Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ

Chương 15

Bên ngoài.

Thị vệ thân cận đã đứng gác ngoài cửa từ lâu.

Triệu Viêm lạnh lùng liếc nhìn một cái, vung tay ra hiệu, dẫn người ra ngoài. Khi đã ra khỏi thư phòng một đoạn xa, hắn lệnh cho thị vệ tường trình tỉ mỉ mọi việc.

Triệu Viêm nhíu mày: "Ngươi nói, tiểu thư sau khi tới liền đem Phù Diêu giải đi sao?"

"Đúng vậy."

Thân là hộ vệ bên người hắn, vừa rồi trong phòng đã xảy ra cái gì, bọn họ đương nhiên là biết rõ, nhưng dù sao, bọn họ vẫn là gia nô nhà họ Triệu.

Cho dù chủ tử có phát sinh sự việc gì, bọn họ cũng đều không có quyền hỏi đến, việc duy nhất có thể làm chính là bảo vệ cho chủ tử an toàn.

Triệu Viêm cảm thấy việc này có chút kì quái, Phù Diêu đúng thật là người do hắn cứu về, nhưng lúc ấy khi hắn muốn đưa nàng ra khỏi phủ thì Phù Diêu nhất định đòi ở lại, còn nói là muốn báo đáp lại ân tình, lúc ấy hắn thấy Phù Diêu cùng muội muội ở chung cũng hòa thuận, nghĩ giữ lại cũng không sao, coi như để muội muội có thêm người bầu bạn, cho nên mới cho phép nàng ta lưu lại phủ.

Đang êm đẹp như vậy, muội muội sao lại đột nhiên làm khó dễ Phù Diêu?

Hắn còn đang mải nghĩ ngợi, phía sau đã truyền đến động tĩnh.

Triệu Viêm xoay đầu, thấy muội muội khoác áo dài của hắn đứng nơi đầu gió nhìn hắn.

"Bà cô của ta ơi!"

Đại tướng quân vừa rồi còn nghiêm mặt suy tư, nhìn thấy cảnh này liền trong nháy mắt mà mặt mày biến sắc, ba bước gộp làm hai đi tới, một tay đem người ôm vào trong lòng ngực: "Sao dậy rồi mà không gọi ta một tiếng? Bên ngoài lạnh như vậy, giày cũng không biết xỏ vào?"

Hắn vừa lẩm bẩm vừa vội vàng đem người chặn ngang ôm lên, chạy vào trong phòng, làm cho hộ vệ bọn họ cũng chỉ biết câm nín.

Tướng quân nhà họ đúng thật là quá chiều chuộng tiểu muội muội, cũng may cho hắn cuối cùng cũng có được nàng, bằng không, nếu muội muội thật sự gả cho người khác, nếu chẳng may đối xử với nàng không được tốt, hắn chẳng phải sẽ quậy nát nhà người ta hay sao?

Triệu Viêm một đường ôm người đi vào phòng, lại nửa quỳ trước mặt giúp nàng xỏ giày.

Trong phòng hắn không có quần áo của nữ tử cho nên đành miễn cưỡng tìm xiêm y của chính mình cho nàng mặc tạm. Muội muội sinh ra đã nhỏ nhắn dễ thương, dáng người hắn so với nàng to lớn hơn rất nhiều, khi nàng thắt đai lưng, Triệu Viêm nhìn muội muội giống như bị bọc trong một cái lều lớn, nhịn không được cười ra tiếng.

Vì sao trước kia hắn chưa từng phát hiện, muội muội mặc quần áo của hắn thì ra trông đáng yêu đến thế.

Triệu Uyển Như biết hắn đang chê cười mình, bẹp miệng: "Huynh còn cười? Cười nữa muội không thèm nói chuyện với huynh!!!"

Triệu Viêm cười xoa xoa đầu muội muội: "Được được được, ca ca không cười, muội có đói bụng không?"

Hắn vẫn còn nửa quỳ trên mặt đất, bắt lấy tay muội muội tay nắm gọn trong lòng bàn tay mình: "Để ca ca bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho muội."

Triệu Uyển Như lắc lắc đầu: "Muội không đói."

Triệu Viêm nói: "Vậy ca ca đưa muội ra ngoài đi dạo nhé? Hay muội muốn nghỉ ngơi?"

Triệu Uyển Như yên lặng nhìn hắn, thật lâu sau, đột nhiên nói: "Ca ca, huynh có tin ta không?"

Muội muội rất hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.

Triệu Viêm vẫn đang nghĩ cách chọc tiểu muội muội vui, thấy vậy khẽ ngẩn người, nụ cười trên mặt cũng giảm đi đôi chút.

"Muội nói gì ta cũng sẽ tin hết."

Triệu Uyển Như nói: "Nếu ta muốn huynh giết Phù Dao thì sao?"

Triệu Viêm không chút do dự, nói thẳng: "Vậy thì giết!"

Triệu Uyển Như bị hắn chọc cười: "Huynh không hỏi tại sao à?"

"Cần phải hỏi sao? Nếu muội đã muốn giết nàng ta, chắc chắn là nàng ta đã làm gì đó không thể chấp nhận được, vậy thì nàng ta đáng chết."

Triệu Uyển Như hốc mắt ửng đỏ.

Ca ca lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tin tưởng nàng vô điều kiện, ca ca tốt như vậy, nàng tuyệt đối không thể để hắn chết.
Bình Luận (0)
Comment