Lần đầu bỡ ngỡ, lần hai thân thuộc.
Với chuyện khởi nghiệp, lần *****ên mọi thứ đều như “mò đá qua sông”, vấp phải vô số cái hố, tự ngã rồi lại tự đứng dậy.
Nhưng đến lần thứ hai, nhờ kinh nghiệm từ lần trước nên có thể tránh được nhiều cái hại.
Sau khi Mạnh Sơ quyết định, cô lập tức bắt đầu đăng ký công ty và chuẩn bị tuyển nhân viên.
Dù hiện tại trong tay cô không thiếu tiền, nhưng cô cũng hiểu rằng khởi nghiệp mà không kiểm soát ngân sách thì tiền sẽ chảy như nước.
May mắn thay, Mạnh Sơ sau khi quản lý nhiều việc ở Tinh Nguyên, sáu chữ “giảm chi phí, tăng hiệu suất” đã ăn sâu vào máu cô.
Giai đoạn đầu cô đều tự mình làm mọi thứ có thể.
Chỉ có điều, ngay khi vừa đăng ký kinh doanh xong Công Nghệ Lăng Tuyệt, một đoạn video trên mạng lại đẩy cô vào vòng xoáy dư luận.
Không biết là ai, nhưng có kẻ đã đăng lên mạng đoạn clip cô đánh Kiều Dật hôm đó.
Ban đầu cư dân mạng chỉ xem như chuyện đánh ghen bình thường, nhưng chẳng mấy chốc có người nhận ra người đánh chính là Mạnh Sơ, lập tức gây xôn xao.
Đặc biệt là câu nói của Mạnh Sơ: “Không có việc làm mà vẫn có tiền” cũng bị ghi lại rõ mồn một.
#Mạnh Sơ đánh người#
#Mạnh Sơ rời công ty#
Ngay cả khi Mạnh Sơ biết tin, nhìn thấy hai hashtag đang treo top tìm kiếm, cô cũng chỉ lặng người đi.
Dù không hề có ý định trở thành người nổi tiếng, nhưng mọi người dường như rất quan tâm đến chuyện của cô, vô tình hay cố ý đều đẩy tin tức về cô lên hot search.
Khi Trình Tân Dữ gọi điện cho Mạnh Sơ, anh tỏ ra khá bình tĩnh: “Anh sẽ nhờ người soạn giúp em một văn bản tuyên bố, nhân tiện em có thể tuyên bố rời khỏi Tinh Nguyên và bắt đầu hành trình mới.”
Nếu là chuyện khác, có lẽ Trình Tân Dữ đã lo lắng. Nhưng lần này, anh lại thấy đây là một cơ hội quảng bá hiếm có.
Đặc biệt là những bình luận dưới video không hề một chiều lên án Mạnh Sơ, ngược lại đa số đều ủng hộ cô. Xét cho cùng, dù không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng xem nội dung video thì có vẻ cô đang đánh một tên tra nam.
Công chúng thích hóng hớt, nhưng bản năng vẫn nghiêng về phe chính nghĩa.
Mạnh Sơ suy nghĩ một lát rồi đề xuất: “Em thấy ra tuyên bố có vẻ quá trang trọng rồi. Em định đăng thẳng một bài trên Weibo để phản hồi.”
“Lát nữa anh giúp em tham khảo nhé.” Mạnh Sơ nói.
Trình Tân Dữ thấy cô đã có chủ kiến, liền gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai tiếng sau, một tài khoản được xác minh của Mạnh Sơ chính thức đăng tải bài phản hồi.
【Đúng vậy, tôi đã rời Tinh Nguyên.
Việc này thực ra đã được quyết định từ một thời gian trước. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả đồng nghiệp đã đồng hành cùng tôi ở Tinh Nguyên. Như lời tôi từng nói khi chia tay, được cùng các bạn đi một đoạn đường là vinh dự của tôi. Tôi sẽ mãi khắc ghi khoảng thời gian là đồng sáng lập Tinh Nguyên, từng là một phần của ngôi nhà này, và luôn giữ lòng biết ơn. Tôi cũng chúc Tinh Nguyên những điều tốt đẹp nhất trong tương lai.
Về hướng đi sắp tới, đúng là tôi đã chuẩn bị cho một hành trình sự nghiệp mới. Dù khởi đầu nào cũng đầy bất định, tôi vẫn ôm ấp những giấc mơ và nhiệt huyết của mình.
Về đoạn video trên mạng, đó là sự thật. Nhưng đây không phải là một vụ ẩu đả, mà là xung đột xảy ra sau khi đối phương đẩy ngã bạn tôi. Nhờ sự hòa giải của cảnh sát hiện trường, hai bên đã đạt được thỏa thuận. Từ nay tôi sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động, dùng lý trí thay cho bốc đồng.
Nhân tiện đây, tôi xin minh oan cho bạn mình: Cô ấy quen biết đối phương qua giới thiệu của người lớn, hoàn toàn bị lừa dối và che giấu sự thật. Cô ấy mới là nạn nhân thực sự. Mong mọi người đừng tin vào những lời đồn thổi gây tổn thương thêm cho cô ấy. Một lần nữa cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người.】
Chẳng mấy chốc, bài đăng phản hồi này cũng nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Có thể nói, nó đã giải đáp mọi thắc mắc xoay quanh Mạnh Sơ.
“Thì ra cô ấy thật sự đã rời Tinh Nguyên rồi, không sao cả, tương lai sẽ còn tốt đẹp hơn!”
“Wow, ủng hộ đánh cho tên khốn nạn một trận! Có thể thấy cô ấy thực sự rất yêu quý bạn của mình, còn đặc biệt lên tiếng minh oan cho người bạn ấy nữa.”
“Cố lên nhé, hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ đi!”
“Rất ngưỡng mộ dũng khí bắt đầu lại của cô ấy, chúc mừng hành trình mới!”
“Cảm giác như một công ty cực khủng sắp ra đời rồi, cô ấy chính là nữ thần của tôi!”
“Cô ấy chính là hình mẫu của rất nhiều cô gái, mong sớm được thấy một nữ CEO trong lĩnh vực công nghệ khó nhằn này.”
Những tranh cãi trước đó, dưới bài phản hồi rõ ràng và mạch lạc của Mạnh Sơ, đã bất ngờ trở thành hồi kèn khởi động cho hành trình mới của cô.
Những nhà đầu tư đang còn đang dè dặt cân nhắc, sau khi bài tuyên bố được đăng tải đã liên tục gọi điện tới.
Mạnh Sơ cũng không tiện từ chối, sau khi nghe điện thoại, cô đều lịch sự lưu lại thông tin liên lạc của từng người.
Dù hiện tại cô chưa cần huy động vốn, nhưng với một startup đang phát triển thì việc gọi vốn là điều không thể tránh khỏi.
Nhớ lại ngày Tinh Nguyên mới thành lập, họ đã chạy khắp nơi để tìm kiếm đầu tư đến mức mệt nhoài. Khi có được nhà đầu tư thiên thần *****ên, họ đã vui mừng khôn xiết.
Còn bây giờ, Mạnh Sơ mới chỉ chuẩn bị bắt đầu lại đã có hàng loạt nhà đầu tư sẵn sàng rót vốn.
Tối đó, sau khi Trình Tân Dữ về nhà và hai người dùng bữa tối xong, anh đề nghị: “Hay mình ra ngoài đi dạo một chút?”
“Được thôi,” Mạnh Sơ gật đầu đồng ý.
Ai ngờ Trình Tân Dữ lại dẫn cô thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm. Mạnh Sơ không nhịn được cười hỏi: “Trình tiên sinh này, đi dạo kiểu lái xe của anh cũng thật đặc biệt nhỉ?”
“Thì coi như là đi hóng gió vậy,” Trình Tân Dữ nhanh trí đáp lại.
Mạnh Sơ thấy anh đột ngột đổi ý cũng không chế nhạo, cô chỉ lặng lẽ lên xe.
May mắn thay thời tiết Thượng Hải lúc này vô cùng dễ chịu. Khi kính xe hạ xuống để gió đêm ùa vào, cả người như chìm đắm trong cảm giác thư thái và dễ chịu.
Chỉ có điều Mạnh Sơ không để ý lắm đến hướng đi của Trình Tân Dữ.
Mãi đến khi anh lái xe vào một khu công nghệ, cô mới chợt nhận ra.
Trước mắt cô là những tòa nhà trong khu công nghiệp rực rỡ ánh đèn, vô số văn phòng vẫn còn sáng đèn làm việc.
“Đây là…” Mạnh Sơ ngạc nhiên.
Dù chưa chính thức tuyển dụng nhân viên, nhưng Mạnh Sơ đã sớm lên kế hoạch tìm kiếm văn phòng. Bởi nếu không, đến khi tuyển được người rồi mà không có chỗ làm việc thì thật là trò cười.
Mấy ngày nay, cô liên tục chạy đôn chạy đáo xử lý việc này và cũng đã đến thăm khu công nghiệp này vài lần.
Điểm đặc biệt của nơi đây là tập trung hàng loạt công ty trong lĩnh vực trí tuệ thể hiện (embodied AI) và các ngành liên quan, được quảng cáo là “không cần bước chân ra khỏi khuôn viên vẫn tìm được nhà cung ứng phù hợp nhất”.
Thâm Quyến phát triển thần tốc trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cũng nhờ mô hình tập trung chuỗi cung ứng tương tự.
Khoảng cách giữa nhà cung ứng cảm biến và công ty sản xuất robot có khi chỉ 15 phút di chuyển. Một bảng mạch từ khâu thiết kế, gia công đến hoàn thiện có thể chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Thượng Hải – thành phố lớn nhất Trung Quốc – há lại chịu thua kém trong cuộc đua công nghiệp thông minh?
Khu công nghiệp này chính là công trình trọng điểm của chính quyền Thượng Hải nhằm tập hợp chuỗi sản xuất robot, không chỉ có các hãng sản xuất mà còn quy tụ những viện nghiên cứu hàng đầu.
Khi Trình Tân Dữ dẫn cô lên lầu, Mạnh Sơ theo anh đến một văn phòng.
Chỉ một phòng duy nhất, diện tích khiêm tốn khoảng 70-80m².
Nhưng với hai mặt tường kính rộng mở, không gian trở nên vô cùng thoáng đãng. Khi toàn bộ đèn được bật sáng, căn phòng lấp lánh như một chiếc hộp phát sáng.
“Em thấy văn phòng này thế nào?” Trình Tân Dữ nhìn Mạnh Sơ hỏi.
Mạnh Sơ khẽ mím môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Đừng nói với em là anh đã thuê chỗ này rồi đấy nhé?”
Trình Tân Dữ bước đến trước mặt cô: “Mạnh Sơ, anh biết em muốn tự lập hoàn toàn. Nhưng với tư cách là chồng em, anh cũng muốn ủng hộ em theo cách của mình. Anh thực sự đã thuê văn phòng này rồi… nhưng chỉ thuê trước một năm thôi.”
Mạnh Sơ hơi giật mình.
“Bởi vì anh tin rằng sau một năm nữa, Lăng Tuyệt sẽ cần một không gian làm việc lớn hơn.” Trình Tân Dữ hơi nâng cằm lên, vẻ mặt đầy tự tin.
Mạnh Sơ bất giác bật cười: “Sao anh lại tự tin hơn cả bản thân em thế?”
“Đương nhiên rồi, vì em đã chứng minh năng lực của mình từ lâu rồi mà.” Trình Tân Dữ khẽ nhếch mép cười.
Mạnh Sơ hiểu được sự tin tưởng mà Trình Tân Dữ dành cho cô. Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định chấp nhận món quà này.
Nhưng ngay sau đó, Trình Tân Dữ lại nghiêm túc nhìn cô:
“Tuy nhiên… anh cũng có một yêu cầu.”
Thấy anh nghiêm nghị như vậy, Mạnh Sơ lập tức đáp: “Anh cứ nói đi.”
“Anh biết em tạm thời chưa có kế hoạch gọi vốn, vòng hạt giống em có thể dùng vốn tự có. Nhưng một khi bước vào vòng thiên thần hay thậm chí vòng A sau này, anh hy vọng em sẽ dành cho Vân Tích Capital một cơ hội công bằng.”
Mạnh Sơ ngỡ ngàng: “Em có không công bằng sao?”
“Anh chỉ sợ em sẽ lo lắng về việc công việc của chúng ta quá ràng buộc với nhau, mà từ chối Vân Tích. Nhưng em hãy tin rằng Vân Tích Capital đến nay đã đầu tư vào hàng trăm dự án, nhờ nỗ lực của nhiều nhân viên, đã đầu tư thành công vào nhiều startup kỳ lân và giúp họ phát triển.”
“Đối với nhà đầu tư, khi trên thị trường xuất hiện một doanh nhân dày dạn kinh nghiệm, bọn anh chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội.”
“Vì vậy anh hy vọng khi các quỹ đầu tư cạnh tranh, em sẽ xem Vân Tích như một quỹ đầu tư bình thường. Bọn anh sẽ dùng những điều kiện và lợi thế có thể mang lại cho Lăng Tuyệt để thuyết phục em. Và lúc đó cũng xin em đừng vì mối quan hệ giữa chúng ta mà từ chối Vân Tích trong trường hợp này.”
Thực ra Mạnh Sơ hiểu ý Trình Tân Dữ. Nhiều người sẽ từ chối hợp tác vì e ngại mối quan hệ vợ chồng.
Nhưng cô cũng đã nghĩ tới việc dù Lăng Tuyệt hiện mới ở giai đoạn khởi đầu, sớm muộn gì cũng sẽ cần gọi vốn.
Đặc biệt với các startup, việc một năm gọi vốn nhiều lần là chuyện thường.
Nhưng khi đưa vốn đầu tư vào, điều quan trọng nhất với Mạnh Sơ là phải nắm chắc quyền kiểm soát công ty trong tay.
Cô không thể lặp lại sai lầm ở Tinh Nguyên, để người khác chi phối tiếng nói của mình.
Trong giới kinh doanh, không hiếm chuyện các nhà đầu tư thích chỉ đạo doanh nghiệp họ đầu tư, thậm chí còn có những vụ nhà đầu tư “cướp” công ty.
Ngay cả Tesla thuở ban đầu, Elon Musk cũng thâm nhập với tư cách nhà đầu tư trước khi nắm quyền kiểm soát toàn bộ công ty.
Vì vậy, việc nhà sáng lập tìm kiếm những nhà đầu tư ổn định và đáng tin cậy là điều được công nhận rộng rãi.
Trên đời này, nếu phải kể tên người Mạnh Sơ tin tưởng nhất…
…đương nhiên là Trình Tân Dữ.
Cô gật đầu nghiêm túc: “Em hiểu ý anh. Nhưng anh yên tâm, khi đến lúc chọn lựa các quỹ đầu tư, em sẽ chỉ xem xét điều kiện mà mỗi bên đưa ra. Chỉ cần Vân Tích đưa ra điều kiện phù hợp, em tuyệt đối không từ chối.”
Nhưng ngay sau đó Mạnh Sơ bất ngờ xòe tay ra: “Nhưng cái văn phòng này không tính đâu nhé!”
Cô chạy vội đến bên cửa sổ, đứng tựa vào khung cửa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi mới quay đầu lại nhìn Trình Tân Dữ: “Đây là món quà khởi nghiệp em nhận từ chồng mình.”
“Chứ không phải điều kiện gì từ Vân Tích Capital đâu nhé.”
Trình Tân Dữ cũng hiểu ý cô, anh nhanh chóng bước tới vòng tay ôm lấy eo cô, rồi cúi đầu hôn xuống.
Trong văn phòng trống vắng, bọn họ bất chấp tất cả mà trao nhau nụ hôn nồng cháy.
–
Mạnh Sơ không ngờ mình lại nhận được điện thoại của Khương Hân Nhã. Cô ấy cẩn thận hỏi: “Mạnh Tổng, nghe nói chị đang chuẩn bị thành lập công ty mới phải không?”
“Em nghe ai nói thế?” Mạnh Sơ không trả lời mà cười hỏi ngược lại.
Khương Hân Nhã nói: “Em có thể qua làm cùng chị không?”
Mạnh Sơ giật mình: “Em muốn sang đây?”
“Thực ra hai năm qua em đã học được rất nhiều từ chị. Dù chỉ là trợ lý nhưng em luôn cố gắng học hỏi về vận hành công ty. Em vẫn muốn được tiếp tục làm việc cùng chị.” Khương Hân Nhã nói một cách chân thành.
Thực chất Khương Hân Nhã có trình độ học vấn khá tốt. Dù là trợ lý của Mạnh Sơ, nhưng cô cũng luôn có ý định bồi dưỡng cô gái trẻ này.
Mạnh Sơ suy nghĩ một lát: “Nhưng công ty chị mới thành lập, điều kiện chắc chắn không bằng Tinh Nguyên.”
Khương Hân Nhã kiên quyết: “Em tin vào chị.”
“Được thôi, nếu em muốn sang thì cứ sang. Nhưng phải hoàn thành nốt công việc bên Tinh Nguyên cho ổn thỏa. Chị không muốn bị hiểu nhầm là chủ động chiêu mộ nhân tài từ Tinh Nguyên đâu đấy.” Mạnh Sơ thẳng thắn bày tỏ lo ngại.
Dù đã rời Tinh Nguyên, cô cũng cố ý không mang theo bất kỳ nhân sự cốt cán nào từ bộ phận kỹ thuật.
Lý do đồng ý với Khương Hân Nhã là vì cô ấy thuộc bộ phận vận hành, không phải nhân sự then chốt về công nghệ.
Hơn nữa, vị trí của Khương Hân Nhã thực sự rất khó xử. Là trợ lý cũ của Mạnh Sơ, sau khi giám đốc vận hành mới của Tinh Nguyên nhậm chức, chắc chắn sẽ chỉ mang theo người thân tín của mình, không thể trọng dụng Khương Hân Nhã được.
Vì vậy, cuộc điện thoại của Khương Hân Nhã cho Mạnh Sơ cũng có phần liều lĩnh.
Bởi nếu bây giờ theo chân Mạnh Sơ, một khi cô ấy thành công, địa vị của Khương Hân Nhã cũng sẽ lên theo. Cô gái trẻ này muốn thử vận may khi còn trẻ.
“Cảm ơn chị, Mạnh tổng.” Khương Hân Nhã nói ngay lập tức.
Một tuần sau, Khương Hân Nhã chính thức nhậm chức.
Mạnh Sơ hơi ngạc nhiên vì sao cô ấy bàn giao công việc nhanh thế.
Khương Hân Nhã giải thích: “Không phải chị nói hiện giờ chỉ có một mình chị sao? Em sợ chị quá tất bật nên vội qua ngay.”
Lúc nói chuyện này bọn họ đang ở trong văn phòng mới. Bàn làm việc Mạnh Sơ đặt mua đã được chuyển đến.
Cả hai cùng chỉ đạo các nhân viên vận chuyển lắp ráp và đặt bàn đúng vị trí.
Trùng hợp thay, Lăng Tuyệt được thành lập vào tháng 5, vừa kịp mùa tốt nghiệp.
Mạnh Sơ trực tiếp dẫn Khương Hân Nhã tham gia hội chợ việc làm năm đó. Tuy nhiên, cô không đặt hết hy vọng vào đây, bởi sinh viên xuất sắc có lẽ đã ký hợp đồng với các tập đoàn lớn.
Hơn nữa, chỉ tuyển sinh viên mới tốt nghiệp không kinh nghiệm cũng không giải quyết được vấn đề thực tế.
Với bề dày trong ngành, Mạnh Sơ vẫn còn giữ được nhiều mối quan hệ và nguồn lực quý giá.
Dù đã nhanh chóng liên hệ với vài người vừa nghỉ việc, nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai phù hợp.
Hôm đó, khi cùng Khương Hân Nhã tham gia hội chợ việc làm, dù rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đang nộp hồ sơ khắp nơi, nhưng với một công ty startup như họ – đến thông tin trên mạng còn chưa đầy đủ – thì người ta còn chẳng buồn tốn một bản CV.
Mặc dù Mạnh Sơ có chút độ nổi tiếng, nhưng chưa đến mức ai cũng biết mặt.
Đúng lúc cô đi nghe điện thoại, khi quay lại, Khương Hân Nhã liền hào hứng báo cáo: “Mạnh tổng, vừa có hai người tới nộp hồ sơ!”
Mạnh Sơ vui mừng: “Tốt quá!”
Rồi cô cầm lên xem, khi nhìn thấy cái tên trên CV – Thiệu Việt – cô liền đơ người.
Mắt cô lập tức tìm đến tấm ảnh nhỏ trên hồ sơ.
Mạnh Sơ vội vàng đọc kỹ CV của Thiệu Việt, phát hiện bằng đại học của anh ta tuy bình thường, nhưng lại có bề dày tham gia các cuộc thi, chắc thuộc tuýp người có năng lực thực hành tốt.
Ngay lập tức, cô quyết định gọi điện cho Thiệu Việt, yêu cầu anh quay lại để phỏng vấn trực tiếp.
Khi Thiệu Việt vội vã trở lại và nhìn thấy Mạnh Sơ, anh ta cũng sững sờ.
Thì ra, chính anh chàng này năm xưa đã gián tiếp khiến Mạnh Sơ “nổi như cồn”.
Thiệu Việt bỗng vỡ lẽ: “Lăng Tuyệt là công ty mới của Mạnh tổng sao?”
“Đúng vậy, không ngờ cậu lại tình cờ đến nộp hồ sơ. Đúng là duyên phận mà.”
Thiệu Việt cười: “Tôi cũng chỉ ‘giăng lưới’ khắp nơi mong kiếm được việc. Bằng cấp của tôi không xuất sắc lắm, ai ngờ lại trúng ngay công ty của chị.”
Mạnh Sơ bật cười: “Cảm ơn cậu đã ‘giăng lưới’ tới đây nhé!”
Thiệu Việt lập tức bị sự thoải mái trong giọng điệu của cô cuốn hút.
Mạnh Sơ nói: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Cậu thấy không, khi xem qua các cuộc thi cậu từng tham gia trong hồ sơ, có thể nói là rất ấn tượng đấy. Tôi không quá đề cao bằng cấp từ các trường top 985 hay 211, tôi coi trọng năng lực thực sự của cậu hơn.”
Xuất thân từ kỹ thuật, bản thân Mạnh Sơ chưa từng lãng quên chuyên môn. Việc cô tự tay tuyển dụng cũng vì lý do này, cô hoàn toàn có thể nhận ra ai thực sự có tài năng.
Quả nhiên, Thiệu Việt có thực lực rất mạnh, cậu ta chỉ yếu thế ở bằng cấp. Nếu không, cậu đã bị các tập đoàn lớn tranh giành từ lâu rồi.
Có lẽ để tiết kiệm thời gian, nhiều bộ phận nhân sự ở công ty lớn thẳng tay lọc hồ sơ qua bằng cấp trước, vô tình loại bỏ cả những người thực sự có năng lực.
Nhưng các tập đoàn đó có quá nhiều lựa chọn. Chỉ cần đãi ngộ đủ tốt là họ có thể chiêu mộ nhân tài khắp thế giới.
Còn đối với Mạnh Sơ, vì công ty của cô còn non trẻ nên buộc phải tự mình lặn lội “đãi cát tìm vàng”.
May mắn thay cô đã tìm được Thiệu Việt.
Khi Mạnh Sơ chính thức mời cậu gia nhập, Thiệu Việt đã kinh ngạc:
“Thật ư?” Cậu ta thậm chí còn ngây ngô thốt ra câu hỏi ngược như vậy.
Mạnh Sơ bật cười: “Cậu có thể về suy nghĩ thêm, nhưng tôi thật sự hy vọng cậu có thể đồng ý.”
Ngày hôm sau, Thiệu Việt vẫn gọi điện cho cô: “Mạnh tổng, tôi muốn gia nhập Lăng Tuyệt.”
Vậy là nhân viên thứ ba của Lăng Tuyệt đã chính thức nhậm chức.
Sau đó, Mạnh Sơ vừa tiếp tục tuyển dụng, vừa bắt tay vào nghiên cứu phát triển sản phẩm.
May mắn thay, sau khi gia nhập đội ngũ, Thiệu Việt đã phát huy được thế mạnh của mình, cậu ta cắt ghép thành công vlog ngày đầu đi làm. Khoảnh khắc Mạnh Sơ xuất hiện ở cuối video, khu vực bình luận đã nổ tung.
Thiệu Việt đăng: [Hay quá, người mà tôi vô tình quay được ngày ấy, giờ tôi đã ở trong đội ngũ của cô ấy. @Mạnh Sơ]
Chỉ trong chớp mắt, video này đạt luôn triệu like.
“Wow, hai người lại làm cùng nhau rồi sao?”
“Trời ơi cảm động quá, cùng nhau theo đuổi ước mơ mới tuyệt làm sao!”
“Bảo Mạnh tổng lập tài khoản mới đi mọi người ơi!”
Bởi tài khoản trước đây của Mạnh Sơ được tạo dưới danh nghĩa của Tinh Nguyên, khi rời đi cô cũng không mang theo.
Tuy video này giúp đội ngũ mới của Mạnh Sơ có thêm độ nhận diện, nhưng cũng vô tình chạm trúng một người.
Hóa ra cư dân mạng đang nhiệt tình “ship” cô với Thiệu Việt, khiến Trình Tân Dữ vô cùng khó chịu.
Mãi sau cô mới phát hiện anh thực sự không vui vì những bình luận đó.
Nhưng không phải anh có ác cảm với Thiệu Việt.
Lúc này, Trình Tân Dữ đang xử lý công văn trong phòng làm việc. Anh đang cố gắng nén khối lượng công việc, cố gắng mang những email cần trả lời hay vấn đề cần xử lý về nhà.
Chỉ cần được ở cùng không gian với Mạnh Sơ là đủ rồi.
Vì vậy khi cánh cửa phòng làm việc bật mở, Trình Tân Dữ theo phản xạ ngẩng lên và kinh ngạc khi thấy Mạt Mạt đứng đó.
Điều kỳ lạ là trên cổ nó đeo một tấm biển nhỏ.
“Lại đây” – Trình Tân Dữ vẫy gọi, Mạt Mạt lon ton chạy tới gần anh.
Khi chú chó đã đến bên bàn làm việc, anh đẩy ghế lùi lại rồi cúi xuống nhấc tấm biển trên cổ Mạt Mạt lên xem.
Dòng chữ hiện ra:
“Người chồng tuyệt vời nhất thế giới – Trình Tân Dữ”
Và bên dưới còn một dòng chữ nhỏ:
— Lật mặt sau xem
Trình Tân Dữ lật ngay tấm biển, phía sau là bảy chữ bay bướm uốn lượn:
“Em đang đợi anh trong phòng ngủ”
Mạt Mạt vẫn ngoan ngoãn đứng yên ở đó, trong khi Trình Tân Dữ đã đứng phắt dậy khỏi ghế, thẳng tiến về phòng ngủ. Khi anh đẩy cửa bước vào, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Nhưng ngay lập tức có bàn tay ai đó kéo mạnh anh vào.
Mạnh Sơ ôm chặt lấy anh, nhón chân hôn lên môi anh. Tay cô đồng thời cởi nút áo sơ mi của anh với tốc độ vội vàng đến mức một chiếc cúc áo bật ra.
Cùng với tiếng cúc áo đứt rời đó, sự điềm tĩnh và lý trí cuối cùng của Trình Tân Dữ cũng tan biến.
Anh đáp lại nụ hôn của cô với sự cuồng nhiệt không kém.
*
Nửa năm sau.
Giữa dãy núi miền Tây Nam, những ngọn núi trùng điệp tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ hiếm thấy, trong đó Thiên Lai Sơn là thắng cảnh nổi tiếng nhất nơi đây.
Hàng năm, vô số du khách đổ về đây bởi danh tiếng vang xa.
Những cư dân thành thị sống giữa phồn hoa đô hội đặc biệt bị mê hoặc bởi vẻ hùng vĩ của dãy núi này.
Chỉ có điều gần đây, nhiều du khách bất ngờ bắt gặp những chú chó robot linh hoạt di chuyển khắp núi. Những “robot chân bánh xe” này lao đi như vũ bão giữa địa hình hiểm trở, khiến ai nấy đều tò mò dừng chân ngắm nhìn.
Nhưng dường như chúng đang trong quá trình huấn luyện, nhanh chóng biến mất về phía xa.
Không ít người đã hỏi nhân viên khu du lịch:
“Những chú chó robot này từ đâu tới vậy?”
“Liệu có còn được thấy chúng nữa không?”
Trong khi đó, khi màn đêm buông xuống, Mạnh Sơ cùng đội ngũ âm thầm thu hồi những chú chó robot đã hoàn thành bài huấn luyện dài ngày.
Một tháng trước.
Mạnh Sơ dẫn đầu đội ngũ đóng quân tại làng Long Giang gần Thiên Lai Sơn. So với địa hình đồng bằng vùng Chiết Giang, dãy núi Tây Nam này thực sự là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Mạnh Sơ dẫn đội đến đây với hai mục đích chính.
Sau nửa năm nỗ lực, Xích Thố X1 – robot bốn chân địa hình *****ên của Lăng Tuyệt sắp chính thức ra mắt.
Họ tới đây để thu thập dữ liệu vận hành của Xích Thố X1 trong địa hình núi phức tạp.
Nhưng quan trọng hơn cả là một lý do khác.
Đó là hợp tác chính thức giữa Lăng Tuyệt và ngành du lịch địa phương. Khu thắng cảnh Thiên Lai Sơn trở thành khách hàng *****ên, đã đặt mua một lô chó robot để “tuyển dụng” chúng làm nhân viên mới.
Những chú chó robot này không chỉ biểu diễn trong khu du lịch, mà còn có thể tương tác với du khách nhờ ngoại hình ngộ nghĩnh.
Đặc biệt, Xích Thố X1 còn được thiết kế kèm ứng dụng điện thoại, cho phép khách du lịch tương tác trực tiếp.
Trong bối cảnh các điểm du lịch đang cạnh tranh khốc liệt, mọi nơi đều cố gắng nghĩ ra những ý tưởng mới lạ để thu hút khách.
Phong cảnh Thiên Lai Sơn tuy đẹp, nhưng chỉ dựa vào cảnh quan thôi là chưa đủ.
Ý thức phục vụ của địa phương cũng phải được nâng cao.
“Mấy ngày nay có rất nhiều khách du lịch hỏi thăm về những chó robot của chúng ta,” Thiệu Việt hào hứng nói.
Kỹ thuật viên Vạn Tuyền trong nhóm cũng gật đầu: “Hai ngày nay tôi dẫn robot đi huấn luyện leo núi, bọn trẻ cứ chạy theo mãi.”
“Đây chính là ý nghĩa của việc hợp tác giữa ngành du lịch và chúng ta,” Mạnh Sơ cười nói.
Đoàn người họ quay trở về, những chú chó robot lẽo đẽo theo sau.
Cảnh tượng thực sự rất ấn tượng.
Khi đến khu vực tập trung khách sạn và nhà hàng gần đó, họ đưa robot về khu vực làm việc tạm trước khi cùng nhau đi ăn tối.
Thường ngày họ ăn tại khách sạn, nhưng hôm nay Mạnh Sơ thấy mọi người đã vất vả nên đã mời mọi người đi ăn.
Cô nhắn trong nhóm chat:
【Tập trung ở quán A Hương nướng】
【Lão đại muôn năm!】
【Cảm ơn lão đại!】
Mọi người reo hò trong nhóm. A Hương nướng là quán nướng nổi tiếng nhất quanh đây, giá cả phải chăng mà hương vị lại ngon.
Suốt một tháng bận rộn ở đây, họ sống sót được là nhờ A Hương nướng.
Lần này đi cùng Mạnh Sơ có tổng cộng năm người. May mắn là có thêm một cô gái tên Lưu Niên.
Sáu người không ngồi trong quán mà chọn bàn ngoài trời.
Lúc này đã là cuối tháng 10 sắp sang tháng 11. Dù là buổi tối nhưng trời không lạnh lắm. Ngồi ngoài trời tận hưởng không khí trong lành, mệt mỏi cả ngày dường như cũng tan biến.
Khi đồ nướng được bưng lên, cả nhóm ăn uống ngấu nghiến.
“Lão đại, có phải ngày mai chị phải lên trấn họp với các nhà đầu tư của Vân Tích Capital không?” Lưu Niên hỏi Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ gật đầu: “Ừ, em cần chị mua gì không?”
“Cũng không có gì đặc biệt, ở đây mua đồ khá tiện ạ.”
Mạnh Sơ cười lớn: “Muốn gì cứ nói thẳng đi!”
“Chị mua cho em một phần McDonald’s được không? Đột nhiên em thèm ăn quá!” Lưu Niên nói.
Mấy anh chàng ngồi cạnh nghe thấy McDonald’s lập tức hét lên: “Tụi em cũng muốn! Tụi em cũng muốn!”
Từ đây vào trung tâm thị trấm gần nhất phải mất 40 phút lái xe. Bình thường họ chẳng mấy khi vào đó, vì sau cả ngày làm việc ai nấy chỉ muốn nằm dài trong khách sạn.
“Được thôi, tôi sẽ mua, cho mọi người ăn uống thỏa thích.” Mạnh Sơ đồng ý.
Có người hỏi thêm: “Người của Vân Tích Capital sẽ tới à?”
“Người của kim chủ ba ba đáng giá lắm, chắc ở thẳng trong trấn rồi chứ chẳng ở chỗ này đâu,” Vạn Tuyền bên cạnh cười nói.
Đột nhiên, Lưu Niên ngồi sát bên Mạnh Sơ thì thầm: “Lão đại!”
“Gì vậy?” Mạnh Sơ đang gặm xiên thịt, ngẩn người nhìn cô.
Lưu Niên nói: “Đối diện chéo bên chị có một người đàn ông siêu đẹp trai đang nhìn chị chằm chằm đấy, nhưng mà chị đừng nhìn sang vội.”
Thế nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, Mạnh Sơ vẫn ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ.
Nhìn xong, Mạnh Sơ chậm rãi nói: “Đúng là đẹp trai thật.”
Sau đó, cô đặt que xiên ăn xong xuống bàn, đưa tay lau sạch lòng bàn tay rồi thẳng thừng đứng dậy.
Mọi người đều nhìn theo khi thấy cô đứng dậy, Lưu Niên còn kinh ngạc hỏi: “Lão đại, chị định làm gì vậy?”
Mạnh Sơ đáp: “Anh ấy cứ nhìn chị mãi, thôi để chị đi xin phương thức liên lạc vậy.”
“……”
“……”
Cả bàn người rơi vào im lặng, sau đó chỉ biết trơ mắt nhìn Mạnh Sơ bước thẳng về phía đối phương.
Lúc này, những người con trai khác cũng đã nhìn thấy “siêu cấp soái ca” mà Lưu Niên vừa nhắc tới, người đàn ông ấy mặc áo khoác phi công, quần dài đen và bốt cổ ngắn, tóm lại là kiểu ăn mặc ra dáng “tôi đến đây là để gây ấn tượng”.
Mấu chốt là vóc dáng người ta thực sự quá xuất sắc, mấy anh chàng có mặt ở đó nhìn chiều cao của anh ta, rồi lén liếc lại mình…
So không lại, so không lại.
Còn chẳng cần lại gần, cũng biết là không thể so được.
Vì trời lúc này đã khá tối nên không nhìn rõ mặt anh ta cho lắm, nhưng cái khí chất tổng thể đó… đứng từ xa cũng đã thấy nổi bật rồi.
Họ trơ mắt nhìn lão đại bước đến trước mặt người đàn ông kia, rồi ngẩng đầu nói vài câu.
Sau đó, người đàn ông lấy điện thoại ra, lão đại cũng móc điện thoại của mình ra.
Hai người cứ thế, một cách rất tự nhiên mà trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
“Lão đại… không phải đã kết hôn rồi sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Vạn Tuyền khẽ gật đầu nhẹ một cái.
Lưu Niên vừa nhìn vừa không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nhưng mà… chị ấy đứng cạnh người đàn ông đó, thật sự rất xứng đôi.”
Mọi người lại rơi vào một tràng im lặng.
May mà Mạnh Sơ chỉ nói vài câu với người đàn ông kia rồi quay lại.
Chỉ là… cô không về chỗ ngồi ngay mà đi thẳng vào trong quán, dường như nói gì đó với ông chủ. Sau đó cô lại bước ra, nhìn cả nhóm và nói: “Tôi đã bảo với ông chủ rồi, hôm nay tôi mời. Nếu mọi người còn chưa no thì cứ gọi thêm. Tôi đi trước nhé.”
Cả đám nghe xong câu đó đều sững người.
Cuối cùng, cô gái còn lại duy nhất là Lưu Niên lấy hết can đảm hỏi: “Lão đại, chị đi đâu đấy ạ?”
Mạnh Sơ đáp tỉnh bơ: “Về khách sạn.”
Lập tức, cả bàn người ai nấy mặt mày biến sắc muôn hình vạn trạng, rõ ràng muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám mở miệng, khiến Mạnh Sơ suýt nữa bật cười vì quá buồn cười.
Chọc bọn họ đủ rồi, Mạnh Sơ cuối cùng cũng chịu nói thật: “Thôi được rồi, không đùa mọi người nữa.”
Cô khẽ hất cằm về phía người đàn ông đứng cách đó không xa: “Đó là chồng tôi, anh ấy đến đây thăm tôi.”
— Hả???
Cả bàn người đã nghĩ tới đủ mọi khả năng…
Chỉ là, không ai ngờ đến khả năng này.
Mạnh Sơ để lại một câu: “Mọi người cứ ăn từ từ nhé.”
Khi cô quay lại đứng bên cạnh Trình Tân Dữ, anh liếc sang bàn nhân viên của Lăng Tuyệt cách đó không xa, tất cả vẫn còn đang ngây ngốc nhìn anh không chớp mắt, rồi anh lên tiếng hỏi: “Thật sự coi anh là một cuộc tình chớp nhoáng đấy à?”
Vừa nãy Mạnh Sơ cố tình bảo anh lấy điện thoại ra.
Lúc đó Trình Tân Dữ đã đoán được vài phần.
Ngay sau đó, anh không nói một lời mà mạnh mẽ đưa tay kéo Mạnh Sơ vào lòng.
Trước ánh mắt sững sờ của bao người, anh cứ thế ôm cô rời đi.
Khi hai người về đến khách sạn, lúc Mạnh Sơ lấy thẻ phòng mở cửa, tim cô đã bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được. Tiếng “tít” vang lên khi cửa mở, đúng khoảnh khắc đó, cả người cô liền bị Trình Tân Dữ đẩy mạnh vào trong.
Cô còn chưa kịp giữ chặt thẻ phòng thì nó đã rơi thẳng xuống đất.
Mạnh Sơ cúi xuống định nhặt lại, nhưng ngay lập tức bị Trình Tân Dữ ép chặt lên cánh cửa phía sau.
Giọng anh thấp trầm, mang theo hơi thở áp đảo: “Cuộc tình chớp nhoáng này… em hài lòng chứ?”
Xung quanh tối đen như mực, kiểu tối đến mức đưa tay ra trước mặt cũng không thấy gì. Thế nhưng Trình Tân Dữ vẫn chậm rãi tiến lại gần Mạnh Sơ, hơi thở ấm nóng của anh phả thẳng lên má cô.
Chỉ trong thoáng chốc, cổ họng Mạnh Sơ khô khốc và căng chặt.
Chưa đợi cô kịp phản ứng, Trình Tân Dữ đã nắm lấy tay cô, chậm rãi dẫn từ ngực mình lần xuống eo. Lúc này áo khoác của anh đã mở khóa, bên trong chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng.
Khi đầu ngón tay cô chạm vào phần bụng anh, rõ ràng cảm nhận được những múi cơ rắn chắc dưới lớp vải ẩy.
Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn như có lửa:
“Tự em kiểm tra đi.”