Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ

Chương 19

Nhưng tuy là như thế, vào ngày lễ tế, Triệu Viêm vẫn đến giống như trước kia. Khi ngựa của hoàng đế hoảng sợ, hắn vọt lên ra sức cứu hoàng đế, ngược lại chính mình ôm bụng thật lâu không thể đứng lên, chỉ thấy dưới thân hắn máu chảy đầm đìa.

Tin tức về việc tướng quân hộ giá hoàng đế gặp trọng thương, hiện đang trong cơn nguy kịch đã truyền đi khắp nơi chỉ trong nửa ngày.

Hoàng đế cảm thông, gửi châu báu vàng bạc đến phủ tướng quân hết rương này đến rương khác.

Triệu Uyển Như nhận lấy lễ vật lấy nhiều đến mức tay cũng phát đau, mỗi ngày đều cười tươi như hoa, nhưng trước mặt người ngoài, lại vẫn phải giả vờ lã chã chực khóc, huynh muội hai người đồng tâm hiệp lực, cùng lên kế hoạch lừa gạt vô số vàng bạc châu báu từ tên hoàng đế đáng ghét.

Mà hắn, mượn cơ hội để người khiêng chính mình đến đại điện, trước mặt tất cả văn võ bá quan còn diễn trò phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, chủ động giao ra binh phù, còn nói chính mình bất lực, không thể tiếp tục phụng sự hoàng đế, lại bức hoàng đế cho hắn vô số ban thưởng, cuối cùng ân chuẩn cho hắn được như ý nguyện.

Bệnh của hắn là giả, cho nên các thái y cũng không thể tra ra. Ngày hôm sau, được hoàng đế gật đầu ân chuẩn, hắn liền mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, trong lời nói tràn đầy luyến tiếc cùng hoài niệm, giống như hắn không còn sống được bao lâu nữa, sau đó nói hắn muốn lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà, chết ở đâu thì sẽ chôn ở đó. Cảm giác bi thương bao trùm, làm cho toàn bộ yến hội hóa thành một mảnh than khóc.

Những việc này tất nhiên đều truyền tới tai hoàng đế, thế cho nên đến ngày thứ ba, hắn mang theo muội muội cùng một ít gia nô rời kinh thành, trong lúc chuẩn bị đi Tái Bắc, hoàng đế còn đích thân đến tiễn đưa.

Triệu Viêm giờ đã vô dụng, Phù Diêu tất nhiên không còn lưu lại bên cạnh hắn nữa, hoàng đế ý tứ trấn an hắn vài câu rồi nhìn một nhà bọn họ rời đi.

Đêm đó, Triệu Viêm mang theo thân tín cùng muội muội thẳng tiến đến Tái Bắc. Khi đã thoát khỏi người của hoàng đế, bọn họ chuyển hướng về Giang Nam. Đến khi đặt chân đến trang viên Giang Nam đã là ba ngày sau đó.

Gió trên núi mát rượi.

Triệu Uyển Như mới vừa xuống xe ngựa, đôi mắt đã bị ca ca bịt kín: "Nhắm mắt lại, ca ca có bất ngờ cho muội"

"Cái gì vậy?"

Một tháng qua, vì che giấu cẩu hoàng đế mà nàng cùng ca ca vẫn luôn vẫn duy trì khoảng cách nhất định, mãi cho đến hôm nay khi mọi chuyện đã ổn hơn, nàng mới yên lòng. Đôi mắt Triệu Uyển Như bị che lại, nhìn không thấy, nàng có chút lo lắng xoa xoa cánh tay ca ca, bị hắn nắm tay một đường dẫn về phía trước. Đi được một lúc, Triệu Viêm đột nhiên buông lỏng: "Muội xem này ——"

Triệu Uyển Như mở mắt, cảnh tượng trước mặt làm nàng sững sờ.

Bọn họ lúc này đứng dưới chân núi, nhìn từ dưới lên, chỉ thấy toàn bộ bậc thang từ chân núi lên tới đỉnh đều được trải thảm đỏ, hai bên bậc cao cao treo vô số đèn lồng, này còn chưa phải đồ sộ nhất, kinh ngạc nhất chính là, ánh đèn lồng chiếu sáng hàng hoa trà nở rộ ở hai bên bậc thang.

Ca ca hắn, vì nàng mà trồng cả một núi hoa trà đỏ thẫm.

Hoa trà đủ loại, lung linh trong gió, toàn bộ trong không khí đều là hoa trà thanh hương.

Triệu Uyển Như nước mắt rơi lã chã.

Triệu Viêm còn đang chờ xem nàng cười thật tươi, chờ mãi, tiểu cô nương thế mà lại bật khóc.

"Ôi chao, đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại rơi nước mắt? Đến đây, ca ca ôm một cái, bảo bối của ta đừng khóc nữa mà."

"Còn không phải tại huynh sao, chọc người ta khóc." Triệu Uyển Như đấm vào ngực hắn.

"Phải, phải, là lỗi của ca ca, ca ca xin lỗi muội được không? Đừng khóc nữa bảo bối." Hắn đau lòng: "Cứ khóc mãi mắt sẽ sưng đấy."

Triệu Uyển Như lau nước mắt, nắm tay nắm đi một đường từ chân núi đi lên.
Bình Luận (0)
Comment