Không Thể Không Nói

Chương 20

Mùa hè luôn có nhiều mây và mưa, nếu như bình thường thì Tô Dư hay canh thời gian để gọi cho Lục Mân Sâm, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra gần đây.

Hắn không bao giờ gọi điện cho cô vào lúc đêm khuya, nên Tô Dư phải chủ động gọi vào mỗi tối.

Nhưng hai ngày nay Tô Dư không có tâm trạng gọi cho hắn, cô đang quan tâm tới chi tiết cuộc sống. Sinh nhật Lục Chương mỗi năm chỉ có một lần, cô đã bỏ lỡ mười mấy năm rồi nên nhất định phải tổ chức sinh nhật của anh cho thỏa đáng.

Cô cầm điện thoại ngồi chờ anh gọi đến, nhưng vào sinh nhật cùng ngày, cô không đợi được điện thoại của Lục Chương, sáng ngày hôm sau anh mới gọi cho cô.

Thật ra anh đã tỉnh lại vào đêm khuya, chỉ là không muốn làm phiền Tô Dư nghỉ ngơi nên mới lựa chọn sáng sớm gọi xin lỗi cô.

Tô Dư rất mệt mỏi, tối hôm qua cô ngủ muộn còn giật mình tỉnh giấc mấy lần, vừa mới thiu thiu ngủ không bao lâu đã nhận được cuộc gọi của Lục Chương, cô ôm chăn buồn ngủ nói: “Anh Chương, anh chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, không cần xin lỗi em đâu.”

“Là do hôm qua anh không chú ý tới thời gian.” Lục Chương dừng lại: “Anh vẫn muốn món quà ấy, em cứ giữ nó cho đến khi sinh nhật em rồi đưa lại cho anh.”

Tô Dư buồn ngủ nhắm tịt hai mắt lại, cô “vâng” một tiếng lại nhẹ nhàng nói: “Nếu anh cảm thấy mệt thì đừng cố quá, chú Lục không muốn nhìn thấy cơ thể anh bị mệt chết đâu.”

Lục Chương hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ông ta là loại người chỉ quan tâm đến kết quả thôi, nếu anh mệt lả mà chưa đạt được yêu cầu của ổng, chắc chắn sau này ổng sẽ càng hành hạ anh hơn, có em quan tâm anh là đủ rồi.”

Tô Dư nói: “Em còn sợ anh không chịu được nổi áp lực, bây giờ có vẻ ổn hơn rồi.”

Lục Chương cười nói: “Anh có phải làm từ thủy tinh đâu, em ngủ tiếp đi, sau này đừng nên thức khuya nữa. Em đang điều trị mắt, nếu xảy ra chuyện gì nữa sẽ không tốt đâu, em cũng nên học cách bảo vệ mình đi.”

Đầu Tô Dư có hơi đau nhẹ, nhưng vẫn trả lời lại anh, cô không hỏi mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ hôm qua. Tô Dư không muốn hỏi đến, hai người họ đã quen biết nhau lâu rồi, cô cũng đoán được anh muốn nói chuyện gì.

Cô chỉ cần nhìn thấy anh vui vẻ là tốt rồi.

Tô Dư vừa mới đứng dậy không bao lâu đã hắt xì hai cái, cảm thấy hơi lạnh, má Trương tới sờ trán mới phát hiện cô lại bị sốt.

Tô Dư bọc chăn kín người ngồi trên sofa xem TV, cô còn hắt hơi mấy lần nên phải cầm sẵn giấy trên tay để lau. Má Trương đem nước nóng và thuốc lại cho cô, dù gì cô cũng quen với việc dăm ba ngày lại bị bệnh.

“Có phải tối qua con không đắp kín chăn đúng không?” Má Trương hỏi: “Dạo này nhiệt độ thay đổi dễ bị cảm lắm, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa lớn đấy, hai ngày này con đừng đá chăn ra nữa.”

“Con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý hơn.”

Tô Dư cảm thấy hơi xấu hổ, mặc dù tối qua cô không đá chăn nhưng đây đúng là tật xấu bị nuông chiều từ nhỏ của cô. Lục Chương cứ cưng chiều cô mãi, khi còn bé thấy cô bị vậy nhưng anh lại không nói, chỉ biết canh đến lúc nửa đêm là ngồi dậy đắp chăn cho cô. Nếu không phải sau này chuyển tới nhà họ Lục, chuyện gì cũng phải tự làm thì có lẽ cô còn không biết.

Coi như cô có làm sai chuyện gì đi nữa thì anh cũng sẽ không trách mắng, nếu như lúc nhỏ Tô Dư là đứa bé không chịu nghe lời, không biết là bị anh cưng chiều hư hỏng đến mức nào.

Tô Dư uống thuốc không bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ, cô không muốn trở về phòng nên nằm trên sofa, má Trương đem ra một cái chăn dày hơn đắp lên cho cô, để cô tự mình ngủ một giấc.

Tay cô hơi cong lại đặt lên gương mặt đang đỏ, cơn chóng mặt vì bệnh mang đến khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng mưa bên ngoài dần to hơn, rơi trúng những cành lá xum xuê rồi nhỏ giọt rơi xuống đất.

Tô Dư mơ thấy Lục Chương lúc nhỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ anh.

Trên nền đất vẫn còn dấu tích của nước mưa, Lục Chương toàn thân ướt sũng máu tươi ngồi trên đường. Trán anh bị rách ra, máu không ngừng chảy xuống đôi gò má non nớt, lúc này bầu trời rất u ám, đôi mắt anh đẫm lệ nhìn cô.

Cô muốn gọi tên anh, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy toàn bộ trái tim cô. Những cơn run rẩy sợ hãi lan ra khắp cơ thể, từng đợt đau nhói như kim châm ấy tấn công không ngừng vào cơ thể cô.

Tiếng cãi nhau chói tai khiến người ta không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, xung quanh toàn là những mảnh vụn rơi lã chã, cơ thể cô bỗng nhiên cảm thấy đau hơn, những giọt nước mưa xuyên qua quần áo thấm ướt hết cả người.

“Tô Dư….. Tô Dư…….”

Một giọng nói trưởng thành đã đánh thức cô khỏi cơn ác mộng, Tô Dư mờ mịt mở hai mắt ra, đôi gò má khó chịu bỗng nhiên được bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, cảm giác quen thuộc ấy khiến người ta muốn khóc.

Lục Mân Sâm đã về.

Tay Tô Dư từ từ đặt lên bàn tay hắn, kêu một tiếng chú Lục, bởi vì vừa mới ngủ dậy nên giọng cô có hơi khàn khàn. Cô lại co rúc vào chăn, cơ thể đang toát mồ hôi nhễ nhại vì nỗi sợ hãi bao trùm lấy trái tim.

Dáng người cao lớn ấy dường như là một chỗ dựa vững chắc, chỉ cần ngồi bên cạnh thôi là cô cảm thấy bình tĩnh hơn.      

Má Trương cũng đang đứng bên cạnh đợi, lúc nãy bà mới đi dọn dẹp biệt thự nên không để ý tới Tô Dư, nếu không phải Lục Mân Sâm về nhà, có lẽ bà vẫn chưa phát hiện ra.

Lục Mân Sâm để cho Tô Dư ôm lấy mình, hắn khẽ ngẩng đầu ra hiệu cho má Trương xuống phòng bếp lấy thức ăn thanh đạm cho Tô Dư, má Trương trả lời lại rồi vội vàng xoay người đi xuống bếp.

Hắn thu hồi tầm mắt lại, lúc này mới hỏi Tô Dư: “Sao lại run rẩy như vậy, em mơ thấy gì đấy?”

Lúc này Tô Dư mới phát hiện cơ thể mình đang run rẩy, cô khẽ mở miệng nói nhưng lại không biết vì sao mình lại run như vậy.

Không phải là cô chưa từng gặp ác mộng, chỉ là lần này không giống mấy lần trước đó, nó chân thực tới mức sinh ra ảo giác, nhưng Tô Dư không nhớ rõ khi còn bé đã xảy ra chuyện như thế.

Lòng bàn tay Lục Mân Sâm có một lớp chai sần mỏng, sờ lên mặt cảm thấy rất ngứa ngáy, Tô Dư còn định chà sát mặt mình vào bàn tay ấy, bỗng nhiên hắn nói: “Mơ thấy Lục Chương sao? Muốn nó về đây à?”

Tô Dư ngẩn người, sao hắn lại biết được giấc mơ của cô có liên quan tới Lục Chương thế?

Cô từ từ thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, nói: “Không liên quan gì đến anh Chương, anh ấy còn đang bận chuyện riêng nên em sẽ không làm phiền tới….. Hình như em mơ thấy một chuyện rất kỳ lạ, mặc dù không nhớ rõ lắm nhưng cảm giác nó đem lại khiến người ta không thể nào thở nổi.”

Đột nhiên Lục Mân Sâm nói: “Mới nãy em gọi tên Lục Chương rất nhiều, thật sự không có liên quan tới nó sao?”

Trong lòng cô chợt giật thót một cái, chẳng lẽ khi ngủ cô nói mớ gọi Lục Chương sao?

Trời bên ngoài biệt thự vẫn còn đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Tô Dư không nói dối được Lục Mân Sâm, cô chỉ đành do dự nói: “Em mơ thấy một vụ tai nạn xe cộ, hình như có vẻ nó nghiêm trọng lắm. Anh Chương thì đang khóc, em không thể gọi anh ấy được.”

Đôi mắt Lục Mân Sâm dừng trên gương mặt đầy nghi vấn của cô, dường như cô không biết tại sao mình lại có giấc mơ như vậy, nhưng nỗi sợ hãi trong tiềm thức đã in sâu vào trong trí nhớ của cô.

“Bị sốt rồi nhớ đến nó thôi, đó chỉ là một giấc mơ bình thường.” Lục Mân Sâm nói: “Sau này em ít nằm ngủ trên sofa lại, cảm thấy mệt mỏi thì đi về phòng mà ngủ.”

Tô Dư lẩm bẩm: “Em muốn chờ chú về, cũng không muốn ở một mình trong phòng.”

Cô biết hôm nay Lục Mân Sâm sẽ về nhà, không hiểu vì sao nhưng cô muốn lập tức gặp hắn ngay.

Lục Mân Sâm hơi dừng lại một lúc, không trả lời lại những lời nói vô nghĩa của cô.

Đôi mắt Tô Dư ướt át như thể vừa khóc xong, Lục Mân Sâm hơi khom người ôm lấy eo thon, từ từ đỡ cô đứng dậy, nói: “Về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, khỏi cần chờ tôi.”

Vị trí mà hắn đặt tay không được lịch sự cho lắm, gương mặt Tô Dư đỏ lên, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy góc áo hắn, cô nhỏ giọng nói: “Chú Lục, để em tự đi.”

Mỗi lần xảy ra chuyện cô chỉ biết gọi Lục Chương, nhìn y như một con ngốc, quên mất chuyện Lục Chương không ở bên cạnh mình.

“Đừng làm phiền Lục Chương.” Lục Mân Sâm giơ tay sờ đầu cô, giọng nói lạnh lùng như khiến máu trong người đông lại: “Nếu để nó biết chuyện em đột nhiên bị sốt lại, sẽ gây ảnh hưởng tới công việc của nó. Em với nó rất khác nhau, nó còn có những chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Tâm trạng vui vẻ của Tô Dư vì những lời nói đơn giản này mà biến mất, đột nhiên hắn lạnh lùng như vậy khiến cô rất bối rối, nhưng một lúc sau cô mới nhớ ra thân phận của mình.

Cô không phải là người nhà họ Lục, mà chỉ là một đứa trẻ mồ côi sống trong nhà họ Lục vì Lục Chương.

Dù Lục Mân Sâm có cưng chiều cô như nào đi nữa, cũng không thể so sánh được với đứa con ruột có cùng chung huyết thống.

Tô Dư cố gắng gượng niềm vui vẻ trên mặt mình, đột nhiên nhận ra bây giờ mình đang được voi đòi tiên. Cô muốn mình vui vẻ mỉm cười trả lời hắn như lúc trước, nhưng lại không cười nổi, chỉ có thể cúi đầu nói: “Lần sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không để cho anh Chương biết chuyện này.”

Tại sao cô lại chọc giận Lục Mân Sâm nữa vậy? Rõ ràng là mấy ngày nay cô có gặp Cố Nam Trì đâu.

Lục Mân Sâm từ từ bế Tô Dư giống như bế trẻ con, hai tay cô choàng qua ôm cổ, vùi mặt mình vào trong cổ hắn, cô không dám nói thêm một câu nào với Lục Mân Sâm nữa.

Trước khi Lục Mân Sâm về, Tô Dư đã giấu rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Bình Luận (0)
Comment