Không Thể Không Nói

Chương 4

Tô Dư chưa bao giờ hỏi tại sao hắn luôn gọi cô là bé ngoan, từ trước đến nay cô cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Hắn nói rằng cô rất ngoan ngoãn, nhưng lại cố tình không sửa tật xấu hay thẹn thùng của cô.

Một người đàn ông trưởng thành phong độ, cô chỉ cần biết lúc mình ở bên cạnh hắn là sẽ có một giấc ngủ an toàn.

Đôi mắt của Tô Dư không tốt nên chỉ có thể tự chăm sóc bản thân khi ở nhà, còn lúc ra ngoài thì lại không thể phân biệt được cái gì, vậy nên cô chỉ có thể ở yên ở nhà họ Lục. Nếu không phải cô muốn xác nhận giọng nói lúc trước mình nghe có phải là Trương Lệ hay không, cô cũng không rảnh tới mức tham gia buổi tiệc tối hôm đó của nhà họ Hà.

Lục Mân Sâm muốn Lục Chương phải tự lập, nên Tô Dư cũng không bao giờ hỏi nhiều trước mặt hắn hay làm bất kỳ điều gì khác.

Mỗi ngày cô đều ở nhà họ Lục nghỉ ngơi dưỡng mắt, nếu không đi học thì ngồi chờ Lục Mân Sâm đi công tác về. Vết thương trên tay được bác sĩ thay thuốc hàng ngày nên cũng mau lành.

Tô Dư cũng không muốn gặp lại Trình Oanh Oanh, nhưng mà việc cô ta tự mình sấn tới làm quen thật khiến cho người khác đau đầu. Lâu lâu gọi điện nói chuyện cũng xem như nhiệt tình, lúc hai người gặp nhau ở trường học còn khiến cô bất ngờ. Lúc Trình Oanh Oanh mời đi ăn cơm, thậm chí Tô Dư còn chưa kịp từ chối.

Nhà hàng Pháp tráng lệ nổi bật với khúc nhạc Haydn du dương vang khắp căn phòng, khung cảnh dễ chịu bên cửa sổ làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Từ trên tầng nhìn xuống, cả thành phố như chìm trong bóng tối mờ ảo, ánh sáng từ những ngọn đèn bên đường thắp sáng cả bầu trời đêm.

Sau khi nói chuyện xong, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Oanh Oanh lắc nhẹ cái ly trong tay mình rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dư mỉm cười: “Quả nhiên tổng giám đốc Lục lại đi công tác rồi, chắc cô ở nhà một mình rất cô đơn nhỉ. Lúc trước tôi nghe nói là cô thích nhạc cụ dân gian, không ngờ chúng ta lại có sở thích chung như thế. Còn tình cờ gặp nhau ở trường nữa, bạn của tôi tốt nghiệp trường này đấy. Có thể xem là đàn anh của cô, tiếc là anh ta bận theo đuổi nghề phi công rồi, không thì tôi đã giới thiệu để hai người gặp mặt nhau.”

Mùi hương ở nơi này rất khó chịu khiến Tô Dư phải hắt xì hai cái liên tiếp, gương mặt cô đỏ ửng lên. Dù đôi mắt của cô không được tốt lắm, nhưng cũng không vô thần như người khác tưởng tượng.

Trình Oanh Oanh từ từ nhấp một ngụm rượu đỏ, cho dù Tô Dư không nhìn thấy cô ta nhưng trên mặt cô vẫn mang theo ý cười.

Hôm nay Tô Dư đi kiểm tra sức khỏe nên không có nhiều thời gian để hai người các cô nói chuyện, Trình Oanh Oanh cũng chỉ muốn kéo gần mối quan hệ với cô.

Tô Dư xấu hổ nói: “Cảm ơn cô, tôi còn hơi bất ngờ khi buổi biểu diễn hôm nay lại có liên quan tới cô Trình đấy.”

Hôm nay có một buổi biểu diễn được tổ chức ở trong trường cô, Trình Oanh Oanh là nhà tài trợ của buổi biểu diễn đó.   

Tất nhiên Trình Oanh Oanh đã sớm biết Tô Dư đang ở đâu, quan hệ của Tô Dư và Lục Chương cực kỳ tốt. Thay vì trực tiếp xuất hiện trước mặt hai người đàn ông kia, thì nói chuyện với Tô Dư dễ hơn.

Nếu cô gái này có ấn tượng tốt với cô ta, chắc chắn Lục Chương cũng sẽ đối xử không tệ với cô ta.

Trước đó Trình Oanh Oanh đã hỏi thăm sở thích của Tô Dư, cô ta còn chủ động tài trợ miễn phí buổi biểu diễn của trường cô. Những khúc nhạc ấy còn được chơi bởi ban nhạc mà cô rất thích, cô ta còn suy nghĩ muốn hai người tình cờ gặp nhau. Không ngờ kết quả so với cô ta tưởng tượng cách rất xa, thay vì Tô Dư sẽ vui vẻ hoạt bát thì cô lại im lặng thùy mị, cũng không hề tỏ ra thân thiết với cô ta.

Khó trách mọi người đều bàn tán việc con dâu nuôi từ bé của nhà họ Lục, xem ra trong hai năm nay cô gái nhỏ học không ít tư thế lễ nghi. Nếu Lục Chương không đối xử tốt với cô thì nhà họ Lục cũng sẽ không tốn sức mà đào tạo như vậy.

“Tôi chỉ muốn nói là chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng xem như là bạn bè rồi. Cô đừng gọi tôi là cô Trình nữa, nghe xa lạ quá.” Trình Oanh Oanh cười nói: “Có vẻ như người cùng tuổi nói chuyện với nhau dễ hơn, chờ Trình Lê về tôi sẽ giới thiệu cho hai người gặp nhau. Đến lúc đó trợ lý Nguyên cũng sẽ không cần vội vàng chạy tới.”

Trợ lý Nguyên vừa đến đây không lâu, đang ra ngoài nghe điện thoại.

Trình Oanh Oanh biết bên người Tô Dư có vệ sĩ, nhưng việc cô đi ra ngoài ăn cơm cũng phải báo cáo với trợ lý Nguyên khiến cô ta rất kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ lại thì cô ta cũng cảm thấy hợp lý, dù sao thì cũng là con dâu tương lai của nhà họ Lục, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không dễ ăn nói với Lục Chương.

Tô Dư nói: “Anh Chương sợ tôi gặp rắc rối nên để cho trợ lý Nguyên trông coi tôi, anh ấy tùy hứng lắm. May mà chú Lục không tức giận, chẳng qua làm phiền trợ lý Nguyên thêm thôi.”

Cô nói như có như không về chuyện sắp xếp vệ sĩ, Trình Oanh Oanh cảm thấy đây chính là một cơ hội dành cho cô ta.

Những người khác không hề biết mối quan hệ giữa hai ba con bọn họ, nhưng Trình Oanh Oanh lại biết rất rõ. Khi ông nội Lục gặp Lục Chương, cô ta cũng ở đó thấy rõ Lục Chương không có tình cảm gì với nhà họ Lục. Vấn đề nằm ở chỗ Lục Mân Sâm nghĩ gì.

Muốn nghe được suy nghĩ của Lục Mân Sâm là một điều rất khó khăn, mà ông nội Lục cũng không thích nhắc tới Lục Chương. Bây giờ Tô Dư nói đến chuyện liên quan tới Lục Chương, cô ta tiếp tục hùa theo nói.

Trình Oanh Oanh đè nén những suy nghĩ trong lòng mình lại, cô ta thử hỏi: “Tổng giám đốc Lục đối xử với Lục Chương như thế nào vậy? Có tốt hay không?”

“Tôi cảm thấy có chút xa lạ…” Bỗng nhiên Tô Dư dừng lại: “Xin lỗi, anh Chương không muốn tôi đem chuyện này ra kể cho người khác nghe. Mong cô Trình đừng nói chuyện này ra nha.”

Cô nhi viện cũng không đơn giản như những gì người khác suy nghĩ, nhưng Tô Dư biết làm cách nào khiến người khác nghĩ cô là người vô hại.

Gương mặt cô từ từ đỏ bừng lên, bởi vì lỡ miệng nói nên không khí xung quanh cô bắt đầu căng thẳng. Bất kể ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ cô sẽ nói dối, ngay cả Trình Oanh Oanh cũng như thế.

“Được rồi, chúng ta mới vừa làm quen với nhau xong.” Trình Oanh Oanh liếc mắt ra bên ngoài một cái: “Nhưng mà tổng giám đốc Lục đối với mẹ của Lục Chương nhớ mãi không quên. Hẳn là tổng giám đốc Lục rất vui vẻ khi cậu ấy được tìm về, chẳng qua tính cách của anh ấy có chút lạnh nhạt nên không thể hiện ra bên ngoài nhiều.”

Suy nghĩ của mấy cô gái nhỏ rất dễ đoán, Tô Dư có thể ở nhà họ Lục lâu dài hay không cũng tùy thuộc vào Lục Chương. Trình Oanh Oanh không tin Tô Dư sẽ không quan tâm tới mối quan hệ ba con của hai người kia.

Nét mặt của Tô Dư hơi do dự, cuối cùng cô khẽ cắn môi nói: “Cô Trình, tôi có thể hỏi cô một chút chuyện được không?”

Ý cười trên mặt Trình Oanh Oanh ngày càng tươi, cô ta đùa giỡn nói: “Không có ai quanh đây cả, cô muốn hỏi cái gì cũng được.”

“Cô muốn kết hôn với chú Lục sao?”

Giọng nói của Tô Dư không lớn nhưng vào thẳng vấn đề, hôm đó Trình Oanh Oanh tới nhà họ Lục có phải là tìm Lục Chương hay không thì cô không chắc. Nhưng hành động đó của cô chỉ khiến người ta cảm thấy cô là một người dễ bị lừa gạt.

Trình Oanh Oanh che miệng ho khan vài tiếng để che dấu sự thất lễ của mình: “Sao cô lại hỏi chuyện này?”

“Thật ra hôm đó tôi đã muốn hỏi cô rồi, tôi cảm thấy cô và chú Lục hình như rất hiểu nhau đấy.” Gương mặt Tô Dư hơi đỏ: “Cô Trình, tôi lớn lên chung với anh Chương nên rất hiểu tính cách của anh ấy. Anh ấy sẽ không quan tâm tới chuyện này đâu, mà chú Lục cũng không thích bị người khác làm phiền. Nên tôi không có cách nào để giúp cô cả.”

Gương mặt cô hiện rõ sự xấu hổ, Trình Oanh Oanh thấy vậy vội vàng ngắt lời cô: “Cô là bạn của Lục Chương mà, nếu cậu ta có mẹ kế, cô không sợ cậu ta bị oan ức sao?”

Tô Dư nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Anh Chương sẽ không để bản thân mình chịu oan ức đâu.”

Gương mặt của cô không có vẻ gì là đang nói dối, Trình Oanh Oanh không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, cô ta nghiêng đầu cười nói: “Tôi nghe nói lúc ở cô nhi viện, Lục Chương bảo vệ cô rất tốt nhỉ, không để cho cô làm gì nguy hiểm cả. Khiến cho cô mới đến nhà họ Lục chỉ gặp một chút chuyện nhỏ, bây giờ xem ra chuyện đó là thật rồi. Tô Dư à, cô quá đơn thuần, nhà họ Lục lợi hại hơn những gì mà cô tưởng tượng nhiều. Cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ gây tổn hại với Lục Chương đâu, chuyện vừa rồi xem như là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta đi. Cô đừng nói cho tổng giám đốc Lục biết, tôi cũng sẽ không nói cho Lục Chương. Được chứ?”

Tô Dư chớp mắt che giấu vẻ mặt, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Sự việc xen ngang này đã được Trình Oanh Oanh nhẹ nhàng giải quyết, mối quan hệ giữa hai người dường như được kéo lại gần thêm. Ít nhất thì Trình Oanh Oanh tự cho là thế.

Cô ta nói rất chính xác, Tô Dự thật sự suy nghĩ đến Lục Chương. Còn về việc Tô Dư có thích Lục Chương hay không thì không nằm trong phạm vi việc cô ta phải lo lắng. Trình Oanh Oanh không có hứng thú với những cô gái nhỏ luôn suy nghĩ đến tình yêu mộng mơ.

“Bình thường tổng giám đốc Lục ở nhà làm gì vậy? Anh ấy không bao giờ liên lạc tới Lục Chương sao?” Trình Oanh Oanh tiếc nuối nói: “Tôi với tổng giám đốc Lục cũng xem như có chút quen biết, tôi chỉ tò mò một chút thôi.”

Tô Dư nói: “Tôi không hiểu lắm…..”

Bỗng nhiên một giọng nói chen vào: “Cô Trình, Tô Dư không thể trả lời những chuyện này cho cô đâu. Tổng giám đốc Lục không thích người khác hỏi về việc riêng tư.”

Là trợ lý Nguyên đã quay lại.

Trình Oanh Oanh ngừng lại, gương mặt tỏ vẻ xin lỗi nói: “Là tôi nhiều chuyện rồi, ông nội Lục luôn muốn tổng giám đốc Lục và Lục Chương cùng nhau trở về nhà. Tôi nghĩ vừa khéo Tô Dư cũng ở nhà họ Lục, nói không chừng sẽ có thể khuyên…..Cẩn thận suy nghĩ lại thì tôi không nên hỏi nhiều như thế.”

“Sau này cô Trình chú ý một chút là được, cũng sắp đến giờ Tô Dư kiểm tra sức khỏe rồi. Chúng tôi đi trước đây.”

Trợ lý Nguyên là người dưới quyền của Lục Mân Sâm nên khả năng giải quyết công việc của cô ấy rất tốt, giọng nói của cô ấy mang đến cảm giác rất áp bức. Trình Oanh Oanh bình tĩnh nhíu mày lại, cô ta gật đầu nói: “Cơ thể quan trọng hơn, hẹn hai người lần sau gặp vậy.”

Tô Dư không phản ứng lại, cô xoa hai bàn tay mình rồi từ từ đứng lên. Cô nhìn Trình Oanh Oanh áy náy nói: “Xin lỗi cô Trình nhiều, đột nhiên có việc gấp, hẹn cô lần sau vậy.”

Trình Oanh Oanh định mở miệng ra nói gì đó, nhưng đột nhiên cơ thể run lên. Cô ta vội vàng ngẩng đầu nhìn Tô Dư.

Tô Dư không nói gì cả, đôi mắt của cô trông rất sạch sẽ như không bị nhiễm những tạp chất bẩn thỉu nơi trần gian.

Trình Oanh Oanh gạt bỏ nghi ngờ của mình: “Không có gì.”

Cô ta lại không biết rằng mình đang bị lừa.

——–

Những ngọn đèn neon của thành phố chiếu sáng màn đêm vô tận, nhưng ở trong mắt Tô Dư thì chúng chỉ là những ánh sáng mờ ảo. Tô Dư ở nhà họ Lục hai năm, suy đi tính lại thì cô đã không gặp Lục Chương cũng hai năm rồi.

Cô im lặng nhắm mắt lại, quả nhiên Trình Oanh Oanh rất có bản lĩnh. Mặc dù cô giả vờ không hiểu hay là trợ lý Nguyên chen ngang cuộc nói chuyện, cô ta giải quyết mọi chuyện rất dễ dàng.

Xung quanh Lục Mân Sâm có rất nhiều những loại phụ nữ như thế. Cho dù Lục Mân không hứng thú với Trình Oanh Oanh, nhưng cũng không có nghĩa là chú ấy sẽ không coi trọng.

Chỉ cần Lục Chương vẫn là đứa con trai quan trọng của chú ấy, thì mọi chuyện đều không có vấn đề gì.
Bình Luận (0)
Comment