Mãi đến khi Trần An dừng chân trước bậc thang cầu vượt, nghiêng đầu nhìn lại, Ứng Nghê mới thu hồi tầm mắt, ủ rũ bước về phía trước.
Trong đầu cô vô cớ hiện lên nhiều hình ảnh đi cùng Lâm Dung Uyển tham gia các buổi trình diễn thời trang lớn ——
Các nam người mẫu đều cao ráo, gương mặt và vóc dáng đều hoàn hảo, từ đầu đến chân toát ra khí chất có thể mê hoặc người khác.
Dù vậy, Ứng Nghê vẫn cùng Lâm Dung Uyển bình phẩm, mắt nhìn lên trời.
So với hiện tại, không có tiền bạc chống đỡ, cộng thêm công việc bận rộn không rảnh chải chuốt, thẩm mỹ xuống cấp là điều khó tránh khỏi. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là.
Khẩu vị của mình vậy mà đã nhạt nhẽo đến mức này rồi.
Nghĩ đến đây, Ứng Nghê ngước mắt nhìn về phía trước.
Trần An vừa lúc này dừng chân, không quay đầu lại, đứng bên cạnh tay vịn trước bậc thang. Một tay đút túi, tay kia nắm chặt điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn vào màn hình.
Giống như đang xem điện thoại chờ cô vì không nghe thấy động tĩnh.
Ứng Nghê bước nhanh hơn, khi cách anh bốn năm mét, Trần An cất điện thoại rồi bước xuống.
Hai người một trước một sau, giữ khoảng cách không xa không gần. Trong mắt người qua đường, giống như hai người xa lạ tình cờ đi trên cùng một con đường.
Mãi đến trước cửa công ty Sáng Nguyên, Trần An mới quay lại nói với cô: “Chú ý an toàn, về đến nhà nhắn tin cho tôi.”
Hầu như tất cả những người chia tay nhau đều sẽ nói một câu khách sáo tương tự, Ứng Nghê ừ hai tiếng, vẫy tay chào tạm biệt, một mình bước đi trên con đường vắng người qua lại.
Trần An đến phòng nghiên cứu và phát triển một chuyến.
Mặc dù Thời Đại Sáng Tạo là công ty dẫn đầu ngành công nghiệp pin trong nước, nhưng vẫn cần cải thiện về đổi mới vật liệu và cải tiến cấu trúc. Xét cho cùng, các công ty trong lĩnh vực năng lượng mới mọc lên như nấm sau mưa. Trong ngắn hạn, việc tận dụng thể tích pin và giảm chi phí là chìa khóa để dẫn đầu.
Lúc này hơi muộn, Trần An chỉ hỏi sơ qua về thời lượng pin và hiệu suất nhiệt độ thấp của thí nghiệm.
Sau đó, anh xem lướt qua bài kiểm tra suy giảm pin của công nghệ CRA3.0 thế hệ mới mà phòng nghiên cứu và phát triển chưa kịp gửi lên.
Sáng Nguyên ban đầu chỉ là một trạm sửa chữa pin chưa đến năm mươi mét vuông, trong vòng vài năm đã phát triển thần tốc, trở thành ông lớn trong ngành. Là một trong số ít những ông chủ “xuất thân từ kỹ thuật”, Trần An rất được các nhân viên nghiên cứu và phát triển kính trọng.
Anh tập trung phân tích dữ liệu, trưởng phòng nghiên cứu và phát triển đứng bên cạnh, thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi của anh.
Trần An đột nhiên ngẩng đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh lại, vỗ vỗ lưng ghế ra hiệu.
Đối mặt với tình huống này, trưởng phòng không hề sợ hãi, mà quen thuộc ngồi xuống, động tác tự nhiên như ở văn phòng của mình.
Bởi vì ngay cả khi đối diện là một nhân viên lễ tân bình thường của công ty, thái độ của Trần An cũng sẽ không có gì khác biệt.
Có thể ngồi thì đừng đứng, có thể nghỉ ngơi thì đừng tăng ca.
Anh coi trọng hiệu quả, không cần những thứ bề ngoài.
…
Một giờ sáng, Trần An rời khỏi phòng nghiên cứu và phát triển, lái xe đến bệnh viện cách đó hai km.
Sau khi làm sạch vết thương ở khoa cấp cứu, anh làm theo lời khuyên của bác sĩ, tiêm uốn ván và globulin miễn dịch uốn ván.
Thang máy đi xuống bãi đậu xe ngầm, khi con số dừng ở “-2”, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần.
Vừa xem vừa đi về phía trước.
Hộp thoại trò chuyện dừng lại ở vài giờ trước.
Câu “Về đến nhà nhắn tin cho tôi” quả nhiên bị cô xem như gió thoảng bên tai.
An ninh ở Hòa Trạch luôn tốt, lúc cô về chưa đến mười hai giờ, nếu đi xe buýt thì chắc không cần quá lo lắng.
Trần An đứng tại chỗ một lúc, một lát sau, cất điện thoại rồi mở cửa xe.
*
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau! Sorry, the phone…”
Ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ phát ra thứ ánh sáng lờ mờ, những bức tường xám xịt, Ứng Nghê dựa lưng vào đầu giường, vắt chéo chân, sốt ruột gọi đi gọi lại cho dịch vụ khách hàng của công ty bảo hiểm Nhân An.
Vì không đủ khả năng chi trả phí bảo hiểm, bảo hiểm mà Lâm Dung Uyển mua cho cô nhiều năm trước đã bị hủy gần hết, hiện tại chỉ còn lại bảo hiểm bệnh hiểm nghèo của Nhân An.
Số tiền tích lũy chỉ có vài chục nghìn tệ, phí hủy bảo hiểm chiếm tới 60% giá trị hợp đồng, rất không có lợi. Ban đầu Ứng Nghê không định hủy, giữ lại để phòng khi ốm đau.
Nhưng vào ngày biết mẹ có thể chuyển đến bệnh viện Khang Mục, cô đã gọi cho dịch vụ khách hàng của Nhân An.
Khoảng thời gian qua, phía bên kia cứ lấy lý do không phải bên mình xử lý, thiếu tài liệu,… để kéo dài thời gian, không chịu trả lời.
Ứng Nghê lại gọi thêm ba cuộc điện thoại.
Bên kia trực tiếp tắt máy.
Tin nhắn của cửa hàng đồ hiệu đã qua sử dụng lúc này hiện lên.
Trước đó đã trao đổi giá cả, nếu kiểm định chất lượng đạt yêu cầu, tùy theo tình trạng mà giá sẽ dao động từ một trăm nghìn tệ đến một trăm ba mươi nghìn tệ. Ứng Nghê sau khi về nhà đã tóm tắt sơ qua về vụ tai nạn và tình trạng hư hỏng của chiếc túi.
Nghe xong chuyện của cô, bên kia bày tỏ sự kinh ngạc và thông cảm, đồng thời nói rằng những vết xước nhỏ họ có thể tự sửa chữa.
Ứng Nghê chụp mấy tấm ảnh rõ nét gửi qua, chờ đợi cho đến tận bây giờ.
“Chỗ bị hư hại quá nhiều, cần phải thay toàn bộ lớp da phía trước này.” Cô ấy dùng bút đánh dấu màu đỏ khoanh vùng lại, “Tay nghề của cửa hàng chúng tôi tạm thời chưa đạt đến trình độ này.”
Kèm theo một sticker khóc lóc.
Nhận ra bên kia không muốn mua lắm, Ứng Nghê lập tức lên diễn đàn giao dịch đồ hiệu đã qua sử dụng để xem giá của những sản phẩm tương tự.
*
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đưa ra mức giá bảy mươi nghìn.
Khuê Khuê Nhị Xa (Nai Nhỏ): [Mẫu này gần đây đã thu mua vài cái rồi, tạm thời không thiếu nữa, bảo bối xem cửa hàng khác nhé.]
Khuê Khuê Nhị Xa (Nai Nhỏ): [Moah moah~]
Ứng Nghê ngồi xếp bằng dậy, nắm chặt điện thoại: [Giá cả có thể thương lượng mà, mặt cười / mặt cười.]
Thanh trạng thái hiển thị “Đang nhập…”, Ứng Nghê thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Vài giây sau, hiển thị biến mất.
Sau đó điện thoại không còn rung lên nữa.
Ứng Nghê lại hỏi thêm vài cửa hàng trên một app nào đó, hoặc là không thu mua, hoặc là đưa ra mức giá khiến cô muốn cười.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn chót đóng viện phí, y tá nói, không đưa tiền sẽ phải ngừng máy thở, buộc phải làm thủ tục xuất viện.
Cô nắm chặt điện thoại, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản chưa đến bốn chữ số. Mái tóc dài chưa khô rủ xuống vai, nước từ đuôi tóc nhỏ xuống tí tách.
Từng giọt, từng giọt, sàn nhà màu xám nhạt bị thấm thành màu đen sẫm.
Cô không dám nghĩ đến chuyện tương lai, luôn cảm thấy thời gian trôi qua từng tháng từng tháng. Vượt qua tháng này, tháng sau sẽ có cách mới.
Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Cuộc sống rồi sẽ tiếp diễn.
Nhưng bây giờ…
Ứng Nghê ôm chặt đầu gối, từ từ vùi mặt xuống.
Như thể đột nhiên mất hết niềm tin.
–
Sáng thứ hai, Tiểu Văn ghé sát lại nói rằng tổ trưởng Triệu đã được điều chuyển sang bộ phận kinh doanh.
Ứng Nghê không mấy quan tâm đến việc điều động nhân sự của công ty, vừa xử lý công việc trong tay vừa qua loa đáp “Ừ” một tiếng.
Tiểu Văn gãi gãi cổ lẩm bẩm hỏi: “Cô nói xem ai sẽ là tổ trưởng mới?”
Ứng Nghê trả lời không biết, một tiếng sau, quản lý đã đích thân giải đáp thắc mắc này.
—— Kiều Quyên.
Người gánh tội thì bị trừ lương, kẻ gây ra tội lại được thăng chức.
Những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc, đến mức im lặng nửa giây, mãi đến khi quản lý ho một tiếng, mọi người mới hoàn hồn vây quanh chúc mừng.
Tuy vô lý, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Ứng Nghê ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, tự mình làm việc.
Từ sau vụ việc đổ tội lần trước, mối quan hệ giữa cô và Kiều Quyên có thể nói là nước với lửa. Kiều Quyên đi qua nhất định sẽ trợn mắt, Ứng Nghê cũng chẳng cho cô ta sắc mặt tốt.
Chỉ là ngại cô ta là người nhà, cô lại cần công việc này, nên khi đối mặt với sự khiêu khích, cô chỉ biết mím chặt miệng niệm thầm “Mình không tức giận, mình không tức giận chút nào”.
Buổi chiều Kiều Quyên mời mọi người uống trà, duy chỉ không có phần của Ứng Nghê.
Mọi người ngồi thành vòng tròn trò chuyện.
Nhân viên A cắn một miếng bánh ngàn lớp xoài, còn chưa nhai, mắt đã sáng lên: “Ngon quá! Tổ trưởng Kiều mua ở đâu vậy?”
Có lẽ vì biết trước việc thăng chức, hôm nay Kiều Quyên ăn mặc rất ra dáng dân công sở, áo sơ mi trắng phối chân váy bút chì, trang điểm tinh tế, khăn lụa thắt cẩn thận.
Cô ta cầm cốc cà phê đá Mỹ dựa vào vách ngăn bàn làm việc, cười nói: “Ngon thì ngày mai tôi lại đặt tiếp.”
Đồng nghiệp B nắm bắt thời cơ lên tiếng: “Bánh ngọt của Sweet rất đắt, một miếng nhỏ như này cũng phải mấy chục tệ, bình thường tôi không nỡ mua, tổ trưởng Kiều thật chịu chi.”
Kiều Quyên cười tươi rói: “So với sự giúp đỡ của mọi người dành cho tôi thời gian trước, chút đồ này chẳng đáng là bao.”
Nói xong, cô ta đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Ứng Nghê đang ngồi quay lưng về phía họ, giọng nói hơi cao lên một chút.
“Tôi là một người đặc biệt biết ơn, bất kể là ai, chỉ cần giúp đỡ tôi, tôi tuyệt đối nhớ rõ ràng rành mạch.”
Bốn chữ cuối cùng được nói ra với giọng nhấn mạnh.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ta, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự nhiên hiểu ý nghĩa.
Sau ngày hôm đó, Ứng Nghê bị cô lập.
Ngay cả Tiểu Văn, người hay nói thật, cũng chủ động chuyển chỗ ngồi sang phía bên kia.
Mọi người cố ý hay vô tình nhắm vào cô, tất cả công việc đều đổ lên người cô, số lần tăng ca ngày càng nhiều.
Ứng Nghê hóa thân thành Ninja Rùa, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Chiều thứ năm, Ứng Nghê đang vò đầu bứt tai vì chuyện viện phí.
Chiếc điện thoại úp xuống bên cạnh con chuột bỗng rung lên hai tiếng, tưởng là tin nhắn đòi tiền, cô không để ý, vài phút sau, lại reo, cô bực bội cầm lên.
Trần An: [Tìm thấy hoa tai rồi.]
Trần An: [Cậu đến lấy hay tôi mang qua đó.]
…
Trần An: [Tiện nghe điện thoại WeChat không?]
Không trả lời, Trần An trực tiếp gọi điện thoại tới.
Ứng Nghê không muốn nghe, đang định cúp máy thì có thứ gì đó đập vào lưng cô.
Đau đến mức cô khẽ kêu lên một tiếng, điện thoại trượt khỏi tay.
“Giờ làm việc không trả lời tin nhắn, cô làm gì thế hả!” Kiều Quyên đứng cách một bước chân, chống nạnh gào lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, nín thở tập trung.
Bầu trời bên ngoài âm u, báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập đến.
Ứng Nghê nhặt con chuột lên, vì đau mà khom lưng, cô khó hiểu nhìn Kiều Quyên: “Phát điên cái gì? Sáng ra khỏi nhà chưa uống thuốc à?”
Kiều Quyên quen được người ta tâng bốc, nào từng bị nói móc mỉa như thế này trước mặt bao nhiêu người.
Cô ta gằn từng chữ một: “Cô, nói, cái, gì?”
Ứng Nghê đưa tay ra sau xoa lưng giảm đau, “Tôi nói cô có bệnh thì đi chữa bệnh.”
Sắc mặt Kiều Quyên dần trở nên khó coi, cô còn bổ sung thêm một câu: “Ăn nhiều thuốc vào cũng được.”
Kiều Quyên: “Cô dám mắng tôi!?”
“Ừ, con điên.”
Đơn hàng trong tay còn chưa làm xong, Ứng Nghê thoải mái ngồi xuống, nhưng mông vừa chạm vào ghế đã bị người ta túm lấy vai.
Quay đầu lại, bộ móng tay giả đính đầy đá lấp lánh đang chĩa về phía cô.
Móng tay nhọn hoắt, dưới ánh đèn trông trong suốt trắng bệch, hóa thành vũ khí lợi hại của phụ nữ khi đánh nhau.
Ứng Nghê trải qua thời thơ ấu trong một khu tập thể, trong khu có nhiều trẻ con, tan học thường rủ nhau chơi ném túi cát, trèo cây, bắt châu chấu. Cô vừa thích chơi với mọi người, vừa có tính cách kiêu ngạo, lúc nào cũng thích cãi nhau.
Vì miệng lưỡi độc địa, các bạn nam đều không cãi lại cô. Cãi không lại thì sẽ động tay động chân.
Ứng Nghê da mỏng thịt mềm, người nhỏ con, mỗi lần chỉ có nước bị đánh rồi khóc lóc. Sau khi bị bắt nạt đến mức không thể nhịn được nữa, cô liền năn nỉ Lâm Dung Uyển cho đi học võ.
Mỗi tuần chỉ học một buổi, nhưng hiệu quả rất rõ rệt, chưa đầy hai học kỳ, năng lực đánh nhau của Ứng Nghê tăng vọt, đánh khắp khu tập thể không có đối thủ.
Nhưng mà con gái đánh nhau hoàn toàn khác với con trai. Con trai thì nắm đấm vung ra là đánh thật, con gái thì thích túm tóc, cào cấu, cắn xé.
Ứng Nghê không để móng tay dài, cũng không có thói quen cắn người như chó, chỉ vài đường, đã vật ngã được Kiều Quyên vốn đã gầy yếu xuống đất.
Mọi người thấy vậy liền vây lại, vừa đỡ Kiều Quyên vừa hỏi có sao không.
Kiều Quyên nằm lỳ dưới đất không chịu dậy, hai chân dạng ra một cách khó coi, hai tay ôm mặt khóc lóc: “Hu hu… đau quá… mông đau quá…”
Ứng Nghê lau vết máu trên cằm bị Kiều Quyên cào, nhặt chiếc điện thoại rơi trên ghế lên. Vừa nhìn đã sững người.
Bởi vì thời lượng cuộc gọi vẫn đang tiếp tục chạy.
Năm phút hai mươi tám giây.
Toàn bộ khoảng thời gian từ lúc hai người họ cãi nhau cho đến khi kết thúc đánh lộn.
Đầu dây bên kia dường như nghe thấy tiếng thở dốc của cô nên biết cô đã cầm điện thoại lên.
“Đánh nhau à?”
Ứng Nghê đá ghế ra rồi ngồi xuống, nhếch mép: “Đánh với ai, đánh với cậu à?”
Đầu dây bên kia im lặng nửa giây mới nói: “Chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.”
Lại ngừng một chút, nghe giọng nói có vẻ hơi khó chịu: “Nói chuyện đừng có chua ngoa như vậy.”
“Ừ ừ.” Ứng Nghê qua loa đáp lại rồi quay đầu nhìn lại, Kiều Quyên đã được người ta dìu đi phòng y tế.
Trần An nói: “Vẫn còn cần hoa tai chứ?”
Ứng Nghê: “Nói nhảm.”
Trần An: “…”
Nghĩ đến những vấn đề sắp phải đối mặt, cô thở dài một hơi, “Cứ để đấy đã, hôm khác tôi qua đó lấy.”
Trần An hỏi: “Cứ hôm nay đi.”
Ứng Nghê không nói gì.
Trần An: “Xuống đây đi.”
Ứng Nghê: “Hửm?”
“Tôi đang ở dưới công ty cậu.”