Không Phụ Thê Duyên

Chương 169

Hoắc Thù nghe nói An Dương quận chúa sinh một đôi long phượng, vô cùng cao hứng mang theo lễ vật đi tướng quân phủ thăm nàng.

Vừa đến tướng quân phủ, Hoắc Thù liền thấy một đám người dùng ánh mắt hiếm lạ nhìn nàng, làm nàng không thể hiểu được.

Ngu Nhị phu nhân kéo tay nàng, cười không khép miệng được, nói: “Tố Tố tới rồi, mau đi xem hài tử một chút, nhờ phúc của con, hài tử rất khỏe.” Trong mắt Ngu Nhị phu nhân, đôi cháu trai cháu gái này chính là do Hoắc Thù nhắc đi nhắc lại nên mới có được

Hoắc Thù sờ sờ đầu, thấy Nhị cữu mẫu cao hứng, cũng cười cười theo, khi đến Tương Trúc Viện, phát hiện Vinh Thân Vương phi cũng ở đây.

Nghe nói khuê nữ sinh, khi trời tờ mờ sáng Vinh Thân Vương phi đã bò dậy, cho người thu thập một đống đồ bổ cho sản phụ dùng, sau đó bao lớn bao nhỏ chạy tới thăm khuê nữ cùng hai đứa cháu ngoại


Nhìn thấy Hoắc Thù, Vinh Thân Vương phi cười đến vô cùng thân thiết, kéo nàng đi qua nhìn hài tử.

Trước kia khi Vinh Thân Vương phi nghe Hoắc Thù nói, trong bụng nữ nhi khả năng sẽ có hai oa nhi cũng không có để ở trong lòng, chỉ cho rằng nàng đang nói lời may mắn, nào ngờ sau đó thái y chẩn đoán lại chính xác, khi thực sự có hai đứa, nàng đều có chút muốn hôn mê. Chờ khi nữ nhi sắp sinh, nàng lại nghe người ta nói, mấy ngày trước Hoắc Thù đã từng nói qua, hài tử trong bụng khuê nữ có thể là long phượng thai một nam một nữ, Vinh Thân Vương phi vẫn không mấy tin, cho rằng nàng chỉ là nói theo lấy lòng Ngu lão phu nhân mà thôi.

Nhưng ai biết, khuê nữ thật sự sinh một nam một nữ.

Vinh Thân Vương phi tức khắc cảm thấy Hoắc Thù thật là người có phúc khí, trong lòng đối với nàng cũng hiếm lạ, tới lui cùng người có phúc khí, chính mình cũng có thể dính chút phúc khí, không nói đại phú đại quý, loại này bọn họ đã không thiếu, chỉ hy vọng cả đời có thể bình bình an an, thuận thuận lợi lợi.


Hiện tại Vinh Thân Vương phi vô cùng yêu thích Hoắc Thù, cũng thật cao hứng lúc trước nữ nhi có thể cùng Hoắc Thù trở thành bạn thân.

Bất tri bất giác, trong cảm nhận của mọi người, Hoắc Thù đã biến thành một phúc tinh.

Đúng lúc hai đứa nhỏ mới vừa bú xong sữa, híp mắt nằm song song trên giường, làn da hồng nộn đặc có của hài tử mới sinh, đôi mắt còn chưa mở, mới vừa uống xong sữa miệng nhỏ phình phình, nhìn rất đáng yêu.

Hai đứa nhỏ, tỷ tỷ ra trước, đệ đệ ra muộn hai khắc (30'), có thể là do tỷ tỷ ra sớm, cho nên tỷ tỷ thoạt nhìn lớn hơn đệ đệ một ít.

Hoắc Thù còn rất hiếm lạ đối với long phượng thai, đều nhìn hai đứa nhỏ một lần, sau khi hỏi rõ ràng đứa nào là tỷ tỷ đứa nào là đệ đệ, mới nhìn Vinh Thân Vương phi nói: “Vương phi, nhìn bọn chúng cũng tương đối giống tam biểu ca.”


Vinh Thân Vương phi che miệng cười nói: “Giống Tam Lang cũng tốt, có phúc khí.”

Hoắc Thù thăm hài tử xong, liền đi thăm An Dương quận chúa.

An Dương quận chúa nằm ở trên giường, thấy nàng lại đây, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, nói: “Tố Tố, ngươi thật đúng là đoán đâu trúng đó, có phải ngoại hiệu của ngươi gọi là bán tiên đúng không?”

Hoắc Thù ngồi ở trước giường, nhìn nhìn, phát hiện tinh thần nàng không tồi, xem ra ngày hôm qua khi sinh cũng không chịu tội nhiều, liền cười nói: “Hài tử ở trong bụng ngươi, cho dù ta có nhắc đi nhắc lại nhiều cũng không ảnh hưởng đến giới tính bọn chúng được, bất quá là trùng hợp thôi. Nếu ta thật là bán tiên, đã sớm đi đến đạo quan làm một thần toán, cả ngày nói lời cát lợi làm cho người ta tâm tưởng sự thành rồi.”
An Dương quận chúa phốc phốc cười, cảm thấy nàng thật là cái gì cũng có thể nói.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Hơi muộn một ít, liền thấy Ngu Tòng Tín từ nha môn trở về.

“Tam biểu ca, chúc mừng ca đã làm cha.” Hoắc Thù nhìn thấy hắn, há mồm liền chúc mừng.

Ngu Tòng Tín nhịn không được cười nói: “Nha, Tống Tử nương nương của chúng ta tới rồi, Tố Tố thật đúng là lợi hại, hai đứa nhỏ chính là do muội mà tới, về sau muội cần phải thương bọn chúng ah.”

“Hài tử ta hiếm lạ, đương nhiên sẽ thương bọn chúng.” Hoắc Thù trừng hắn một cái, bẻ bẻ tay nói: “Tam biểu ca, chúng ta đánh một trận đi?”

“Thôi đừng! Ta đánh không lại muội.” Ngu Tòng Tín thực dứt khoát nói, “Được rồi, tiểu nha đầu, Thế Cẩn cũng tới, đang ở chỗ tổ mẫu đó.”
Hoắc Thù vừa nghe, lập tức vứt bỏ tam biểu ca, vui sướng đi ra bên ngoài đến Vinh An Cư của tổ mẫu

Nhiếp Ngật đang nói chuyện cùng Ngu lão phu nhân, thấy nàng vội vội vàng vàng đi vào, nhìn nàng cười cười.

Nụ cười kia giống như hoa đột ngột nở rộ, tràn ngập hơi thở tươi đẹp

Sau tuổi hai mươi, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất của nam nhân, tuấn mỹ vô trù, anh khí bừng bừng. Hoắc Thù mỗi lần nhìn hắn, đều cảm thấy phu quân nhà nàng sao lại có bộ dạng đẹp như vậy chứ, nhịn không được tâm hoa nộ phóng.

Ngu lão phu nhân giả vờ tức giận nói, “Cũng đã là nương người khác rồi, sao còn thất thố như thế chứ?”

Hoắc Thù cười hì hì bước lại đây, nói ngọt: “Người ta nhớ bà ngoại mà.”

Ngu lão phu nhân nhìn Nhiếp Ngật một cái, tin lời nàng nói mới là lạ, phất tay nói: “Vừa nãy đã gặp rồi, còn nhớ ta làm gì, con nhớ Thế Cẩn thì cứ nói. Được rồi, các con trở về đi, đỡ cho chút nữa là chiều tối rồi.”
Hai vợ chồng cùng từ biệt Ngu lão phu nhân xong, liền nắm tay hồi phủ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Ngu Tòng Tín đi tịnh phòng rửa mặt xong, đổi một bộ y phục sạch sẽ, rồi mới trở về phòng.

Trước tiên hắn ở ngoại thất xem hài tử, sau đó mới đi vào nội thất gặp thê tử, nhìn thấy nhạc mẫu cũng ở đây, vội tiến lên hành lễ.

Vinh Thân Vương phi thấy con rể trở về, không thể ở lại nữa, liền đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm, ta đi về trước.”

Ngu Tòng Tín lập tức đứng dậy, cung kính đưa nàng ra cửa, rồi mới trở lại phòng, thấy An Dương quận chúa muốn đứng dậy, vội đi qua đỡ nàng, hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

Mặt An Dương quận chúa có chút hồng, quay đầu liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chàng gọi Bình ma ma các nàng vào đi.”
Bình ma ma là bà tử sau khi Vinh Thân Vương phi biết khuê nữ mang thai đã riêng đưa tới, không chỉ có thận trọng, hơn nữa sức lực lớn, có thể chiếu cố thai phụ làm một ít việc không có tiện

Ngu Tòng Tín vừa nghe, liền biết nàng muốn làm gì, cười nói: “Hà tất gọi các nàng làm gì, ta ôm nàng qua đó.”

An Dương quận chúa bị hắn làm thiếu chút nữa phát giận, cho đến khi bị hắn ẳm tới cái bô sau bình phong ngồi xuống, nàng đã hơi không dám ngẩng đầu, nói: “Chàng đứng xa một chút.”

Ngu Tòng Tín buồn cười đi xa một ít.

Chờ nàng xử lý sạch sẽ, rồi mới tiến đến ôm nàng về giường.

Trở lại giường, An Dương quận chúa liền nằm xuống, dùng chăn che kín mình, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.

Ngu Tòng Tín bật cười, ngồi ở mép giường, nói chuyện với nàng một lát, thẳng đến sau khi nàng ngủ mới đứng dậy, chuẩn bị đi thư phòng nghỉ ngơi.
Từ sau khi hài tử được sinh ra, mỗi ngày Ngu Tòng Tín đều tận lực trở về sớm một chút, ở cạnh thê tử cùng hài tử, chờ đến khi hơi tối mới đi thư phòng nghỉ ngơi

Đối với việc này, An Dương quận chúa liền có chút không mấy vui vẻ, từ sau khi mang thai, nàng lại có thể lười nhác qua ngày, ngoại trừ vận động tất yếu, Ngu Tòng Tín rất là dung túng nàng. Hiện tại ở cữ, nàng muốn lười như thế nào thì cứ lười như thế đó, bọn nhỏ có bà vú cùng nha hoàn chiếu cố, ngoại trừ ngẫu nhiên cho bú thì căn bản cũng không cần phiền đến nàng, làm cho nàng mỗi ngày đều có thể ngủ đến lúc tự tỉnh.

Nhưng nếu Ngu Tòng Tín trở về, nàng làm cái gì đều bị hắn nhìn chằm chằm, làm nàng nhớ tới đoạn thời gian lúc mới thành thân, trong lòng không biết như thế nào mà có chút này nọ nọ kia
An Dương quận chúa nhanh chóng lên tinh thần, miễn hắn cho rằng nàng quá lười nhác, làm hắn không yên tâm phải nhìn nàng chằm chằm.

Ngu Tòng Tín thận trọng, sao nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì, lại có chút buồn cười, rốt cuộc không đành lòng để nàng lo âu nhiều, nói thẳng: “Tú Tú, ta nghe nói người ở cữ ngồi không tốt, về sau thân thể sẽ không khỏe, nàng muốn làm gì thì làm, cứ dưỡng tốt thân thể trước đi rồi lại nói.”

Hai mắt An Dương quận chúa sáng lấp lánh, “Thật chứ? Ta cũng có thể lười một chút?”

“Đương nhiên.”

An Dương quận chúa phát hiện hắn là nghiêm túc, tức khắc cao hứng không chịu được, cũng không hề chống đối, muốn thoải mái như thế nào thì cứ thoải mái như thế ấy

Trừ cái này ra, nàng thực nhanh liền phát hiện, Ngu Tòng Tín mỗi ngày sau khi trở về, còn sẽ dành ra chút thời gian ôm hài tử, chờ sau một đoạn thời gian, hắn đã biết được cách thay tã cùng y phục cho hài tử, rõ ràng một đại nam nhân như vậy, đối mặt với hai hài tử yếu ớt còn chưa đầy tháng, lại chiếu cố bọn chúng không hề thua kém bà vú, động tác thành thạo kia, làm An Dương quận chúa trợn mắt nhìn
An Dương quận chúa phát hiện, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, dường như không có gì là hắn làm không được.

May mắn lúc trước nàng không từ chối hắn, bằng không nàng nhất định sẽ hối hận.

An Dương quận chúa ngồi trên giường, nhớ lại lời mẫu thân nói khi đến thăm nàng lúc trước, bảo nàng chú ý một chút, đừng để bọn nha hoàn thừa dịp nàng ở cữ không tiện bò lên giường linh tinh, nàng nhịn không được liền muốn cười.

Ngu Tòng Tín làm như không biết việc này, nha hoàn hồi môn của thê tử có tâm tư với hắn, hơn nữa nha hoàn hồi môn này vẫn do nhạc mẫu chọn lúc trước, ít nhiều vuốt mặt vẫn phải nể mũi, hắn săn sóc mà làm như không biết chuyện này.

Vinh Thân Vương phi khó có khi nhìn lầm, trong lòng cũng rất bực bội, con rể có thái độ này, làm nàng cũng không mất mặt mũi, tâm tình mới tốt hơn một chút.
Chờ sau khi hài tử đầy tháng, Ngu Tòng Tín mới từ thư phòng dọn trở về

An Dương quận chúa khi ngủ buổi tối, dựa vào trong lòng ngực hắn, rốt cuộc hiểu vì cái gì mà một tháng ở cữ này, cho dù mỗi ngày đều có thể lười nhác, khi ngủ buổi tối vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, thì ra là do không có hắn bên người

“Làm sao vậy?” Ngu Tòng Tín phát hiện nàng ngẩng đầu nhìn mình, cúi đầu hôn hôn trên mặt nàng, ôn nhu dò hỏi.

An Dương quận chúa vuốt chỗ được hắn hôn, trong lòng mềm mại thành một mảnh, hỏi: “Kỳ thật ta còn chưa hiểu, vì sao lúc trước chàng lại ái mộ ta?” Cho dù có ái mộ, thế gian này cũng ít có nam tử nào có thể làm được đến trình độ như hắn, sau khi thành thân cùng hắn, mới hiểu được hắn có bao nhiêu tốt.

An Dương quận chúa thật sự không ngờ, trong số rất nhiều nam nhân trên thế gian này, mình lại có thể gả được cho nam tử như vậy, vô cùng may mắn.
Ngu Tòng Tín nghĩ nghĩ, cười nói: “Đại khái là nàng quá lười, nhìn thấy nàng lười như vậy, ta liền muốn chăm sóc cho nàng.”

Hắn là trưởng tử nhị phòng, trách nhiệm của Ngu gia cũng không ở trên người hắn.

Nhưng có một đám huynh đệ thuộc loại thích làm bừa trong nhà, làm hắn nhịn không được muốn dạy dỗ bọn họ, ngầm có nhiều chiếu cố với bọn họ, chuyện các huynh đệ xem nhẹ, toàn để hắn tới chu toàn. Hắn có thói quen chiếu cố người, sau khi cưới thê tử, thê tử là trách nhiệm của hắn, tự nhiên cũng sẽ chiếu cố nàng chu toàn.

An Dương quận chúa nghe được cười rộ lên, “Nói bậy, ta dù có lười cũng không có lười đến nỗi cần người chiếu cố, nhiều nha hoàn bà tử như vậy để làm gì?”

Ngu Tòng Tín hôn hôn miệng nàng, tiếp tục nói: “Đây cũng xem là một nguyên nhân, trừ cái này ra, nàng thông minh, thức thời, hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm, chưa từng có chút ngốc nào cần ta nhọc lòng, nhìn lười nhác, kỳ thật có chuẩn tắc hành sự riêng của mình, ở chung cùng nàng, ta cảm thấy thực nhẹ nhàng, cũng thực yên tâm, thói hư tật xấu khác, ngược lại không đáng nhắc tới.”
Huống hồ, người có chút bệnh nhỏ, mới có vẻ đáng yêu.

An Dương quận chúa chờ sau khi hắn nói xong, càng cao hứng, cười nói: “Thì ra ta còn có nhiều ưu điểm như vậy a.”

“Đúng vậy, ưu điểm rất nhiều, may mắn không có ai nhìn thấy, bằng không cũng không tới phiên ta tới cưới.”

“Chàng lại dỗ ta vui vẻ.” An Dương quận chúa miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vui mừng, ôm hắn không bỏ, cho đến khi phát hiện thân thể hắn biến hóa, nhanh chóng quy củ nằm xuống

Ngu Tòng Tín ôm nàng ôm trong lòng ngực, rồi mới nói: “Được rồi, nàng ngủ đi.”

An Dương quận chúa nhịn không được hôn hôn chiếc cằm cương nghị của hắn, rồi mới dựa vào hắn ngủ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment