Không Phụ Thê Duyên

Chương 88

Dùng xong cơm trưa, Nhiếp Ngật lây cớ có việc, liền mang theo thê tử đến cáo từ nhạc gia

Hoắc ngũ lão gia vô cùng không nỡ, vẫn còn muốn tiếp tục trò chuyện cùng nữ nhi nên liền giữ lại mãi

Tĩnh An Hầu cũng vậy, cháu rể này thân phận tôn quý, tuy nói đại nữ tế Vĩnh Quận Vương thế tử cũng không tệ, nhưng so với một phủ tông thất không có thực quyền thì Vệ Quốc Công thế tử Nhiếp Ngật lại là người có thực quyền, lại là hồng nhân trong lòng hoàng đế, tiền đồ vô lượng, Tĩnh An Hầu phủ có cửa thông gia này so với cái gì đều mạnh hơn, tự nhiên phải chiêu đãi cho thực tốt

Thấy Nhiếp Ngật kiên trì, Hoắc Ngũ lão gia cùng Tĩnh An Hầu cũng không tiện giữ lại tiếp, cùng nhau tiễn hai vợ chồng son ra khỏi cửa

Sau khi Hoắc Thù lên xe liền nhìn về phía Nhiếp Ngật, nghi hoặc hỏi: "Lát nữa huynh có việc?"


Trên người Nhiếp Ngật có công sự, đương giữ chức tại Vũ Lâm Quân. Vũ Lâm Quân thuộc thân vệ của hoàng đế, do hoàng đế trực tiếp chỉ huy, phụ trách an nguy của hoàng đế, có thể tiến vào Vũ Lâm Quân đều là người có võ nghệ cao cường, trải qua đủ loại khảo hạch nghiêm khắc mới được tuyển chọn, tại nơi này không cho phép bất luận tình cảm riêng tư nào, cho dù là con cháu tông thất muốn vào Vũ Lâm Quân cũng phải như vậy

Nhiếp Ngật tuổi còn trẻ cũng là phó chỉ huy sứ Vũ Lâm Quân, hắn ngồi lên vị trí này toàn bằng năng lực của chính mình, đây cũng chính là nguyên nhân thế nhân xem trọng hắn.

Lần này thành thân, Nhiếp Ngật được nghỉ nửa tháng, chỉ cần có mắt thì sẽ không tại thời điểm này riêng tìm việc cho hắn

Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nhìn nàng nói: "Còn muốn đi vòng đến Uy Viễn tướng quân phủ"


Hoắc Thù sửng sốt, sau khi hiểu rõ ý của hắn, hai mắt sáng lên, dưới vui mừng khôn xiết nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, làm thân thể Thế tử gia vì không có chuẩn bị mà đập vào vách xe

"Không có việc gì chứ? Thực xin lỗi, ta không phải cố ý" Hoắc Thù nhanh chóng ôm hắn, duỗi tay sờ sờ lưng hắn, sợ là đụng hắn bị thương. Nàng biết sức lực mình lớn hơn các cô nương gia, ngày thường cũng cực lực khống chế mình để không làm bị thương người hoặc làm hỏng vật nào đó, hôm nay lại quá mức cao hứng mới làm hắn đụng trúng

Nhiếp Ngật bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của nàng, lúc nãy hắn vừa cùng nhạc phụ uống chút rượu, tuy rằng không đáng lo nhưng lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm xúc của nam nhân, thân thể bị nàng sờ đến liền nhịn không được mà nổi lửa


"Ta không có việc gì" Thấy bộ dạng nàng cao hứng, trên mặt hắn cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt

Hoắc Thù thấy hắn thực sự không có việc gì, rốt cuộc cũng yên lòng, sau đó lại tiếp tục cao hứng,  ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy nam nhân này nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nàng thích vô cùng, càng thích hắn chăm sóc như vậy, quả nhiên không chọn sai người

Dưới cảm giác mỹ mãn, nàng dựa vào ngực hắn, thì thầm nói: "Nếu bà ngoại biết lúc này chúng ta qua đó, nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên, nói không chừng sẽ rất vui mừng đó. Ta từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh bà ngoại, năm kia mới hồi kinh, cho rằng về sau sẽ rất khó gặp bà ngoại, không nghĩ tới bà ngoại vậy mà riêng hồi kinh...."

Nhiếp Ngật mỉm cười nghe nàng hưng phấn huyên thuyên, đều là một ít tâm sự của cô nương, nhưng chỉ nói về chuyện ở nhà ngoại, đối với việc nhà phụ thân lại xảo diệu mà tránh đi, có thể thấy được nàng không đơn thuần như bề ngoài mà có cân nhắc của chính mình
Khi xe ngựa tới tướng quân phủ, thủ vệ phủ tướng quân nhìn thấy xe ngựa Vệ Quốc Công phủ liền nhanh chóng cho người chạy vào bẩm báo

Chỉ sau chốc lát, lão phu nhân ở Vinh An Cư liền biết cháu rể mang cháu ngoại gái lại đây

Ngu lão phu nhân vừa mừng vừa lo, nghĩ sơ liền biết đây hẳn là do Nhiếp Ngật tự chủ trương

Bà đối với cháu ngoại gái do tự tay mình nuôi lớn hiểu biết quá sâu, tiểu cô nương ngày thường nhìn như ngây thơ ham chơi, vạn sự không lo, là người biết cái nào là việc lớn, hiểu được dương trường tị đoản*, sẽ không vô cớ gây rối, liền cho dù hôm nay nàng muốn đến thăm lão bà tử như bà, cũng sẽ không tùy hứng chọn thời điểm này mà nói ra khiến người khác lên án

*dương trường tị đoản: tốt khoe xấu che

Hôm nay bọn họ về nhà lại mặt, dựa theo lẽ thường, bọn họ hẳn nên nghỉ ngơi tại Tĩnh An Hầu phủ một ngày, sau khi dùng xong cơm tối mới trở về, nào ngờ lúc này mới buổi trưa liền tới đây, nhất định đây là chủ ý của Nhiếp Ngật, con rể có ý định rời đi, hắn lại là người có thân phận như vậy, cho dù người Tĩnh An Hầu không cao hứng cũng không thể cản trở hắn
Trong lúc nhất thời tâm tình Ngu lão phu nhân có chút phức tạp

Năm trước khi vào kinh, nhìn thấy Nhiếp Ngật đến nghênh đón, bà còn lo lắng tâm tư Nhiếp Ngật thâm trầm, tính tình cháu ngoại gái lại thẳng thắng đơn thuần, không chừng sẽ không khống chế được nam tử như Nhiếp Ngật, khả năng về sau sẽ giống những phu nhân đó trong kinh chỉ biết giữ mấy tấc vuông trong hậu viện mà sinh sống qua ngày, dần dần bị mài mòn hết các góc cạnh, ủy khuất nhận mệnh, nào ngờ Nhiếp Ngật coi trọng cháu ngoại gái còn hơn tưởng tượng của bà, thậm chí còn vì riêng nàng mà vòng lại đây

Chỉ trong chốc lát, người Ngu gia đã tập trung tại chính đường

Nhiếp Ngật cùng Hoắc Thù thỉnh an lão phu nhân, lần này là cam tâm tình nguyện dập đầu thật sâu

Mặt Ngu lão phu nhân đầy ý cười, nhìn đến đôi tiểu phu thê, đôi mắt không khỏi có chút ẩm ướt, nhớ tới nữ nhi đã mất sớm, nghĩ đến ngoại tôn nữ nuôi bên người nhiều năm hiện giờ cũng giống như nương nàng, rốt cuộc cũng đã xuất giá
Ngu lão phu nhân giấu đi ẩm ướt trong mắt, vội kêu hai đứa nhỏ đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, cao hứng mà nói: "Tốt tốt tốt, đều là hài tử ngoan, mau đứng dậy"

Hoắc Thù cũng cao hứng nhìn bà ngoại, sau đó cùng Nhiếp Ngật thỉnh an cậu mợ, lại cùng chào hỏi các biểu ca biểu đệ

Phu thê Ngu Bác Duyên cũng không ngờ Nhiếp Ngật sẽ làm loại chuyện này, thật đúng làm cho người ta không biết nói cái gì mới tốt, bất quá trong lúc không biết nói gì Ngu Bác Duyên lại có chút cao hứng, xấu bụng mà nghĩ nếu Tĩnh An Hầu phủ biết hai vợ chồng son rời khỏi đó lại đi vòng đến nơi này, không biết sẽ có tâm tình gì đây?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Việc hai phu thê Nhiếp Ngật đi vòng đến tướng quân phủ, bất quá sau nửa canh giờ Tĩnh An Hầu phủ đã biết được tin tức
Tĩnh An Hầu tuy hơi giật mình nhưng lại có loại cảm giác không ngoài ý muốn

Hắn nhìn ra Nhiếp Ngật vô cùng coi trọng chất nữ, mà chất nữ từ nhỏ lớn lên tại Ngu gia, tuy nói năm kia Tĩnh An Hầu phủ đón nàng trở về, nhưng rốt cuộc cũng không thể so được với ơn dưỡng dục của Ngu gia, cũng không oán trách nàng một lòng hướng về Ngu gia, đây chính là tình cảm bình thường của con người. Nếu Nhiếp Ngật coi trọng thê tử, làm ra chuyện này cũng không có gì lạ

Lúc trước bọn họ làm sao biết được cô nương vừa mới sinh ra đã bị cho là khắc mẫu lại có tạo hóa như vậy, nếu là biết, chỉ sợ mấy năm nay cũng sẽ không bỏ mặc chẳng quan tâm như thế

Hoắc ngũ lão gia sau khi nghe xong khó nén được ảm đạm, yên lặng ngồi đó không nói lời nào

Nhưng thật ra Hoắc lão phu nhân tức giận đến mức mặt có chút xanh, cảm thấy Nhiếp Ngật thật sự không cho Tĩnh An Hầu phủ mặt mũi. Cho dù Hoắc Thù thật do Ngu gia nuôi lớn, nhưng Tĩnh An Hầu phủ mới là nhà mẹ đẻ đứng đắn của nàng, ngày nào đi Ngu gia không được, cố tình lại muốn đi hôm nay, rõ ràng là không cho Tĩnh An Hầu phủ mặt mũi
Quả nhiên, không thể trông cậy vào cô nương không do mình nuôi dưỡng! Không chừng việc hôm nay cáo từ Tĩnh An Hầu phủ rồi vòng sang tướng quân phủ cũng do Hoắc Thù khởi xướng, cháu gái này luôn luôn lớn mật, không có gì mà nàng không dám làm

Hoắc lão phu nhân cũng cảm thấy tôn nữ tế Nhiếp Ngật này thật không trông cậy được, một người không hướng về nhà mẹ đẻ cô nương, liền cho dù con rể này có lợi hại đến đâu, cũng không trợ giúp gì cho nhà mẹ đẻ được

Nghĩ đến đây, Hoắc lão phu nhân nhìn thoáng qua nhi tử nói: "Rốt cuộc Thù tỷ nhi không phải lớn lên tại nhà, thân sơ vừa nhìn là biết ngay"

Hoắc ngũ lão gia rầu rĩ nói: "Ngu gia nuôi lớn nàng, hôm nay bọn họ đi Ngu gia cũng là việc nên làm"

Dứt lời, không để ý đến gương mặt biến sắc của Hoắc lão phu nhân, đứng dậy rời đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Sau khi Ngu lão phu nhân tống cổ hết đám người không liên can ra ngoài, để lại cháu ngoại gái nói chuyện

Ngu lão phu nhân lôi kéo tay cháu ngoại gái cẩn thận đánh giá, cảm thấy tinh thần nàng cũng không tệ lắm, cười hỏi: "Thế Cẩn đối xử với con tốt không? Hai ngày nay thế nào?"

Hoắc Thù cười đến ngọt ngào nói: "Tự nhiên là tốt, ngoại trừ có chút mệt thì cũng không có gì". Tiếp theo lại đem việc nhận thân cùng tiến cung ngày hôm qua nói với bà ngoại

Ngu lão phu nhân mỉm cười nghe nàng nói, yên lặng đánh giá ngoại tôn nữ từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng tầm mắt dừng nơi cổ áo của nàng. Hôm nay cháu ngoại gái mặc một bối tử đỏ thẫm trăm điệp vờn hoa cao cổ, mơ hồ chỉ lộ ra một mảnh cổ mảnh khảnh trắng nõn nhỏ xíu, trừ cái này ra liền không thấy gì khác
Hôm kia Ngu lão phu nhân cũng có cân nhắc trước khi cháu ngoại gái xuất giá, Tĩnh An Hầu phủ rốt cuộc có dạy dỗ cho cháu ngoại gái biết được chút việc cô nương gia đêm tân hôn không, sau đó ngẫm lại, cảm thấy hẳn là không có, Ngũ phu nhân bị cấm túc, Tĩnh An Hầu phu nhân lại không phải mẫu thân cháu ngoại gái, làm sao có thể chủ động tới nói những việc này, chỉ sợ bọn họ cũng cho rằng bên đây Ngu gia đã dạy trước việc này rồi.

Cho nên cháu ngoại gái nhất định là hoàn toàn không biết gì mà xuất giá

Chờ sau khi cháu ngoại gái nói xong, Ngu lão phu nhân chung quy là không nhịn được, kéo tay nàng ôn nhu hỏi: "Còn đêm tân hôn, thế tử đối xử với con tốt không?"

Nháy mắt Hoắc Thù đỏ mặt lên

Nàng nghĩ đến không phải là "động phòng" đêm tân hôn, mà là "động phòng" tối hôm qua, vừa rồi nàng mới biết được giữa nam và nữ còn có thể làm đến nông nỗi bực này
Ngu lão phu nhân thấy thế, biết là đã được việc, không khỏi vừa lòng mà vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng cẩn thận nói: "Cũng trách bà luyến tiếc con, cho nên mới quên luôn việc này, chờ sau khi con xuất giá mới nghĩ lại bên Tĩnh An Hầu phủ cũng không có nữ trưởng bối nói với con việc này"

Hoắc Thù đỏ mặt như muốn bốc lửa, hự hạ nói: "Bà ngoại, con khá tốt...."

Ngu lão phu nhân cười ha hả, vẻ mặt bà như hiểu hết tất cả làm Hoắc Thù rối rắm một lát, thiếu chút nữa muốn đứng dậy bỏ chạy

Hai bà cháu nói chuyện một lát, Diêu thị mới dẫn Ngu Thiến đến đây

Ngu Thiến chúc mừng Hoắc Thù xong liền kéo nàng ngó trái ngó phải, sau khi nhìn xong, che miệng vừa cười vừa nói: "Biểu tỷ phu nhà chúng ta đúng là người có tâm, khi tổ mẫu nghe hắn lại đây thật không biết có bao nhiêu cao hứng, lúc này hắn đang cùng Ngũ thúc và các ca ca nói chuyện trong thư phòng, vừa rồi còn nghe Thập Tam ca nói phải chiêu đãi hắn thật tốt đây, nhưng mà nghĩ chắc đến cuối cùng Thập Tam ca cũng không cách nào như ý nguyện được đâu"
Hoắc Thù liên tiếp bị thân nhân trêu ghẹo ba hồi bốn lượt, cho dù da mặt có dày cũng không chống được, bất quá khi nghe Ngu Tòng Liệt muốn chọc ghẹo Nhiếp Ngật, liền có chút nổi giận, cảm thấy biểu đệ này nửa tháng không bị đánh liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi, người của nàng mà cũng dám chọc, lần tới phải tìm cơ hội giáo huấn hắn một trận mới được.

Hai biểu tỷ muội nói chuyện với nhau một hồi liền hiểu rõ trong lòng không nói ra mà nắm tay nhau cùng đi ra ngoài

Ngu lão phu nhân cùng Diêu thị thấy hai biểu tỷ muội mắt đi mày lại, nhịn không được bật cười

Mới vừa ra khỏi Vinh An Cư, liền thấy Ngu Bác Duyên dẫn theo cháu rể cùng các cháu trai đi về hướng này, khi thấy hai biểu tỷ muội ở đây, cười nói: "Các con không bồi lão phu nhân mà đi đâu đây?"
Hoắc Thù ngọt ngào nói: "Tới tìm cữu cữu cùng các biểu ca, lâu rồi không gặp mọi người, thật là nhớ quá đi nha" Nói, đôi mắt lại hướng Nhiếp Ngật nhìn nhìn, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Tòng Liệt

Các nam nhân Ngu gia thấy bộ dạng này của nàng, làm sao không biết nàng tâm khẩu bất nhất*, rõ ràng là sợ bọn họ khi dễ Nhiếp Ngật, thật là nữ lớn không thể giữ tại nhà. Nhưng cố tình người mật báo lại là muội muội nhà mình, tâm cô nương này không biết lệch về bên nào rồi nữa

*tâm khẩu bất nhất: nghĩ một đằng, nói một nẻo

Ngu Thiến đối diện với cái trừng mắt của Ngu Tòng Liệt cười cười lấy lòng, nhanh chóng chạy tới kéo tay hắn kêu một tiếng, "Thập tam ca"

Ở Ngu gia đến khi chạng vạng tối, hai phu thê mới lưu luyến không nỡ rời đi

Lần này là Hoắc Thù đỡ Nhiếp Ngật lên xe
Khi dùng bữa tối, mấy huynh đệ Ngu gia mượn cơ hội ồn ào, thay phiên kính rượu Nhiếp Ngật, Ngu Bác Duyên làm như không nhìn thấy, cười tủm tỉm ngồi một bên nói xa nói gần, Nhiếp Ngật lần này không giống như lần trước tại Hoắc gia rót phản về cho mấy biểu cữu huynh, đành phải nhận hết, chờ đến sau khi tịch yến đã uống không ít rượu, mặt đều đỏ lên

Hoắc Thù cho Nhiếp Ngật nằm trên đùi nàng, lấy khăn lau mặt cho hắn, oán trách nói: "Như thế nào mà uống nhiều rượu như vậy được chứ? Cho dù là do các biểu ca ép huynh uống, huynh chỉ cần nhấp nhấp là được rồi, cần gì phải uống thật luôn chứ?"

Khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Ngật lộ ra nhàn nhạt ửng đỏ, như sông mây trên bầu trời, màu sắc mỹ lệ nhu hòa lãnh đạm trên gương mặt hắn, sắc môi đỏ tươi, trên người có thêm vài phần hương diễm khiến cho người khó cầm lòng, đặc biệt là khi hắn mở to đôi mắt phượng nhìn nàng mỉm.cười, Hoắc Thù nhịn không được liền cúi đầu hôn xuống
Sau khi hôn xong nàng cảm thấy như vậy thật không tốt, vội ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đứng đắn tiếp tục lau mặt cho hắn

Lúc này Nhiếp Ngật thật sự đã say đến lợi hại, ngoan ngoãn gối đầu trên chân nàng, nhoẻn miệng nhìn nàng cười mà không nói gì

Khi xe ngựa trở về Vệ Quốc Công phủ sắc trời đã tối muộn

Hoắc Thù đỡ Nhiếp Ngật xuống xe, thấy thân hắn vẫn say lảo đảo như cũ,  bộ dạng này đi thỉnh an trưởng bối thật không tốt, liền cho một bà tử đi chính viện cáo lỗi cùng lão phu nhân, còn nàng đỡ Nhiếp Ngật về lại Lăng Vân Viện

Lúc này Nhiếp Ngật đã say quá sức, đôi chân đứng còn không vững, vì vậy trọng lượng cơ thể đều đè nặng trên người Hoắc Thù. Nguyên Võ thấy thế vốn là muốn tiến lên đỡ hộ, nhưng vừa nhìn thấy vị thế tử phu nhân kia nhẹ nhàng mà đỡ thế tử đi về Lăng Vân viện, mặt không đỏ thở không gấp nên vội vàng câm miệng
Trở lại Lăng Vân Viện, các nha hoàn có liên quan nhận được tin tức vội chạy qua đây

Tiếp theo, các nàng liền thấy thế tử phu nhân đỡ thế tử đang say bí tỉ trở về, có thể nói là đi rất gấp gáp, đột nhiên chân thế tử lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã, sau đó thế tử phu nhân lùn hơn hắn cả một cái đầu nâng eo hắn, một tay dựng hắn dậy

Mọi người: "...."

Phía sau Nguyên Võ đi theo tới đây thấy một màn như vậy thiếu chút nữa té ngã

Hoắc thất cô nương tựa hồ cảm thấy đỡ đi như vậy thật chậm rì rì, hiện giờ lại đem người ôm lên, trực tiếp bế người vào phòng

Mọi người đờ đẫn nhìn theo, cho đến sau khi Hoắc Thù vào phòng mới nghĩ đến cái gì, vội vàng tiến vào hầu hạ

Hoắc Thù trực tiếp ôm người vào phòng trong, đặt Nhiếp thế tử đang say rượu lên giường, thấy hắn nhắm mắt, liền biết lúc này hắn thật sự say rất lợi hại, trong lòng nhịn không được thở dài, nàng tự mình cởϊ áσ ngoài cho hắn, gọi người mang nước tới, sau khi lau sạch mặt mũi cùng tay chân cho hắn, đẩy hắn vào bên trong giường, đắp chăn lên, liền đi tắm rửa
Bọn nha hoàn Lạp Nhã không biết vì cái gì, nhìn thân ảnh nàng đi về phía tịnh phòng, cổ họng như có gì đó chặn ngang, không nói nên lời

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment