Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ

Chương 17

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa má Triệu Uyển Như, lại hôn lên trán nàng: "Đừng khóc nữa được không? Muội muội của ca ca xinh đẹp như thế, khóc nhiều sẽ xấu đi đó."

Hắn cười trêu: "Đến lúc đó ca ca sẽ trêu muội, xem nhà ai có con mèo nhỏ chạy vào phòng ta thế này?"

Triệu Uyển Như đang khóc bỗng bật cười thành tiếng, nàng nhẹ nhàng đánh vào hắn một cái: "Đáng ghét."

Quả đấm nhỏ của nàng bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Triệu Viêm ôm nàng hôn hôn: "Uyển Uyển ngoan, đừng khóc, khóc ca ca cũng đau lòng. Muội đừng sợ, nếu tất cả là chuyện kiếp trước, thì đều là quá khứ rồi. Trời cao đã cho muội sống lại lần nữa, chắc chắn sẽ an bài cho muội một phu quân tốt hơn."

Hắn kéo tay nàng áp lên ngực mình: "Muội xem, chẳng phải muội sắp gả cho ca ca sao? Từ nay về sau, ca ca sẽ chiều chuộng, yêu thương muội, không để muội chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa, được không?"

Triệu Uyển Như vốn định kể cho ca ca nghe những chuyện này để họ có biện pháp phòng ngừa, tránh đi vào vết xe đổ của kiếp trước, nhưng không ngờ ca ca nói đến chuyện của họ.

Triệu Uyển Như nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, nàng đỏ mặt đánh hắn: "Nói lung tung gì đó, ai muốn gả cho huynh chứ?"

Triệu Viêm giả vờ ủy khuất: "Ai, ta biết ngay mà, đời này ta không lấy được vợ rồi. Ôi, tiểu tức phụ không cần ta, ta đành độc thân suốt đời vậy....... Ưm!"

Còn chưa nói hết câu, môi hắn đã bị nàng chặn lại.

Triệu Uyển Như tức giận nhưng lại hôn môi hắn: "Ca ca, không được nói bậy!!! Không được nói những lời như thế."

Triệu Viêm thuận thế hôn lại: "Vậy muội có gả cho ca ca không? Hửm? Gả hay không?"

Hắn ấn nàng xuống hết hôn rồi lại hôn, hỏi đi hỏi lại, Triệu Uyển Như làm sao có thể chống đỡ được hắn, đỏ mặt nức nở: "Ưm ưm, gả!!! Gả!!! Người ta gả cho ca ca, làm ca ca tiểu tức phụ, tiểu nương tử......"

"Ngoan quá."

Triệu Viêm là nam nhân mới vừa khai trai, lại đang ở độ tuổi tràn trề sinh lực, vừa hôn một chút đã có phản ứng.

Hắn vội vàng dừng lại, xoa xoa người trong lòng, nàng vừa mới trải qua chuyện nam nữ, nếu tiếp tục nữa, nàng chắc sẽ khóc mất, hắn phải thật kiềm chế.

"Muội đã tin tưởng ca ca, chịu nói cho ca ca, ca ca tất nhiên sẽ tin tưởng muội toàn tâm toàn ý."

Triệu Uyển Như mắt đỏ hoe hỏi: "Huynh không nghi ngờ chút nào sao? Tỷ như, cảm thấy muội bị quỷ bám vào người? Hoặc là trúng tà gì đó, muốn tìm đạo sĩ giúp đỡ?"

Triệu Viêm cười cười: "Mấy năm nay ta đi khắp nơi, thực sự nghe được rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng người ta nói, quỷ có ác đến đâu cũng không đáng sợ bằng lòng người, ta tin những gì muội nói là thật, ta có thể cảm nhận được."

Hắn nghĩ một lúc, lo lắng tiểu cô nương lại suy luận linh tinh, cho rằng hắn lừa gạt nàng, cho nên lại nói thêm: "Mấy chuyện binh quyền đó thực ra khi phụ thân còn sống đã nói với ta rồi, từ xưa đến nay, khó dò nhất là tâm địa đế vương, kiếp trước ta giữ chặt binh quyền không buông, ta nghĩ chắc là vì muội ở trong hậu cung, nên ta phải có thế lực để bảo vệ muội an toàn. Giờ đây muội đã không còn vào cung tuyển tú, ta nghĩ chúng ta có thể thử đi xa một chút."

Ánh mắt Triệu Uyển Như sáng lên: "Ý của ca ca là?"

Triệu Viêm gật gật đầu, cười nói: "Khi phụ thân còn sống đã bí mật thành lập hai đội thương nhân, mấy năm nay không ngừng đi về hướng Nam, sớm đã phát hiện vài hòn đảo ẩn cư, không thì muội nghĩ mấy món quà hiếm lạ mà ta gửi là từ đâu mà có?"

Triệu Viêm lên kế hoạch: "Tháng sau là lễ tế tổ, ta nghe muội nói kiếp trước vào thời điểm này ta vì cứu hoàng đế mà bị thương, vậy đến lúc đó ta liền thuận thế lấy lí do thân thể không khoẻ để từ giao binh phù, cáo bệnh về quê, đợi qua cơn sóng gió ta sẽ dẫn muội xuôi xuống phía Nam, chúng ta liền làm một đôi phu thê bình thường, sống cuộc sống an ổn, muội thấy có được không?"
Bình Luận (0)
Comment