Không Thể Không Nói

Chương 31

Điều hòa trong phòng làm việc được bật rất thấp, lúc Lục Mân Sâm kết thúc cuộc họp, Tô Dư đã tỉnh dậy sau một giấc ngon lành, nhưng sau đó cô lại ngủ tiếp, lúc bị hắn đánh thức còn ngáp ngắn ngáp dài.

Chiếc áo tay ngắn rộng rãi mà trợ lý Nguyên đưa cô mặc đã bị nhăn nhúm trong lúc ngủ, cô mơ mơ màng màng rời đi cùng hắn, lúc lên xe còn định nhắm mắt lại ngủ nhưng chưa được bảy tám phút thì xe đã dừng lại. Lục Mân Sâm mang cô đến nơi hắn thường hay nghỉ ngơi, bây giờ là nơi trên danh nghĩa của cô, nhưng Tô Dư không có ấn tượng gì.

Tô Dư liên tục bị đánh thức hai lần, bây giờ cô không còn buồn ngủ nữa, khi vào nhà cùng Lục Mân Sâm, cảm thấy xung quanh có chút mới mẻ.

Cô thay giày của Lục Mân Sâm, nắm chặt gậy cẩn thận đi xung quanh khắp phòng. Lục Mân Sâm mở tủ lạnh ra, thấy cô đi sắp đụng trúng đồ thì mới nói một câu phía trước có đồ.

Tô Dư không nói lời nào, nhưng căn phòng lâu năm không có mùi khói lửa vậy mà vì cô đến trở nên vui vẻ hơn, nơi này hằng năm chỉ có mỗi Lục Mân Sâm ở. Ngoại trừ người quét dọn, thỉnh thoảng thư ký cũng đến giao tài liệu nhưng không ở lại lâu, ai cũng biết hắn thích sạch sẽ nên không cho phép ai ở lâu quá trên địa bàn của mình.

Ánh sáng phòng khách đầy đủ, máy chạy bộ, tủ sách, bàn cà phê rất sạch sẽ…. Đều là những thứ cần thiết cho cuộc sống, hầu như không có thứ gì thừa ra, đôi mắt Tô Dư không nhìn thấy rõ nhưng cô không gặp chướng ngại vật nào ở đây.

Mọi thứ được sắp xếp cực kỳ tinh giản, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.

“Chú Lục, chú thường xuyên ở một mình nơi này sao?” Tô Dư sờ ghế sofa, chậm rãi ngồi một bên: “Gần công ty thật đấy.”

Cô muốn mình sau này nếu có thể nhìn được, cô có thể tìm được việc làm, tìm một nơi ở gần với công ty, không quá gần với nhà họ Lục, cũng không thể cách quá xa. Phải đảm bảo có thể gặp được Lục Chương, cũng không để cho anh nghi ngờ mối quan hệ giữa mình và Lục Mân Sâm.

Lục Mân Sâm bưng ly nước tới đặt trên bàn trước mặt cô, nói: “Nơi này không có gì cả, tôi rót cho em một ly nước mật ong đấy, nhớ uống nhân lúc nó còn ấm. Đói không?”

Tô Dư sờ đầu nói: “Đói ạ.”

Lục Mân Sâm hỏi: “Muốn ăn cái gì? Tôi làm cho.”

Tô Dư sửng sốt một lúc, không ngờ là hắn còn biết nấu ăn, cô vội vàng trả lời: “Chỉ cần chú Lục làm là em sẽ ăn hết.”

Sau khi lấy được câu cam kết của Lục Mân Sâm, kỹ năng nói của Tô Dư ngày càng tốt hơn, miễn là Lục Mân Sâm nói gì đi nữa thì cô cũng cảm thấy rất tự hào.

Bộ quần áo rộng rãi tôn lên cơ thể gầy gò của cô, chiếc áo sơ mi bị Lục Mân Sâm làm hỏng vẫn còn nằm trong túi.

Hắn nhìn lướt qua, nói: “Đồ ăn trong tủ lạnh không nhiều, em muốn ăn thì cũng không có nguyên liệu nấu ăn.”

Cô lẩm bẩm: “Vậy còn hỏi làm gì.”

Lục Mân Sâm cúi người xuống bóp mặt cô: “Gần đây em nặng hơn rồi, cố gắng tiếp tục giữ cân nặng này.”

Tô Dư cười nói: “Má Trương nấu cơm ngon lắm, gần đây tâm trạng em cũng rất tốt nữa.”

Thẩm mỹ của Lục Mân Sâm không giống người trẻ tuổi bây giờ, lấy gầy làm tiêu chuẩn cái đẹp, hắn vẫn cổ hủ xem sức khỏe mới là tốt nhất.

Trước đây hắn đã cảm thấy cơ thể cô rất gầy, khi đó trong lòng Tô Dư tràn đầy lo lắng không biết mình có nên rời đi hay không, không thể thở phào được, cũng không nuốt nổi, ăn thế nào cũng không béo.

Lục Mân Sâm giơ tay lên xoa đầu Tô Dư một cái, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa bật cái TV chưa từng động tới, để cô ngồi yên lặng đợi đó.

Nhưng hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy khiến cô dễ nhàm chán, đi rửa một chút dâu tây để trên bàn cho cô ăn nhẹ.

Tô Dư quen với việc hắn chăm sóc mình, không còn cảm giác xấu hổ như người xa lạ nữa, cô kéo quần áo hắn, nhỏ giọng nói: “Em đi tắm được không? Mùa hè hơi nóng, cơ thể em đổ nhiều mồ hôi quá.”

“Nhưng tôi không có quần áo của em.” Lục Mân Sâm nói: “Mặc đồ của tôi trước đi, nhớ đưa bộ đồ của em để tôi đi giặt. Khoảng một tiếng nữa là có thể mặc được.”

Hắn vẫn là người đáng tin như vậy, bất kể cô nói gì thì hắn cũng đều có thể đưa ra phương pháp giải quyết nhanh chóng.

Lúc này sắc trời cũng đã dần tối, đèn trong phòng được bật lên, xua tan đi màn đêm mờ mịt.

Tô Dư tựa người vào bồn tắm, tận hưởng cuộc sống bình yên, quần áo dơ đã được Lục Mân Sâm mang đi giặt. Bây giờ hắn đang làm cơm tối, chừng nào Tô Dư tắm xong kêu hắn một tiếng là được.

Không phải cái gì cô cũng không biết, thậm chí còn không cần hắn tới giúp mình.

Nhiệt độ nước thích hợp khiến cơ thể thả lỏng hơn, những gợn sóng nước lăn tăn đã tản ra, Tô Dư đặt tay trước ngực suy nghĩ tương lai mình sẽ làm gì. Suy nghĩ được một lúc, lại bất giác tự hỏi vì sao Lục Mân Sâm lại đối xử tốt với mình như vậy?

Khi câu hỏi này xuất hiện trong đầu, mối nghi ngờ trước đó cũng đã dấy lên, hắn đối xử với cô tốt hơn Lục Chương rất nhiều.

Đáy lòng Tô Dư không thể liên tưởng tới chuyện thích được, lúc đầu cô còn tưởng rằng mình giống với mẹ Lục Chương, nhưng Lục Mân Sâm đã nói với cô là quan hệ giữa hắn và mẹ Lục Chương không tốt lắm.

Nếu cô giống với người hắn thích, Tô Dư hy vọng người phụ nữ kia vĩnh viễn đừng quay về đây, cô không thể sánh bằng cô ta được.

Lục Mân Sâm đối xử với cô tốt như vậy, nhưng Tô Dư chưa từng nghĩ tới thái độ của hắn đối với người khác như thế nào.

Tô Dư tự mình lau cơ thể sạch sẽ, mặc chiếc áo phông lên người, tay vịn lấy tường, từ từ đi ra ngoài.

Lục Mân Sâm rất cao lớn, quần áo của hắn hơi dài đối với Tô Dư, rõ ràng là chiều cao của cô từ trung bình tới cao so với bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng khi đứng gần hắn trông lại nhỏ bé.

Cô lần mò theo trí nhớ lúc nãy đi vào phòng bếp, tay vịn cửa nghe thấy tiếng nấu ăn, cô muốn đi vào nhưng sợ làm phiền hắn, Lục Mân Sâm vừa chiên xong miếng bít tết đã quay đầu ngạc nhiên nhìn cô.

Hắn lấy dĩa thức ăn ra, đi ngang qua bên người cô hỏi: “Sao không gọi tôi.”

“Chú Lục….”

Giọng nói của cô rất nhỏ, như thể đột nhiên có tâm sự, Lục Mân Sâm “ừ” một tiếng.

Hắn dọn chén dĩa xong rồi mới cởi tạp dề ra, để lộ bộ quần áo ở nhà đã thay. Lục Mân Sâm lại dắt tay đỡ eo, dìu cô ngồi vào bàn ăn, còn thuận tay kéo vạt áo của cô dài xuống che kín chân: “Sao thế, muốn nói gì à? Chút nữa quần áo mới khô.”

Cuối cùng Tô Dư vẫn không hỏi gì, chỉ nói là mình muốn uống rượu, hắn nhướng mày không nói gì, chỉ đồng ý.

Cô thở phào một hơi, mặc dù Lục Mân Sâm không phải là một người nghiện rượu, nhưng trong nhà họ Lục có một hầm đựng rượu, chắc ở đây cũng có.

Tô Dư chưa bao giờ nghĩ trên người mình có sức hấp dẫn gì, cô không nhìn thấy được vẻ ngoài của mình, xem ra trong mắt Lục Mân Sâm thì cô cũng chỉ là người bình thường, nghe nói nếu mặc quần áo của đàn ông thì trông sẽ quyến rũ hơn, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.

Lục Mân Sâm có yêu cầu rất cao về chuyện ăn uống và ngủ nghỉ, ngoại trừ cần nói những lời cần thiết ra thì hầu như hắn không thích nói chuyện. Như một vài người lớn tuổi thích trò chuyện vài câu với sấp nhỏ trong bữa ăn, đôi lúc hắn cũng sẽ dài dòng, hôm nay lại ngột ngạt như vậy nhìn không quen chút nào.

Tô Dư không dám phá vỡ sự im lặng, khẩu vị của hắn thiên về thanh đạm rất giống với Tô Dư, hắn thích cái gì thì cô cũng thích cái đó, nhưng sự kỳ lạ diễn ra hôm nay khiến cô không có tâm trạng để thưởng thức.

Khi bữa ăn gần xong, cô nhấp một ngụm rượu, mùi thơm êm dịu của rượu nho cho thấy giá thành của nó không hề rẻ, nhưng Tô Dư lơ đễnh không nếm ra được mùi vị gì, ngược lại cô còn lúng túng làm rơi miếng bít tết đã được Lục Mân Sâm cắt xuống bàn.

Tô Dư đỏ mặt cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng gặp chuyện xấu hổ như vậy.

Tiếng thở dài của Lục Mân Sâm truyền đến, Tô Dư ho nhẹ nói: “Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”

“Lại đây ngồi trong ngực tôi, tôi đút em.”

Tô Dư càng đỏ mặt hơn nữa, cô không dám đứng dậy, lấy tay cầm ly rượu lên muốn uống vài ngụm. Kết quả lại uống không được, ly rượu bị ngã xuống, rượu trong ly từ từ chảy ra ướt hết bộ đồ của cô, tí tách rơi từ vạt áo xuống đất. Tô Dư không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi đó đè chặt áo lên đùi, cô biết Lục Mân Sâm sẽ đi tới đây.

Lục Mân Sâm rút khăn giấy bỏ lên bàn rồi lấy miếng khác bỏ lên đùi cô, hắn lấy tay cô ra, giúp Tô Dư lau hết rượu dính trên tay, sau đó lau xung quanh vạt áo, nói: “Chỉ là một bữa ăn mà thôi, nếu không hợp khẩu vị thì cứ nói thẳng, chút nữa rồi em hãy tắm, quần áo sắp khô rồi.”

Mặc dù động tác trên tay hắn đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng đối với Tô Dư lại không hề nhẹ tí nào, lỗ tai cô như sắp rỉ máu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Em không kén ăn, chú Lục làm món gì cũng ngon cả.”

Lục Mân Sâm nói: “Sao lại ăn không trôi?”

Cô tựa đầu vào cánh tay hắn, cắn môi không nói lời nào, Lục Mân Sâm cũng nhận ra phản ứng của cô.

Nếu như giữa bọn họ không có quá nhiều hỗn loạn như vậy, cô thật sự có tư cách trở thành một người tình.

Tô Dư khao khát hắn từ tận đáy lòng, mà hắn cũng nhận ra rằng cơ thể non nớt trẻ trung này cũng cần hắn.

Giống như cái năm Lục Chương ra nước ngoài, trợ lý Nguyên nói với Lục Mân Sâm là Lục Chương không muốn chia tay Tô Dư, còn len lén khóc thầm. Cô là một cô gái khiến cho bất kỳ ai cũng không thể bỏ rơi mình được, càng đặt tâm tư trên người cô, càng nói chuyện với nhau nhiều hơn thì việc đối xử tốt với cô càng trở nên tự nhiên hơn.

Lục Mân Sâm cũng từ từ nhận ra đó là tâm trạng gì, hắn nói: “Tám giờ tối nay tôi có một cuộc họp online, nếu em muốn ở bên cạnh thì nhớ im lặng một chút.”

——————————-

Tô Dư biết im lặng mà hắn nói là như thế nào.

Lục Mân Sâm không mở camera, trên người hắn mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, lúc này Tô Dư nằm trong ngực cảm nhận cơ bắp săn chắc của hắn. 

Cô không biết hắn có nghe được giọng của mình không, cô dựa vào vai Lục Mân Sâm cố nén giọng lại.

Quần áo trên người cô lại thay đổi, vẫn là đồ của Lục Mân Sâm, Tô Dư không biết hắn có thích cô thế này không, nhưng cơ thể cô đều tỏa ra mùi của hắn. Cho dù gan Tô Dư có lớn thế nào, cô vẫn mắc cỡ không ngẩng đầu lên được.

Hắn dùng tay giữ cô lại, vẫn chỉ trích những người làm sai như mọi khi, giọng nói nghiêm khắc truyền vào tai khiến cô vô thức run lên ôm chặt hắn, sau đó mới đến đầu bên kia của máy tính.

Ngày nào Tô Dư cũng lo lắng mình sẽ lỡ có thai.

Nhưng Lục Mân Sâm muốn cô tiếp nhận tất cả của hắn.

“Hôm nay em đã lãng phí rượu mà tôi dùng để tiếp khách quý, chỉ riêng ly rượu của em thôi là đã mấy triệu rồi.” Đột nhiên Lục Mân Sâm nói bên tai cô: “Em nói xem tôi nên làm gì với em đây?”

Lông mi Tô Dư khẽ run, cô nhỏ giọng hỏi thử: “Vậy sau này em chỉ uống mỗi sữa bò thôi được không?”

Có vẻ như Lục Mân Sâm bị cô chọc cười, tay hắn từ từ di chuyển lên ấn cổ cô hôn một cái.

Cô cần phải bồi bổ cơ thể hơn, ăn uống khỏe mạnh, may là cô không bị kén ăn, ngoại trừ đồ ăn bên ngoài ra thì cho cái gì cô cũng đều ngoan ngoãn ăn.

Quá nghe lời.

Nếu sau này cô không thể sống một mình được, ở lại bên hắn thì vẫn có người chăm sóc cô.
Bình Luận (0)
Comment