Không Thể Không Nói

Chương 10

Tô Dư không phải là kiểu người có ý định yêu đương sớm, hoặc có thể nói là cô đã dập tắt ngay khi nó chỉ mới vừa nảy mầm, không cho nó có thời gian kịp thời ổn định.

Cô không nghĩ rằng Lục Mân Sâm sẽ ép cô tìm bạn trai, nhưng hắn sẽ đứng một bên xem cô làm như nào để hòa thuận với người khác. Bất kể mọi chuyện ra sao, theo như giọng điệu của Lục Mân Sâm thì hắn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.

Nguyên tắc của Lục Mân Sâm mạnh hơn cô tưởng rất nhiều.

Cô không biết tại sao hắn lại ra quyết định như này, Tô Dư nghĩ tới nghĩ lui nhưng chỉ có thể nhớ đến chuyện bị Trình Lê bắt nạt, có lẽ lúc đó cô đã khiến cho Lục Mân Sâm cảm thấy thất vọng.

Làm ầm ĩ tới trước mặt hắn cũng vô dụng, còn có thể khiến cho Lục Chương xấu hổ, điều cô nên làm là khiến cho Lục Mân Sâm gật đầu đồng ý.

Chuyện Tô Dư bị sốt ở trên trường đã được tài xế gọi điện thông báo về nhà, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu khắp căn phòng khách rộng rãi, má Trương đang ở trong phòng bếp vừa hầm cháo gà cho Tô Dư, vừa nghe cô nói chuyện.

“Má Trương ơi, ngày mốt con sẽ đi chơi cùng với bạn.” Tô Dư ngồi trước bàn ăn, cái miệng nhỏ sắp húp một ngụm cháo nóng: “Má không cần chuẩn bị cơm tối cho con đâu.”

Má Trương ngạc nhiên hỏi: “Con đi đâu? Đi với ai?”

“Ăn tối với lớp ạ, đi chung với mấy bạn cùng lớp.” Tô Dư ăn xong cháo gà: “Có thể sẽ về trễ một chút.”

Má Trương múc thêm một bát cháo cho cô, quan tâm hỏi: “Có cần kêu trợ lý Nguyên đi theo không?”

Gò má Tô Dư trắng nhợt nhìn không được khỏe mạnh, cô khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, trợ lý Nguyên bận bịu nhiều việc lắm, con không muốn làm phiền cô ấy.”

Má Trương nhắc nhở: “Vậy con phải chú ý an toàn, nhớ đừng đứng một mình, nhất là đứng chung với đám con trai đó, nguy hiểm lắm.”

Lời nói hôm nay của bà có hơi dư thừa, Tô Dư cười nói: “Không sao đâu ạ, có nhiều người đi chung mà.”

Má Trương muốn nói lại thôi, nhớ tới lời Lục Mân Sâm nói muốn cho cô ra ngoài khuây khỏa, cuối cùng bà thở dài nói: “Hôm nay con tắm nước nóng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng thức khuya học muộn quá.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Phòng ngủ của Tô Dư được trang trí rất đơn giản, không có mấy đồ đạc ngăn cản hành động trong phòng. Lúc mới tới đây, Lục Chương có dẫn cô đi làm quen khắp phòng, nhưng sau đó không bao lâu thì anh lại ra nước ngoài, bỏ lại cô một mình nơi đây.

Nước ấm trong phòng tắm rơi xuống làn da trắng nõn, Tô Dư ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của mình, thầm nghĩ có lẽ bây giờ cô đã trưởng thành hơn trước kia rồi. Nhưng cô vẫn nhớ hơi ấm khi được ôm vào lòng, cũng biết cách làm thế nào để không đánh mất chính mình.

Cô vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe được tiếng chuông điện thoại, khi nhấc máy thì người bên kia lại không nói lời nào, chỉ thở nhẹ một hơi.

Tô Dư do dự hỏi: “Là anh Chương sao?”

“Là anh.” Lục Chương cười một tiếng: “Cũng không có chuyện gì cả, dạo này anh hơi bận nên muốn nghe giọng của em thôi.”

Tô Dư quấn khăn tắm quanh người, đầu tóc vẫn còn đang ướt, nhỏ từng giọt nước xuống sàn. Cô thật sự muốn kể cho anh nghe những chuyện xảy ra hồi nãy, nhưng cô nhịn lại.

Rất ít người biết chuyện Lục Mân Sâm hạn chế chi phí hoạt của anh, mà cô không có khả năng biết chuyện đó được.

Tô Dư mò mẫn ngồi trên ghế sofa nhỏ, cô cố hết sức làm cho giọng mình bình tĩnh lại, hỏi: “Dạo này anh sao rồi? Hình như em thấy anh không có thời gian nghỉ ngơi, bên chú Lục….. dường như đang giận anh, nếu anh thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng ép cơ thể mình quá.”

Lục Chương nói: “Ông ta không tức giận đâu, em đừng quan tâm đến làm gì. Được rồi, anh còn có chuyện, hẹn em lần sau nói tiếp nha, bye.”

Giọng nói của anh nghe rất mệt mỏi, có lẽ là thật sự chỉ muốn nghe giọng cô nói.

“Anh Chương, em đã gặp Trình Lê rồi.” Tô Dư nói: “Nhà cô ấy cũng tốt lắm, nếu như bạn gái anh là cô ấy thì chú Lục sẽ không nhắc đến chuyện tình cảm của anh đâu.”

“Có phải em nói với cô ta cái gì rồi hay không? Khó trách cô ta hỏi anh như vậy, anh từ chối….” Đột nhiên Lục Chương dừng một lát, nghĩ đến lý do vì sao hai người các cô gặp mặt: “Cô ta đến tìm em sao? Nếu cô ta bắt nạt em thì cứ nói thẳng với anh, anh với cô ta không có quan hệ gì cả.”

“Cô ấy nói sẽ giúp anh.”

Giọng Lục Chương trở nên nghiêm túc hơn: “Tô Dư, anh không cần cô ta giúp đỡ nên em đừng đi tìm cô ta nữa. Em chỉ cần chăm sóc mắt mình thôi, chừng nào em khỏi bệnh thì anh sẽ về.”

Tô Dư hơi hé môi, trong lòng cô có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh nghe nhưng không dám, chỉ ngồi đó ngoan ngoãn đáp lại.

Cô nghĩ chắc là bây giờ Lục Chương đang gặp phiền phức, nếu không thì anh cũng sẽ không gọi cho cô vào lúc này.

—————

Lục Chương ngồi trên ghế xoa mi tâm, anh cúp điện thoại của Tô Dư đi. Bầu trời bên ngoài xanh thăm thẳm, trời quang thoáng đãng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.

Anh quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông chững chạc khoảng 40 tuổi, tên Lý Sách. Là người mà Lục Mân Sâm đã để lại bên người anh, trên mặt thì nhìn như tổng giám đốc Lục thị phái tâm phúc* tới làm chỗ dựa cho con trai, nhưng thực chất là phái người tới để giám sát Lục Chương.

Tâm Phúc

Lý Sách cầm chiếc cặp đen trong tay, nói: “Nên đi rồi giám đốc Lục.”

Lục Chương đứng dậy, thân hình của thiếu niên ngày càng mạnh mẽ, anh nói: “Đi thôi.”

Hiện giờ Lục Chương gặp phải một vài vấn đề, Lục Mân Sâm không chỉ hạn chế chi phí sinh hoạt của anh, mà còn đóng băng tất cả thẻ ngân hàng lại. Do đó dạo gần đây lúc nào anh cũng đến công ty, còn phải giải quyết vụ kiện tài chính đang kéo dài kia.

Gánh nặng này đè trên vai khiến anh không thở ra hơi, nhưng Lục Chương không hối hận, anh chỉ muốn biết dạo gần đây Tô Dư như thế nào.

Cô vẫn rất tốt, có nghĩa anh không làm mấy chuyện tốn công vô ích, ít nhất thì anh hy vọng có thể chữa khỏi mắt cho cô.

————–

Lục Chương là người thích báo tin vui chứ không báo tin buồn, Tô Dư biết mình sẽ không hỏi được tin tức gì từ anh, nhưng cô cũng không có khả năng đi tìm Trình Lê, rõ ràng là cô nàng không thích cô.

Thời gian tổ chức bữa tiệc cũng không sớm không muộn, màn đêm mới vừa buông xuống là mọi người đã tập trung đầy đủ. Tô Dư ngồi ở trong góc tường, đây là chỗ mà Lăng Lâm đặc biệt chọn cho cô vì sợ có người đến làm phiền.

Những người khác đều đang chơi đùa vui vẻ, căn phòng riêng rộng rãi được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Lăng Lâm ngồi bên cạnh Tô Dư, thấy cô ăn ít nên hỏi: “Không hợp khẩu vị của cậu à?”

Tô Dư lắc đầu nói: “Tạm được, tớ ăn ít lắm.” 

Cô chỉ ăn nhẹ mà thôi.

Lăng Lâm còn tưởng rằng bởi vì mắt nên cô không thể ăn uống thoải mái, thở dài nói: “Tiếc thật đấy, danh tiếng của nhà hàng này cũng tốt lắm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, có vài bạn học nữ cũng mạnh dạn ngồi lại gần nói chuyện cùng.

Tô Dư rất ít tham gia vào các hoạt động ở trường, cô thường hay ngồi trong lớp chờ tài xế đến đón, nhìn yên lặng ngoan ngoãn như vậy mà cũng đã từ chối rất nhiều chàng trai trong trường.

Ai ai cũng đều thích cái đẹp, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng y như nhau, có lẽ Tô Dư sẽ không thể tin được khi hình mình trở thành hình nền điện thoại của vài người.

Có người đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thật ra hôm nay cũng có một đàn anh tới, anh ấy còn nói với lớp trưởng là sẽ bao bữa này, nhưng mà hình như gặp chuyện gì gấp nên giờ vẫn chưa tới.”

Tô Dư không hứng thú với những chuyện này cho lắm, mắt cô không nhìn thấy rõ, cũng không thể thấy được tâm tư nhiều chuyện của mấy nữ sinh, Lâm Lăng cũng hiểu được nên kỳ lạ hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Chắc là sợ anh sẽ trốn đi đấy.” Một giọng cười dịu dàng của đàn ông chen vào, Tô Dư hơi dừng một lát, cô biết giọng nói này.

“Xin lỗi mọi người nha, hôm nay nhà tôi đột nhiên xảy ra chuyện, xém chút nữa là không tới được rồi. Lúc nãy lén ra ngoài mua vài thứ nên sơ ý đến trễ, nếu mọi người tay không tới đây thì hôm nay để tôi khao bữa nay cho. Mọi người muốn ăn gì thì cứ kêu đi, nhưng nhớ đừng nói với ai là hôm nay tôi đến đây nha.”

Mặt mũi của anh ta cũng tuấn tú, là hotboy được mọi người trong trường bình chọn, lớp Tô Dư cũng bàn tán xôn xao về chuyện một người đứng đầu ngành kỹ thuật như anh ta lại tới lớp bọn họ nghe giảng.

Chỉ cần mắt không như Tô Dư thì ai cũng đều hiểu, tiếng hoan hô vang dội khắp phòng bao, có mấy nữ sinh thức thời nhường chỗ cho anh ta ngồi kế bên Tô Dư, ngay cả Lâm Lăng cũng nhận ra được điều gì đó, chỉ có mỗi Tô Dư là không hiểu chuyện gì.

“Xin chào, anh tên là Cố Nam Trì, mấy ngày trước anh đưa em đến phòng y tế đó, không biết là em có nhớ không nhỉ?” Anh ta giới thiệu đơn giản về bản thân mình, khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu: “Cơ thể em đã khỏe hơn chút nào chưa? Anh có mua cho em một chút đồ bổ này.”

Tô Dư nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ạ, tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Giọng nói của cô rất xa cách, dường như Cố Nam Trì cũng cảm thấy mình hơi vội vàng nên nói: “Thật ra chúng ta gặp nhau lúc khai giảng rồi, chắc là em không nhớ. Lúc ấy anh còn chỉ đường, đưa em tới lớp học nữa.”

Hai mắt Tô Dư mờ mịt, hiển nhiên là cô thật sự không nhớ. Cố Nam Trì che miệng hắng giọng một tiếng, anh ta chuyển sang chuyện khác nói tiếp: “Không ngờ là em tới chỗ này đấy, anh nhớ ngày nào em cũng đi thẳng về nhà.”

Tô Dư do dự nói: “Gần đây tôi có rảnh một chút.”

Có thể lăn lộn trong giới này thì kiểu gì trong nhà cũng phải có chút vốn liếng, Tô Dư cảm ơn anh ta về chuyện đã đưa mình tới phòng y tế, nhưng thật sự thì cô vẫn chưa nhớ ra được anh ta là ai.

Hai người bọn họ câu được câu không nói chuyện với nhau, Cố Nam Trì rất quan tâm đến cô, muốn làm gì cũng hỏi cô trước. Vốn dĩ Tô Dư cảm thấy anh ta kỳ lạ, nhưng sau đó cô cũng hiểu được mọi chuyện.

Những người trong lớp muốn chơi xuyên đêm nhưng Tô Dư không ở lại được, Cố Nam Trì và Lăng Lâm đưa cô về. Lúc đi ra, Lăng Lâm quên đồ nên vội vàng quay lại lấy. Một tay anh ta cầm đồ, một tay còn lại thì ân cần đỡ Tô Dư lên xe, còn len lén sờ đầu cô một cái: “Từ đây về đến nhà em mất bao lâu thế, anh có thể gọi điện cho em không? Không gọi thì anh không yên tâm lắm.”

Tô Dư vẫn đứng yên tại chỗ, cô hơi ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi đàn anh, tôi không muốn nói chuyện yêu đương.”

Cố Nam Trì ngẩn người, có lẽ là anh ta không nghĩ tới chuyện cô sẽ phát hiện nhanh vậy, anh ta lúng túng ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Là do anh thể hiện rõ quá sao? Xin lỗi, anh thấy em ít khi ra ngoài chơi nên…… Em mau về đi, chừng nào đến nhà thì anh gọi em, chỉ là anh muốn chắc rằng em đã an toàn về đến nhà mà thôi, những lúc khác anh sẽ không làm phiền đâu.”

Tô Dư hơi ngập ngừng nhưng cô không từ chối ý tốt của anh ta nữa, bỗng nhiên cô nhớ tới Lục Chương của ngày xưa, lúc đó anh cũng lo lắng cho cô như này.

Tham gia bữa tiệc liên hoan khiến Tô Dư hơi mệt mỏi, nhưng may là mọi người đều bằng tuổi nhau, không giống mấy trưởng bối trong các bữa tiệc cô từng tham gia, ngược lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cô không biết là Lục Mân Sâm đã có hình hôm nay của cô trong tay.
Bình Luận (0)
Comment