Không Thể Không Nói

Chương 8

Tô Dư không biết Lục Mân Sâm đến đây có ý gì, nhưng từ thái độ của ông Vương, cô có thể đoán ra được trong mắt bọn họ, cuộc đấu giá này không quan trọng bằng việc hắn xuất hiện.

Nhân viên phục vụ mang danh sách thứ tự các món đồ tinh tế được đấu giá, vì Tô Dư không nhìn thấy rõ, trợ lý Nguyên đứng bên cạnh nói nhỏ cho cô nghe: “Trong danh sách toàn là mấy món đồ cổ, món cuối cùng chính là bức tranh chữ thời nhà Minh do Triệu Lục Nhi đánh rơi trong lúc đi dạo chơi. Đây là món đắt tiền nhất trong buổi đấu giá này, ông cụ Trình rất thích mấy bức tranh chữ thời xưa. Dù bây giờ sinh nhật ông ta đã trôi qua, nhưng Trình Oanh Oanh và Trình Lê đều tới đây, hẳn là muốn bức tranh chữ này.”

Tổng giám đốc Vương nghe vậy, ông ta cười nói: “Oanh Oanh đã đặc biệt gọi cho tôi, mấy năm rồi mà sở thích của lão Trình vẫn không thay đổi. Tiếc là mấy ngày trước tôi lại không có ở thành phố B, không thì có thể tặng quà sinh nhật rồi.”

Mặc dù ông ta nói như vậy, nhưng Tô Dư cảm thấy ông ta chưa chắc sẽ làm theo. Nếu như thật lòng muốn đưa thì cũng không chờ đến tận bây giờ.

Lục Mân Sâm không nói gì, đến khi buổi đấu giá bắt đầu, hắn vẫn không nói lời nào. Ngược lại từ nãy tới giờ, tổng giám đốc Vương cứ ở bên cạnh chúc mừng hắn đã thu mua công ty nước ngoài gì đó, Tô Dư nghe không hiểu nên cô ngồi yên tĩnh bên cạnh.

Cô cảm thấy rất nhàm chán, trước kia cô còn có thể nghe trợ lý Nguyên giới thiệu mọi người, bây giờ ngồi chung với mấy trưởng bối, cô phải hành động thật cẩn thận. Tổng giám đốc Vương luôn tỏ vẻ rất thích cô, còn luôn miệng khen ngợi. Chẳng qua là cô biết ông ta khen mình vì nể mặt Lục Mân Sâm, cô chỉ có thể giả bộ gật đầu hùa theo.

Đến khi buổi đấu giá bắt đầu, tổng giám đốc Vương cũng nhận ra Lục Mân Sâm không thích hoạt động này. Ông ta thức thời mượn cớ có việc nên ra ngoài, để cho hắn có không gian riêng tư nghỉ ngơi, lúc này trong phòng mới yên tĩnh hẳn đi.

Tô Dư mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe Lục Mân Sâm trầm giọng nói với trợ lý Nguyên: “Giám đốc quản lý đất đai bên Hoành Tân mới vừa đến đấy, cô đi lại chào hỏi một tiếng đi.”

Trợ lý Nguyên biết mình phải làm gì, trước khi rời đi cô ấy còn nói với Tô Dư có chuyện gì thì kêu nhân viên phục vụ bên ngoài, chút nữa cô ấy sẽ quay lại.

Tô Dư khẽ mở miệng, cô còn chưa kịp nói gì thì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Căn phòng rộng rãi được trang trí sang trọng, vài bông hoa tươi đẹp được cắm vào bình. Lục Mân Sâm cho người mang một ly sữa bò ấm vào.

Những người đến tham gia bữa tiệc này đều không mang con nít theo, nhân viên phục vụ tò mò quan sát bạn nhỏ này. Tô Dư khó chịu cầm ly sữa ấm lên, làn da của cô vốn đã rất trắng, dặm thêm chút phấn hồng khiến cô trông khỏe mạnh hơn. Lông mi cong vút khẽ run như cánh bướm, làm cho mọi người không khỏi nhìn thêm. 

Tô Dư cúi đầu uống sữa, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Cho dù cô có càn rỡ như thế nào trong phòng Lục Mân Sâm, nhưng cô vẫn sợ ở một mình bên cạnh hắn.

Xung quanh đều im lặng không một tiếng động, Tô Dư để gậy sang một bên, tay cô nhẹ nhàng ma sát ly thủy tinh, không biết nên nói gì lúc này.

Lục Mân Sâm nói: “Tôi đã cho em học lễ nghi rồi, đừng bảo rằng em chỉ học được cách sợ co rúm trước mặt người ngoài.”

Giọng nói của hắn không hề nghiêm nghị, nhưng vẫn khiến cả người Tô Dư run lên, sữa trong ly văng ra tay. Tô Dư không dám lộn xộn, cô từ từ ngồi thẳng lưng dậy, chẳng qua trên mặt cô lộ vẻ do dự, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, chú muốn em tới đây để làm gì sao?”

Cô cẩn thận hỏi hắn, gương mặt cô tựa như đang thăm dò nhưng lại sợ bị mắc lỗi.

Tầm mắt Lục Mân Sâm dừng trên tay cô rất lâu, cuối cùng nói: “Không có gì…. Tới đây.”

Tô Dư ngẩn người khẽ lên tiếng, cô từ từ đứng dậy. Trong lúc cô đang suy nghĩ hắn đang muốn làm gì, ly trên tay đã bị lấy ra để trên bàn.

Lúc cô cảm thấy hơi khó hiểu thì đột nhiên cổ tay bị bàn tay to lớn cầm chặt, cơ thể cô không ổn định, nghiêng người ngồi lên đùi hắn. Tô Dư theo bản năng muốn thu tay lại nhưng phát hiện ra mình không nhúc nhích được, tay cô đã được hắn dùng khăn giấy ướt lau sạch.

Tô Dư hơi cứng người, gò má và đầu ngón tay cô đỏ ửng hết lên. Cô biết Lục Mân Sâm là người thích sạch sẽ, trước nay hắn không nhẫn nhịn nổi với mấy thứ này, có phản ứng như vậy cũng dễ hiểu.

Cô yếu ớt nói với hắn: “Em chọc chú giận sao?”

Lục Mân Sâm trầm giọng nói: “Phải không?”

Tô Dư ngẩn người, sao cô biết được chứ? Mấy bữa nay vì lời nói thẳng thắn kia của Trình Lê, Tô Dư cũng cảm thấy xấu hổ khi đi tìm hắn, việc cô ỷ lại hắn không phải là giả. Dù gì hai người cũng đã lên giường với nhau, mấy đêm nay cô toàn ngủ trong phòng mình, số lần gặp Lục Mân Sâm ít đến đáng thương, sao có thể chọc giận hắn được?

Cô nói: “Nếu như em làm sai chỗ nào, chú cứ nói thẳng để em đổi.”

Lục Mân Sâm nhìn cô, hắn chưa nói cô sai, chỉ là nói: “Hình như em và Trình Lê khá hợp nhau.”

Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, nhưng Tô Dư lại cảm thấy da gà trên tay cô đã nổi lên. Từ giọng của Lục Mân Sâm thì cô biết hắn không chỉ hỏi chuyện bình thường, có lẽ hắn muốn biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Cô hơi dừng lại, biết mình không thể nói dối hắn nên nói ra sự thật: “Mặc dù Trình Lê không thích em, nói chuyện hơi dữ một xíu nhưng cô ấy là bạn của anh Chương, cũng là một người rất tốt.”

Trình Lê đã cẩn thận nhắc nhở cô đừng để bị đàn ông lừa gạt, thân thể của con gái mới là thứ quan trọng nhất. Dù đó chỉ là lời nhắc nhở bình thường, nhưng đối với một người xuất thân từ cô nhi viện như Tô Dư thì cô có cảm giác hai người bọn họ giống như bạn bè thân thiết với nhau.

Lục Chương là con trai nên anh chưa bao giờ nhắc nhở như thế với cô.

Quan niệm kỳ quặc, tính tình thiếu tình yêu, rõ đến mức không thể rõ hơn nữa, nhưng vẫn kéo dài tận mười mấy năm trời.

Nếu như ba mẹ cô vẫn còn sống, chắc có lẽ nó sẽ thành cảnh tượng khác.

Lục Mân Sâm không hỏi nữa, hắn buông tay Tô Dư ra để cô trở về chỗ ngồi, nói: “Em ít bạn quá Tô Dư.”

Tô Dư hơi siết chặt ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Em có chú Lục là đủ rồi.”

Lục Mân Sâm ngừng một lát, giơ tay lên sờ đầu cô, nói: “Em không còn là con nít nữa, nên đi tìm bạn trai đi.”

Trong phút chốc, bỗng nhiên Tô Dư cảm thấy lòng mình hơi căng thẳng, cô sợ Lục Mân Sâm đã biết nội dung cuộc điện thoại giữa mình và Trình Lê. Nhưng nghe giọng nói lạnh nhạt của Lục Mân Sâm, hiển nhiên người bạn trai nhắc đến không phải là hắn.

——————————-

Buổi đấu giá ở dưới lầu không có gây ra tiếng động gì lớn, lúc trợ lý Nguyên trở lại thì đã trôi qua một lúc lâu. Đi theo sau cô ấy còn có hai người, một người trong đó đang bưng một chiếc hộp dài.

Trợ lý Nguyên vừa đi vào đã thấy Tô Dư đang nằm ngủ trên ghế sofa, trên người cô có đắp một chiếc khăn mỏng sạch sẽ, hình như cô ngủ thiếp đi lâu rồi, hơi thở vừa mềm mại vừa êm dịu.

Lục Mân Sâm ngồi đối diện cô, quần áo hắn xưa nay luôn chỉnh tề nhưng bây giờ lại có nếp nhăn. Trợ lý Nguyên không nhìn ra, còn nghĩ rằng do mình đi quá lâu nên Tô Dư đã ngủ.

Cô ấy thấp giọng nói: “Sau khi đấu giá thất bại, sắc mặt của cô Trình không tốt lắm. Biết bức tranh cổ này do tổng giám đốc Lục mua nên cô ta đã đặc biệt tới chào hỏi, hỏi xem có thể tặng bức tranh cổ ấy cho cô ta không.”

Dùng một trăm triệu để mua một bức tranh đối với nhà họ Lục thì chẳng có gì đáng nói, nhưng Trình Oanh Oanh bên kia có vẻ phải cố gắng rất nhiều.

“Khỏi cần.” Hắn lạnh nhạt nói: “Nói cho cô ta biết là Tô Dư cũng thích bức tranh này, bây giờ nó thuộc quyền sở hữu của Tô Dư.”

Tổng giám đốc Vương nói hắn hào phóng cũng không sai chút nào, dù món đó có bao nhiêu tiền đi nữa thì qua tay hắn chỉ đơn giản là tặng mà thôi. 

Trợ lý Nguyên lên tiếng trả lời, sau đó xoay người mang hai người kia ra ngoài.

Tô Dư nhắm chặt hai mắt lại, cô không dám mở mắt ra. Cho dù viện cớ mệt mỏi né tránh hắn, nhưng giọng nói của Lục Mân Sâm vẫn văng vẳng bên tai cô, hắn nói không cho phép cô làm những chuyện điên rồ nữa.

Cô nắm chặt bàn tay lại, bây giờ đầu óc cô đang rối loạn hết lên, tự hỏi rằng mình đã làm gì sai? Việc rời khỏi nhà họ Lục không phải là chuyện gì lớn, chỉ là Tô Dư sợ sau này mình sẽ không gặp lại Lục Chương nữa, Lục Mân Sâm không phải là loại người nương tay với người khác.

“Dậy rồi thì đi thôi.” Lục Mân Sâm nói: “Em lý trí hơn Lục Chương nhiều, nên tôi cũng không lo lắng em sẽ liều lĩnh và bốc đồng như nó.”

Tô Dư từ từ mở mắt ra, cô chống tay ngồi dậy, cúi thấp đầu hỏi: “Chú muốn đuổi em đi đúng không?”

“Em nên thử quen với người khác đi.” Ánh mắt Lục Mân Sâm nhìn thân thể mảnh khảnh của cô: “Tôi sẽ không cản em quay về nhà họ Lục, nhưng em đừng ỷ lại vào người khác quá. Tô Dư, em là đứa bé ngoan, đừng chịu đựng khi bị bắt nạt.”

Cô cảm thấy ngoài những chuyện hoang đường của mình và hắn ra, Lục Mân Sâm giống như một trưởng bối có tính cách lạnh lùng, nhưng lại rất rộng lượng với cô.

Bây giờ tính ỷ lại của cô đối với hắn đã sâu tận xương tủy, Tô Dư đè nén cảm xúc không vui của mình xuống, cô cắn môi, mất một lúc lâu sau mới từ từ thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Em nghe chú.”

Lục Mân Sâm đi tới sờ đầu cô nói: “Em nên học cách xử lý các mối quan hệ với người khác, càng ỷ lại là sẽ càng sai, tôi tin em sẽ không làm cho tôi thất vọng.”

Mái tóc dài của Tô Dư xõa trước ngực che kín xương quai xanh tinh xảo, cô biết Lục Mân Sâm không thích người khác cãi lời mình, nên cũng không nói gì thêm.

Lúc trợ lý Nguyên đưa Tô Dư rời đi thì thấy đôi mắt của cô hơi đỏ đỏ, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ lắc đầu nói mới vừa tỉnh ngủ nên mắt hơi lờ mờ.

Trình Oanh Oanh cũng đi tới đây nhưng cô ta không đề cập đến bức tranh cổ, ngược lại cô ta nói xin lỗi Tô Dư về chuyện ngày đó.

Có Lục Mân Sâm đứng sau bao che, vì làm chỗ dựa cho Tô Dư nên hắn không cho nhà họ Trình mặt mũi. Trình Lê là người gây lộn trước nhưng lại không tới xin lỗi, vốn dĩ là do bên cô ta đuối lý trước nên cho dù không thích thì Trình Oanh Oanh phải cố nuốt khẩu khí này.

——————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Lục không thích người mình bị bắt nạt~

Sở dĩ nói Tô Dư quá ngoan vì cô rất nghe lời, cô nghe theo tổng giám đốc Lục thử quen với người khác, nhưng hắn vẫn sẽ cho người theo dõi cô, sau này cô sẽ được mấy bạn nam trong lớp giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment