáng tiếc nàng chỉ ngồi một lát rồi cùng Nhiếp Thế Cẩn kia rời đi.”

Hoắc Diệu nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, phát hiện trong mắt cô mẫu chợt lóe oán hận rồi biến mất, trong lòng khẽ động.
Hoắc Như lại nói cùng nàng mấy câu, mới cáo từ rời đi.

Hoắc Diệu đứng ở chỗ hành lang gấp khúc, nhìn theo cô mẫu rời đi, chậm rãi nhăn mày lại

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Xe ngựa ra cửa Tĩnh An Hầu phủ, trực tiếp đi tướng quân phủ.

Nhìn thấy xe ngựa Vệ Quốc Công phủ đã đến, quản sự ma ma tướng quân phủ ân cần lại đây đón, vẻ mặt tươi cười nói: “Biểu tiểu thư cùng biểu cô gia tới rồi, vừa rồi lão phu nhân còn nhắc đi nhắc lại hai người đó.”

Hoắc Thù tươi cười nói: “Tổ mẫu và mọi người đều ở trong phủ chứ?”

“Có có, bất quá năm nay Diêu gia đại phu nhân đến kinh thành, Ngũ lão gia cùng Ngũ phu nhân sáng sớm đã dẫn hai vị tiểu thiếu gia về Diêu gia rồi.” Quản sự ma ma đáp.

Tới Vinh An Cư của lão phu nhân, Hoắc Thù liền thấy người Ngu gia đều ở đó, Ngu Tòng Tín, Ngu Tòng Liệt, Ngu Thiến cùng An Dương quận chúa ngồi nói chuyện bên cạnh lão phu nhân
Thấy bọn họ tiến vào, Ngu Tòng Liệt thăm dò nhìn nhìn, liền hét lên: “Tố Tố, biểu tỷ phu, sao các ngươi không mang theo A Cửu lại đây?”

Bởi vì ngoại nam không thể đi vào nội viện, ngoại trừ ngày đầy tháng ấy, Ngu Tòng Liệt còn chưa cẩn thận nhìn A Cửu đâu.

Ngu lão phu nhân cười trách mắng: “Nói hươu nói vượn, A Cửu vừa mới đầy tháng, thời tiết lạnh như vậy, dẫn hắn lại đây chẳng phải là để hắn chịu tội?”

Ngu Tòng Liệt bị mắng cũng không giận, hắc hắc mà cười.

Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật sau khi thỉnh an lão phu nhân, đã bị bà kéo ngồi xuống.

Hoắc Thù ngồi vào bên cạnh An Dương quận chúa, nhìn nàng làm mặt quỷ, cười nói: “Chúc mừng ngươi, ngày hôm qua ta đã nghe tổ mẫu nói.”

An Dương quận chúa thấy bộ dáng tác quái này của nàng, liền biết nàng nói cái gì, đôi tay nhẹ nhàng đặt trước bụng nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, không phải ta cố ý không nói với ngươi, khi đó gần ăn tết mà, hơn nữa A Cửu nhỏ như vậy, ngươi cũng không tiện lại đây.”
Hoắc Thù xua xua tay, nàng cũng không để ý việc này, thấy nàng ngượng ngùng, cố ý nói: “Hiện tại rốt cuộc đến phiên ngươi rồi, vừa lúc ta có kinh nghiệm, ta và ngươi nói một ít việc thai phụ cần kiêng kị, ngươi muốn nghe không.” Sau đó liền lẩm nhẩm lầm nhầm đem những việc khi mình mang thai, những nha hoàn ma ma nhắc đi nhắc lại nói với nàng một lần.

An Dương quận chúa vốn còn muốn nghe xem nàng có thể nói cái gì, chờ nghe được cuối cùng, trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, chỉ vào nàng nói: “Được rồi, những việc đó ma ma mẫu phi ta đưa tới đều nói qua cả rồi, hơn nữa về sau ta còn không cần ăn không ngừng giống ngươi, ăn đến hài tử béo như vậy.” Dứt lời, đột nhiên "ý" một tiếng, kinh ngạc nói: “Một đoạn thời gian không thấy, ngươi làm sao mà gầy thành như vậy?”
Hoắc Thù không cao hứng nói: “Cái gì gầy? Ta vốn dĩ chính là như vậy có được không?”

An Dương quận chúa đã quen bộ dáng nàng lúc trước ăn đến mập một vòng, hiện nay thấy nàng khôi phục thành bộ dáng trước khi mang thai, dáng người yểu điệu, mặt đẹp tươi đẹp, màu da phấn nộn, liền cảm thấy nàng gầy.

Chờ đến khi biết nàng không có riêng giảm béo cũng có thể gầy thành như vậy, An Dương quận đặc biệt hâm mộ, nói: “Chờ sau khi ta sinh xong hài tử, ngươi cũng truyền ta mấy chiêu giảm béo đi.”

“Ta mới không có giảm, ta chính là gầy như vậy” Nói, vẻ mặt Hoắc thất cô nương lại tự tin nói, "Hết cách, ta chính là người có phúc khí mà.”

Nghe các nàng nói chuyện, Ngu Thiến thiếu chút nữa cười bò

An Dương quận chúa tức khắc muốn lấy một con búp bê vải bên cạnh ném vào nàng.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment