Ai cũng biết đại tiểu thư phủ tướng quân kiêu căng tùy hứng, ca ca nàng lại cực kỳ sủng nàng, đem nàng sủng vô pháp vô thiên.
Kiếp trước, nàng tuy rằng vào cung làm phi nhưng cũng chưa từng sửa đổi tính tình, ở nơi hậu cung kiêu ngạo ương ngạnh, thể diện của ai cũng đều không để vào mắt, hiện giờ, thật vất vả mới trở lại, ở trong phủ nàng vẫn là chỉ nói một không nói hai.
Triệu Uyển Như một đường chạy tới, không ai dám cản nàng.
Nàng thông thuận chạy tới Thúy Trúc Uyển, gã sai vặt canh cửa nhìn thấy nàng cũng chỉ dám cúi đầu hành lễ, còn lí do vì sao nàng lại đây thì hắn không dám hỏi nhiều lời.
Nói đùa chứ, đến cả đại tướng quân còn không dám can thiệp vào chuyện của nàng, bọn họ làm sao dám thắc mắc.
Triệu Uyển Như mới vừa chạy đến bên ngoài thư phòng, liền nghe được thanh âm nữ tử mảnh mai không xương từ bên trong vọng ra tới: "Tướng quân hà tất phải chịu đựng vất vả như vậy? Cứ để nô tỳ hầu hạ người thật tốt, nô tỳ sẽ dụng tâm hầu hạ người."
Là giọng của Phù Diêu!!!
Triệu Uyển Như nhấc cao một chân đá tung cánh cửa.
Trong phòng là ca ca trước sau vẫn luôn yêu nàng thương nàng, sau khi vào cung liền trở thành hậu thuẫn kiên cường vững chãi, không ngừng chống đỡ nàng, cuối cùng lại vì nàng mà chết, lúc này, sắc mặt ửng hồng té ngã lên trên giường nệm, nhìn qua giống như đang phải chịu rất nhiều thống khổ.
Mà Phù Diêu, loại nữ nhân ti tiện kia, chính là đang ghé vào người ca ca tốt của nàng, một bàn tay luồn vào trong áo ca ca, không ngừng dụ hoặc hắn. Nghe được động tĩnh, Phù Diêu hoảng sợ xoay người lại, nhìn thấy người trước mặt là Triệu Uyển Như thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng cười một chút, nói: "Hóa ra là tiểu thư, tiểu thư sao lại ở đây thế? Tướng quân có chút không khoẻ, hiện tại mời tiểu thư tránh mặt một lát."
Triệu Uyển Như đã sống qua một đời người, làm sao có thể ngây thơ không biết trước mắt là tình trạng cỡ nào, ca ca nàng nói thế nào cũng là nam nhân không nặng nữ sắc, đột nhiên liền coi trọng Phù Diêu, sau đó cũng chỉ sủng hạnh mình nàng ta, thì ra nguyên nhân chính là như vậy.
Ca ca nàng thế mà bị Phù Diêu hạ xuân dược!!!
Triệu Uyển Như cũng không dám tưởng tượng nếu chính mình đến muộn, ca ca sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào.
Triệu Uyển Như tiến mau vài bước, Phù Diêu còn muốn nói gì đó đã bị nàng giáng một cái tát, ngã nằm trên mặt đất: "Láo xược!!! Thân thể của ca ca ngươi cũng dám động vào sao!!!"
"Người đâu!!!"
Triệu Uyển Như hét lớn một tiếng, thật nhanh liền có hai thủ hạ chạy tới, Triệu Uyển Như chỉ vào Phù Diêu nói: "Kéo ả tiện nhân dám cả gan khi dễ chủ tử này xuống, nhốt vào thủy lao, chờ ta thẩm vấn!!!"
Thủ hạ nghe vậy sửng sốt, nhưng thấy tướng quân cũng không có phản đối nên tiến lên kéo Phù Diêu lôi ra ngoài.
Phù Diêu còn muốn nói gì đó nữa nhưng ngay lập tức bị gia nhân đánh cho ngất xỉu.
Trong phòng nháy mắt cũng chỉ còn lại nàng cùng ca ca Triệu Viêm.
Triệu Uyển Như lại nhịn không được bắt đầu chảy nước mắt, nàng nhớ tới ca ca trước khi chết vô cùng thê thảm, khi đó nàng đã đi trước rồi.
Hoàng đế chó má tàn nhẫn đến tận cùng, lấy cớ nàng sinh bệnh lừa ca ca vào cung, lại trước khi ban chết nói cho ca ca kỳ thật nàng đã sớm đã bị hắn cưỡng bức đến chết, khi nàng tắt thở trên người cũng không có lấy một mảnh vải. Ca ca nghe xong tức tưởi phun ra một ngụm máu tươi, chết không nhắm mắt.
"Ca ca......"
"Sao huynh lại ngốc như vậy, thế mà cũng không tự bảo vệ được mình......"
"Là muội muội hại huynh, hu hu hu, là muội muội hại huynh!!!"
Nàng hướng tới giường người nọ mà bước từng bước.
Ca ca trong trí nhớ của nàng vẫn là bộ dáng tuấn lãng bất phàm, có lẽ nguyên nhân là do ngày ngày tập luyện, thân hình hắn cao lớn uy mãnh, vô cùng cường tráng, cái tên cẩu hoàng đế kia hoàn toàn không có cửa nào để so, Triệu Uyển Như sờ trán hắn một lúc, thật nóng quá, nàng vừa định kêu đại phu tới đây thì cánh tay đã bị người kia túm lại, giây tiếp theo, cả người đều đã bị ca ca đè ở dưới thân.