Ngày hôm sau.
Triệu Viêm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trên người hình như không đúng lắm.
Dưới thân có cái gì đó rất mềm, giống như là đang ôm một con mèo xù lông thật béo, hắn trước kia có nuôi một con mèo màu cam, lúc bế lên chính là có cảm giác như vậy, mềm mại, ấm áp. Triệu Viêm cúi đầu, trong lòng ngực, một nữ nhân kiều diễm đang gắt gao ôm hắn đi vào giấc ngủ, nhìn xuống chút nữa, thân thể hai người không lấy một mảnh quần áo.
Nữ nhi gia dáng người uyển chuyển, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, hai bầu vú mềm đồ sộ lại tròn trịa, đẹp muốn chết, hắn mới thoáng nhìn liền cảm giác dương v*t nháy mắt sưng to lên, hắn hơi nhúc nhích, một chút cũng không dám động.
Vật kia của hắn!!!
Thế nhưng vẫn còn cắm ở nơi tư mật của cô nương!!!
Trời ơi!!!
Triệu Viêm đầu đau như búa bổ, chỉ cảm thấy mình thật sự đã mất trí, lại có thể gây ra chuyện như thế này.
Gia phong của Triệu gia rất nghiêm khắc. Khi cha còn sống vẫn luôn nhấn mạnh rằng nam nhân cần phải đi ngay nói thẳng, nếu một người nam nhân đối với nữ nhân mà rũ bỏ trách nhiệm, không giữ được lòng mình, liền không xứng là nam nhi của Triệu gia. Cho nên hắn nhiều năm như vậy tới giờ vẫn chưa từng cưới vợ, muốn ở trong trái tim một người, muốn cùng nàng bên nhau mãi mãi. Triệu Viêm hắn dù có cưới vợ, cũng nhất định phải lấy người phụ nữ mà hắn thật sự yêu thương.
Nhưng hôm nay ——
Bọn họ còn chưa có làm mai mà hắn đã cùng cô nương nhà người ta phá thân, hắn còn không biết nữ tử này tên họ là gì, gia trụ phương nào, lại là cô nương nhà ai, nghĩ đến đây, một ít ký ức hỗn loạn dần dần hiện lên.
Trong cơn mơ màng, hắn nhớ hình như đây là nha hoàn trong viện của Uyển Như, còn nhớ rõ tiểu nha hoàn vẫn luôn kêu muội muội gì đó.......
Triệu Viêm càng thêm đau đầu, muội muội hắn tính tình trẻ con, lại rất thích chơi mấy trò chấp vặt, tránh không khỏi sẽ vì việc này mà sinh ra cáu kỉnh giận dỗi hắn.
Triệu Viêm thở dài, nghĩ chuyện gì đến cũng sẽ đến, hắn ở chỗ này lo trái lo phải cũng vô dụng, việc cấp bách vẫn là trước tiên đến viện của muội muội bồi tội, sau đó mới kể sự tình xin cưới nha hoàn trong viện này cho nàng.
Hắn tuy rằng là đại tướng quân, nhưng hằng ngày vẫn luôn cùng các tướng sĩ hoà mình bầu bạn cho nên chưa bao giờ cảm thấy hạ nhân là cái loại ti tiện, bọn họ cũng là con người, chỉ cần cô nương kia thật lòng đi theo hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, đối xử thật tốt với hắn, vậy thì hắn cũng bằng lòng nguyện ý sủng ái nàng.
Triệu Viêm nghĩ như vậy, xoa xoa mái tóc của cô nương: "Tiểu nha đầu, nha đầu, ngươi tỉnh lại đi ——"
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, đem đầu cô nương xoay lại.
Triệu Viêm nhìn một cái liền bị dọa đến cứng đờ.
Gì thế này!!!
Mặt của tiểu nha hoàn dưới thân hắn!!!
Là khuôn mặt của muội muội hắn!!!
Hắn hốt hoảng nhớ tới, hình như —— đêm ngày hôm qua, tiểu cô nương thật sự vẫn luôn kêu cái gì mà muội muội.... chính là lúc ấy, hắn bị dục vọng lấn át, chỉ cho rằng nàng muốn cùng hắn chơi một ít lạc thú trên giường, hắn kỳ thật cũng không nghe rõ lắm nàng rốt cuộc nói cái gì, trong cơn mơ màng chỉ nhớ rõ thao nàng quá sung sướng, cũng chỉ nghĩ đến hung hăng cắm rút nữ tử dưới thân.
Triệu Viêm đỡ trán, hắn nhớ mang máng tối hôm qua trong khi làm tình, trong đầu hắn còn thoáng thắc mắc một vấn đề, chính là, nha đầu này sao có thể trông giống muội muội hắn đến thế.
Hóa ra không phải giống nhau, mà đó thật sự chính là muội muội hắn!!!
Đã ý thức được có điều gì đó không ổn, nhưng cho dù hắn có là đại tướng quân đi nữa thì lúc này cũng không thể kịp phản ứng.
Quả nhiên, "sắc tự đầu thượng nhất bả đao"*!!! Thật sự là hại hắn thê thảm rồi.
*"Trên đầu chữ Sắc (色) là một cây đao (刀)". Chỉ một từ Sắc đã bao gồm nội hàm răn dạy của cổ nhân về sự nguy hiểm của nó: Ham mê sắc dục là tự cầm dao đâm mình.