Không Phụ Thê Duyên

Chương 4

Hoắc Thù cũng cảm thấy thiếu niên này cực kỳ đẹp.

Lúc trước bên trong xe ngựa, bởi vì ánh sáng mờ ảo, nhìn không được rõ ràng lắm, chỉ là một thoáng nhìn sơ, đã là kinh diễm vạn phần. Hiện giờ nhìn gần lại, mới biết dung mạo thiếu niên này vô cùng tuấn lệ, ít người có thể có được, một thân khí chất thanh nhã, chậm rãi nhìn đến, như trăng sáng trôi trên sông Hoài, như nước yên lặng trong vắt, sáng trong tinh khiết.

Hoắc Thù cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, tâm tư thiếu nữ rốt cuộc đã thức tỉnh, thiếu chút nữa quên mình đang mặt nam trang, theo bản năng liền muốn phô bày bộ dạng nữ tử mỹ tư nghi do ma ma giáo dưỡng chỉ dạy, nhằm để lại ấn tượng tốt cho đối phương.

May mắn, nàng khắc chế đúng lúc, biểu hiện thực sự đàn ông, không hề ném mặt mũi Ngu gia binh.

Nàng hiện tại chính là thân phận biểu đệ Ngu Tòng Liệt, là Ngu gia Thập tam lang, không phải Hoắc gia Thất cô nương

"Hôm nay thật sự đa tạ Ngu công tử tương trợ, không có Ngu công tử, chỉ sợ tổn thật lần này không ít" Đàm lão bản cảm kích nói, mang lễ vật dâng tặng đến.

Ngu gia ở vùng Tây Bắc uy danh hiển hách, từng tùy theo Thái tổ đánh hạ giang sơn Đại Hạ, từ ngày Đại Hạ lập quốc đến nay, trung thành và tận tâm, vì Đại Hạ trấn thủ Tây Bắc, không để mọi rợ man di kia dễ dàng Nam hạ xâm phạm biên giới, là một nhà trung liệt được các đời hoàng đế đều yên tâm tín nhiệm.

Lần này được Ngu gia quân tương trợ, Đàm lão bản là một người thông thấu, lại thêm chủ tử lên tiếng, tự nhiên muốn xuất ra chút thành ý. Sau khi ở khách điếm rửa mặt chải đầu đơn giản, liền mang lễ vật đến đây cảm tạ, về phần chủ tử cùng hắn đến đây, trong lòng mặc dù khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi chỉ tận lực thực hiện bổn phận của mình.

Đàm lão bản vô cùng cảm kích, Hoắc Thù khách khí mà ứng hai tiếng, loại chuyện này thường xuyên phát sinh, người mà Ngu gia thi ân tất nhiên không ít, vì thế tự nhiên không cần để ý. Nàng một bên ứng phó Đàm lão bản, một bên âm thầm mà liếc mắt nhìn thiếu niên đến cùng Đàm lão bản một cái, hết cách bỏ qua tồn tại của hắn.

Thiếu niên cũng không nhanh không chậm mà đứng ở đó lắng nghe, dáng người như tùng, lưng thẳng như trúc, thong dong bình tĩnh, làm cho người khác không thể bỏ qua tồn tại của hắn.

Có một số người, trời sinh chính là tiêu điểm, như mặt trời buổi sáng, khó có thể xem nhẹ

Sau khi Đàm lão bản thành tâm thành ý nói một chút lời cảm kích, mới giới thiệu cho bọn họ biết thiếu niên này, nói là cùng nhau kết bạn đi Vân Châu, là người U Châu, họ Nhiếp, danh Ngật.

Đàm lão bản là thương nhân, trên người có đặc trưng của thương nhân, còn thiếu niên này khí chất toàn thân lại cực kỳ không đơn giản, nghiễm nhiên không phải nhân vật mà gia đình thương nhân bình thường có thể bồi dưỡng ra được. Hoắc Thù cùng Lư thị vệ đối với lời giới thiệu bạn bè trong miệng Đàm lão bản có chút hoài nghi, bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, tự nhiên cũng không kiên trì theo đuổi.

Thiếu niên tên Nhiếp Ngật chắp tay cảm tạ Hoắc Thù, âm thanh mát lạnh nói, "Nghe nói Uy Viễn tướng quân phủ, mỗi một Ngu gia binh sĩ đều là hào kiệt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay ít nhiều cũng được Ngu công tử ra tay, tại hạ vô cùng cảm kích"

Hoắc Thù sang sảng nói: "Nhiếp công tử khách khí, Liệt tuổi còn nhỏ, nếu so sánh với chư vị huynh trưởng, Liệt còn kém xa lắm"

Một chút cũng không đuối lý mà đem thân phận biểu đệ Ngu Tòng Liệt dùng đến cùng.

Nhiếp Ngật nhìn nàng một lúc lâu sau, đột nhiên hơi hơi mỉm cười, đôi mắt phượng thanh lãnh phảng phất như tinh quang đầy trời, lại tựa băng tuyết vừa tan, như gió ấm từ từ thổi trên tuyết trắng, mặt mày phấn chấn, sắc như núi xuân, không gì không tốt.

Ngay cả Lư thị vệ là nam tử hán đại trượng phu mình đồng da sắt thấy thế đều phải kinh ngạc cảm thán vài phần, càng không cần phải nói đến Hoắc Thù cùng Ngải Thảo

Cho đến lúc Đàm lão bản cùng Nhiếp Ngật cáo từ rời đi, Hoắc Thù vẫn còn có chút ngơ ngẩn hồ đồ

Nhưng Ngải Thảo lại rất mau tỉnh táo lại, làm hết phận sự của một nha hoàn, tuy cũng chịu mê hoặc của vẻ đẹp bên ngoài, nhưng so với cô nương nhà nàng thì ít quan trọng hơn. Nhìn thoáng qua cô nương vẫn còn ngơ ngẩn, cũng không biết có cần phải cao hứng hay không, rốt cuộc cô nương cũng đã có chút tâm thiếu nữ đến muộn rồi.

Quên đi, đi chuẩn bị nước cho cô nương tấm mới là quan trọng hơn

**********

Nhiếp Ngật cùng Đàm lão bản ra sương phòng, Đàm lão bản nhịn không được thoáng nhìn qua thiếu niên bên cạnh, chỉ thấy thần sắc hắn trong trẻo nhưng lạnh nhạt điềm nhiên, nào có miệng cười như sắc xuân như lúc còn ở trong phòng, cả người như băng tuyết trên cây tùng, ngạo nghễ mà lãnh liệt.

Khó có khi được nhìn thấy chủ tử cười, thật kỳ lạ.

Đàm lão bản biết vị chủ tử này xưa này hành sự có chừng có mực, thường làm cho người ta đoán không ra dụng ý của hắn, tuy không rõ vì sao hắn lại đi theo tặng lễ cho Ngu gia, nhưng chắc chắn hắn có dụng ý của chính mình.

Theo chủ tử trở về sương phòng của bọn họ, liền nghe chủ tử mở miệng nói: "Ngươi đi tra Ngu gia thập tam thiếu Ngu Tòng Liệt" Sau đó lại thấy hắn dừng lại, tiếp tục nói: "Còn có một vị biểu tiểu thư của Ngu gia, tuổi xấp xỉ Ngu Tòng Liệt"

"Biểu tiểu thư?" Đàm lão bản có chút ngốc.

Lúc này, liền thấy chủ tử nhìn thoáng qua đây, đôi mắt phượng thanh lãnh, không thấy chút dao động, lại làm cho trong lòng hắn hơi giật mình, không dám nhiều lời nữa.

Chờ chủ tử đi vào phòng nghỉ tạm, ánh mắt Đàm lão bản nhịn không được chuyển hướng thị vệ Hỗ Hưng canh giữ tại cửa.

Vị này chính là thị vệ bên người chủ tử, ít nhiều cũng biết một chút gì đi?

"Hỗ thị vệ, ý công tử là gì?" Đàm lão bản thấp giọng hỏi.

Nếu là muốn tra Ngu Tòng Liệt, cũng không có gì lạ, rốt cuộc lần này chủ tử đến Tây Bắc, vốn chính là có nhiệm vụ trong người. Nhưng đi tra một vị biểu tiểu thư của Ngu gia là có ý gì? Chẳng lẽ vị biểu tiểu thư kia có liên can gì bên trong sự tình chứ?

"Không biết" Hỗ Hưng cực kỳ dứt khoát mà nói, "Công tử kêu ngươi đi tra thì tra đi, không cần hỏi nhiều"

Đàm lão bản nghĩ lại thấy cũng đúng, liền dứt bỏ nghi vấn, lập tức đi an bài.

**********

Hoắc Thù tựa người vào thùng tắm bằng gỗ Mộc Hương, để nha hoàn chà xát cho nàng, một bên vốc nước nói, "Ngải Thảo, vị Nhiếp công tử vừa rồi trong thật đẹp mắt, ta lớn như vậy cũng chưa gặp qua nam tử đẹp như vậy đâu"

Ngải Thảo không hề ngừng tay, miệng nói: "Đúng là khá xinh đẹp"

"Người U Châu đều là đẹp như vậy sao? Ngày nào đó ta cũng phải đi U Châu, nhìn mỹ nhân bên đó" Trong lòng nàng đã mặc sức tưởng tượng tình hình trên đường cái ở U Châu phủ đều là mỹ nam tử mỹ cô nương.

Ngải Thảo trợn trắng mắt, "Cô nương, Quách đầu bếp trong phủ của chúng ta chính là người U Châu"

Hoắc Thù dừng lại, thần sắc có chút rối rắm, không cách nào có thể đem bộ dạng béo tốt giống như đống bánh bao lên men trắng quá độ của Quách đầu bếp nhập chung với thiếu niên xinh đẹp vừa rồi, trong nháy mắt ảo ảnh đều tiêu tan.

Nha hoàn không chút lưu tình nào mà đả kích tiểu thư nhà mình nhanh nhẹn mà giúp nàng chà xát xong cho nàng, liền phủ vải bông mềm mại lên cho nàng lau mình, sau đó đẩy nàng lên giường, lấy khỏi người nàng tấm thảm lông cáo, sau đó lấy một lọ Tuyết Phu sương với mùi hoa thanh nhã ra, lấy một ít cao ra tay, sau đó bôi loạn trên người nàng, vì nàng bảo dưỡng da thịt toàn thân.

Bị lấy tấm thảm lông cáo ra khỏi làm hiện nên thân thể nữ tử tinh tế cân xứng, trước ngực đã phát dục, hai con thỏ nhỏ hình dạng tuyệt đẹp đáng yêu, eo thon chân dài mông mẩy, da thịt trắng mịn non mềm, không gì không tốt chỉ có xương bả vai bên trái sau lưng có một vết sẹo hình con bướm, đây là khi còn nhỏ nàng bị sói cắn gây thương tích, lúc ấy bị thương quá nặng, cho dùng dược tốt nhưng vẫn để lại vết sẹo này.

Ngải Thảo sờ sờ vết sẹo, nhịn không được đau lòng hỏi, "Tiểu thư, lúc ấy khi gặp bầy sói, người có sợ không?"

"Ngô.... Quên mất rồi"

"Sau lại quên mất chứ?"

"Sự tình không tốt, ta luôn không ghi tạc trong lòng" Hoắc Thù hợp tình hợp lý nói, sau khi nói xong, nghĩ đến cái gì, lại nói "Nga, đúng rồi, lúc ấy hình như trong hang sói, ta có gặp được một con sói nhỏ rất kỳ quái"

"Con sói nhỏ?"

"Đúng vậy, con sói nhỏ rất hung dữ, còn cào ta một móng vuốt"

Chủ tới hai người một hỏi một đáp, cuối cùng đề tài đã không biết bị lệch đi đến nơi nào rồi

Đem Tuyết Phu sương bôi tốt, Ngải Thảo nhìn một thân trong suốt da thịt phấn nộn của tiểu thư nhà mình, trong lòng có chút tự hào, không uổng công nàng ngày ngày cẩn thận bảo dưỡng cho tiểu thư, dưỡng tiểu thư nhà mình đến đẹp như vậy, làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ngày ngày nhìn cũng thư thả biết mấy.

Cho nên, dạng chủ tử nào sẽ có dạng nha hoàn đó, đều là người có nhan sắc tốt đến bậc này.

"Tốt lắm sao?" Hoắc Thù bò lên có chút không kiên nhẫn.

Nàng không thích mỗi ngày tốn nhiều thời gian bảo dưỡng như vậy, cảm thấy thật vô cùng lãng phí thời gian. Từ nhỏ đã giả dạng một tiểu tử lớn lên giữa những nam tử vai u thịt bắp, sinh mệnh thật ngoan cường, chỉ cần chút ánh nắng mặt trời là có thể khỏe mạnh trưởng thành nên ngẫu nhiên tư tưởng cũng có chút phóng khoáng, vì vậy những điều nàng yêu thích tự nhiên bất đồng so với các nữ tử khuê các tầm thường.

Nhưng bất quá ngoại tổ mẫu đã lên tiếng, còn có một nha hoàn luôn là hết phận sự, mỗi ngày đều mang vẻ mặt nghiêm túc mà đưa ra một đống đồ vật chờ nàng dùng tới, cho nên đành phải đi vào khuôn khổ thôi.

Rốt cuộc cũng đã bảo dưỡng xong, Hoắc Thù bị dựng lên, ngáp một cái, thay tẩm y màu nguyệt bạch thêu trúc, dụi dụi mắt liền lên giường nghỉ tạm.

Ngải Thảo tay chân nhẹ nhàng thu thập ổn thỏa, ôm chăn gối đến giường bên gian ngoài, thổi nến, liền cũng lên giường ngủ.

Nửa đêm, trăng bị mây đen che khuất, trời đất một mảnh hắc ám.

Người đang ngủ say trên giường đột nhiên mở to mắt, trong bóng đêm, một đôi mắt trắng đen rõ rệt tỏa sáng rạng rỡ, không có nửa điểm buồn ngủ.

Hoắc Thù ôm chăn ngồi dậy, duỗi tay vén màn trướng, nhìn nhìn thăm dò bên ngoài, sau đó nhìn về phía lọng che trong bóng đêm, lắng nghe động tĩnh trên nóc nhà, phân biệt phương hướng người tới.

Bình Luận (0)
Comment