Không Thể Nào Quên

Chương 46

Lời này của Yến Tây Minh cực kỳ có chừng mực, ngầm biểu đạt vốn dĩ anh không hề có ý đó, cô không cần suy nghĩ quá nhiều; lại có thể uyển chuyển nhắc nhở nếu cô có ý đó, anh cũng sẽ không quá để ý khi cả hai cùng gia tăng mối quan hệ ngay trong đêm nay.

Bất luận là như thế nào, anh đều không lỗ.

Lê Niệm nhìn người đàn ông đang giả vờ nghiêm túc này, khuôn mặt nhỏ vừa xấu hổ vừa tức giận, nghẹn tới mức đỏ bừng, anh nói giống như cô rất thèm khát vậy, cuối cùng là ai tỏ tình ai đấy? Chờ một chút đã, hình như anh chưa tỏ tình lại với cô nhỉ?

Đột nhiên Lê Niệm nhớ ra.

Từ đầu tới cuối, anh chỉ nói muốn theo đuổi cô, căn bản chưa nói thích cô.

Lê Niệm cảm thấy bản thân giống như đồ ngốc, cô không còn khẩn trương nữa, bên ngoài cười nhưng trong lòng không, nói với anh: “Thật ra cũng không cần đâu, em chỉ nói là xem bao cao su, nhưng chưa nói sẽ dùng với anh mà.”

Yến Tây Minh bật cười thành tiếng, giọng điệu lười biếng: “Em muốn dùng với ai thế?”

“Người theo đuổi em rất nhiều, em muốn dùng với ai thì dùng với người đó.” Lê Niệm hất cằm: “Anh nói chuyện chú ý một chút, coi chừng em đá anh khỏi danh sách lốp xe dự phòng đấy.”

Yến Tây Minh không hề thấy lo lắng chút nào: “Nếu em thật sự có nhiều lốp xe dự phòng như vậy, sao mẹ em có thể lo lắng em không gả ra ngoài được chứ?”

Lê Niệm nghẹn lời.

“Lại còn sắp xếp cho em xem mắt nhiều như vậy?” Yến Tây Minh nói tiếp: “Em phải học được cách nhìn nhận thực tế.”

Lê Niệm cắn răng: “Vậy em sẽ giới thiệu cho anh biết người nào đang theo đuổi em.”

Yến Tây Minh không nói gì nữa, đèn giao thông đã chuyển thành màu xanh, anh chậm rãi khởi động xe: “Anh sẽ rửa mắt mong chờ.”

“…”

Lê Niệm cảm thấy anh thật tự cao, cách đây không lâu khi nói thẳng muốn theo đuổi cô, vẻ mặt còn ẩn chứa nỗi bất an, sau khi cô biểu hiện cũng thích anh, anh cũng không còn lo lắng như vậy nữa.

Loại động vật giống như đàn ông, quả nhiên không thể quá nuông chiều, cho anh ta ăn một chút ngọt ngào, ngay lập tức anh ta có thể leo qua đầu bạn.



Không biết lái xe bao lâu, Lê Niệm ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe chậm rãi tiến về khu vực ven biển thành phố B, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, biển và bầu trời cùng màu với nhau, không thể nào nhìn thấy được điểm cuối cùng, phong cảnh xa hoa tuyệt đẹp.

Mà mảnh đất xung quanh bờ biển, là khu biệt thự hướng biển nổi tiếng của thành phố B, so với nhà ở trung tâm thành phố còn đắt hơn, giá khởi đầu cho mỗi mét vuông là 100.000 tệ.

Lê Niệm ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt Yến Tây Minh bình tĩnh lái xe vào khu vực cao cấp này, con đường được san bằng rộng rãi, bên cạnh là khu vực lớn trồng cây, biệt thự bốn tầng màu xanh trắng rất hợp với bầu không khí bờ biển, trong không khí dường như có mang theo hơi nước, trong lành ẩm ướt.

“Anh ở đây sao?” Lê Niệm không thể tin được nhìn về phía Yến Tây Minh.

Yến Tây Minh: “Ừ.”

Lê Niệm nhìn sao cũng không thấy anh có thể mua được nhà ở khu vực đắt tiền này: “Một tháng ở đây thuê bao nhiêu?”

Yến Tây Minh kỳ lạ hỏi lại: “Ở nhà của mình, vì sao phải tốn tiền thuê chứ?”

“…”

Lê Niệm nghĩ tới người cha giàu có đứng trong 500 của anh, cô có thể nói gì nữa đây.

“Cha anh đối với anh thật hào phóng.”

Chắc chắn cha cô sẽ không nỡ bỏ tiền mua nhà ở đây cho cô.

Nhưng cô vẫn có thể tự mình mua được.

Yến Tây Minh lười giải thích, dẫn cô vào nhà, để cô tùy tiện ngồi, anh đi tắm một chút.

Lê Niệm đánh giá nhà của anh, có bốn tầng lầu, tuy rằng bày trí cực kỳ xa hoa cao cấp, nhưng phòng khách lại rất trống trải, không có quá nhiều đồ gia dụng, chỉ có sô pha và bàn trà, còn có một cái kệ sách, bên trên đặt vô số sách, lấy màu đen trắng làm chủ đạo, dường như so với căn hộ anh ở lúc trước không khác nhau bao nhiêu, chỉ là thăng cấp thành một phiên bản khác.

Đối diện là một cửa sổ sát đất, vừa khéo có thể nhìn thấy mặt biển rộng.

Mặt trời đang lặn xuống, mặt biển màu đỏ cam bị gió thổi tạo nên từng gợn sóng, mềm mịn giống như vảy cá, sáng lấp lánh.

Lê Niệm híp mắt nhìn qua, cô có cảm giác vui vẻ thoải mái, tâm trạng vốn dĩ đang buồn bực đã giảm đi không ít.

Sau đó không lâu, Yến Tây Minh tắm rửa xong bước xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng tới gần cô.

Lê Niệm quay đầu lại, nhìn thấy anh mặc quần áo ở nhà màu trắng, đẹp trai sạch sẽ, mái tóc đen vẫn còn đang nhỏ nước, tùy tiện rũ trên trán anh, khí chất so với lúc ở bên ngoài con kiêu ngạo hơn.

“Tại sao anh lại mặc quần áo?”

Lê Niệm trêu chọc, dựa theo kịch bản ngôn tình cô từng diễn qua, lúc này anh hẳn chỉ nên mặc quần dài rồi trình diễn màn trai đẹp vừa tắm xong mới phải.

Yến Tây Minh đang lau tóc hơi dừng lại một chút, ngước mắt nhìn cô: “Có muốn anh quay lại cởi ra không?”

Lê Niệm nhịn không được cười nói: “Không cần, như vậy cũng không phải là không được.”

Yến Tây Minh không muốn để ý tới cô nữa, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra.

Trước khi về, anh đã gọi điện cho dì giúp việc mua các nguyên liệu cần thiết, lúc này trong tủ lạnh cái gì cũng có, đồ ăn vô cùng phong phú.

Anh lấy thịt bò đông lạnh, khoai tây, cùng với một số loại rau và thịt tươi khác, nói với Lê Niệm đang tò mò đi theo sau: “Em ngồi trên sô pha đợi một chút, nấu cơm xong sẽ kêu em.”

Lê Niệm ngượng ngùng nói: “Anh có cần giúp gì không?”

Yến Tây Minh: “Em biết gọt vỏ khoai tây?”

Lê Niệm chớp mắt: “Trên lý thuyết thì biết.”

“…”

Yến Tây Minh chỉ ra bên ngoài, không khách khí đuổi người: “Ra ngoài ngồi, đừng làm phiền anh.”

Lê Niệm nghe lời lăn về phòng khách, dựa vào ghế sô pha chơi điện thoại.

Nhà anh rất lớn, cách phòng bếp khá xa, tường lại có hiệu quả cách âm rất tốt, dường như cô không nghe được động tĩnh nào trong phòng bếp, thời gian dần trôi qua, cô bắt đầu ngửi thấy mùi hương bay ra từ phòng bếp.

Từ sau khi trên Weibo xảy ra chuyện này, hôm nay cô không hề có tâm trạng ăn uống gì, cũng không thể ăn trôi được gì, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương này, đành phải nuốt nước miếng, bụng còn không có liêm sỉ réo một tiếng.

Đột nhiên cô cảm thấy, những thứ trên mạng đó dù có hay không, cũng không còn quan trọng nữa.

Cô hơi thất thần đặt điện thoại xuống, nhón chân nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, bình tĩnh nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông, đang vì cô tự mình xuống bếp.

Sâu thẳm trong trái tim cô giống như được lấp đầy bởi thứ gì đó, còn cực kỳ xúc động.

Đã nhiều năm trôi qua, anh đã sớm không còn là thiếu niên nghèo khổ ngày xưa nữa, có thể sống trong một căn nhà như vậy, cô không tin anh vẫn có thể nấu ăn cho cô hằng ngày.

Nhưng hôm nay anh vẫn muốn dẫn cô về nhà.

Vì cái gì không cần nói cũng biết.

Lê Niệm nhẹ nhàng cong môi, rũ mắt không nhịn được suy nghĩ.

Được anh thích, thật tốt.



Nửa tiếng sau, cơm đã nấu xong, Lê Niệm ngửi mùi, tự mình giúp Yến Tây Minh bưng thức ăn và chén đũa ra.

Hai người đối diện nhau, Yến Tây Minh đưa đũa cho cô: “Bởi vì chỉ có hai người chúng ta, nên anh chỉ nấu hai món mặn một món canh, nếu không đủ…”

“Đủ rồi đủ rồi, đã rất nhiều rồi.” Lê Niệm nhìn thịt bò mà thèm chảy nước miếng: “Anh không cần làm thêm nữa đâu.”

“Ai nói anh sẽ làm chứ?” Yến Tây Minh gắp miếng khoai tây cho cô: “Không đủ anh sẽ gọi cơm hộp.”

Lê Niệm cúi đầu nhìn trong miếng khoai tây cô độc trong chén: “Nhưng mà, không phải anh nên gắp thịt cho em à?”

Yến Tây Minh: “Cũng không phải là em không tự mình ăn thịt.”

“…”

Bữa cơm này Lê Niệm ăn cực kỳ thỏa mãn, trôi qua lâu như vậy, tay nghề của Yến Tây Minh vẫn không suy giảm chút nào, thịt bò vừa thơm vừa ngọt, lại còn rất mềm, vẫn là mùi vị quen thuộc đó.

Cô lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy chai rượu vang đỏ ở trong tủ đen bên cạnh.

“Anh cũng uống rượu sao?”

“Không uống, người khác tặng.” Yến Tây Minh thấy cô rục rịch muốn thử, động tác ăn cơm dừng một chút: “Em muốn uống à?”

Đôi mắt đen nhánh của Lê Niệm sáng ngời: “Được không?”

Yến Tây Minh không thể đồng ý được: “Nồng độ không thấp.”

“Không sao đâu, em có thể uống một chút.” Lê Niệm muốn thử cảm giác uống rượu giải sầu là như thế nào: “Tửu lượng của em khá tốt đó.”

Yến Tây Minh không cản cô nữa, đứng dậy đi lấy chai rượu đó, dùng đồ mở rượu mở nắp, rót cho cô một ly: “Em đừng uống quá nhiều.”

“Biết mà.”

Lê Niệm nhận lấy, tò mò uống một ngụm, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Thật đắng.”

Không phải rượu nho đều ngọt sao?

Cô thấy Yến Tây Minh chỉ rót một ly: “Anh không uống sao?”

Yến Tây Minh lắc đầu: “Anh không thể uống rượu.”

“Coi như là uống chung với em đi.” Lê Niệm làm nũng.

Yến Tây Minh vẫn từ chối như cũ: “Nếu anh uống, người chịu khổ chính là em.”

“Nói giống như ghê lắm vậy.”

Lê Niệm hiểu lầm anh đang khinh thường không muốn uống rượu với cô, tức giận một ngụm uống hết ly đó, yết hầu vừa cay vừa đắng, giống như lửa đốt nhưng lại rất đã ghiền.

Sau khi uống xong, cô lau miệng, ánh mắt khinh bỉ nhìn anh: “Một chút rượu cũng không dám uống, anh có phải đàn ông không?”

Yến Tây Minh không hề bị kích thích chút nào: “Em phải là được.”

“…”

Lời này sao lại có chút không thích hợp vậy chứ.

Đầu Lê Niệm đã bắt đầu mơ màng, vừa nghĩ vừa rót cho mình thêm ly rượu.

Đợi sau khi Yến Tây Minh rửa chén xong quay lại, nhìn thấy người nào đó tự xưng là tửu lượng rất lớn, hiện tại cả người mềm nhũn, giống như mèo con cuộn tròn nằm trên sô pha.

Cô nhắm mắt lại, đôi lông mi dài che phủ giống như cánh bướm đang rung động, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, khuôn mặt ngày thường trong sáng bây giờ lại cực kỳ quyến rũ.

Yến Tây Minh đứng bên cạnh nhìn cô một lát, thở dài.

Quả nhiên không nên để cô uống rượu.

Anh đi vào phòng tìm chăn bông, nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó yên tĩnh ngồi bên cạnh.

Dường như Lê Niệm cảm giác được có người ngồi bên cạnh, đôi mắt mơ màng nhìn thấy anh, cơ thể lắc lư muốn ngồi dậy, đầu tự động tìm hơi ấm nằm lên đùi phải của anh, còn dùng mặt cọ vào, nói thầm: “Tại sao đùi này lại cứng như vậy?”

Yến Tây Minh cứng đờ, đột nhiên đùi phải căng thẳng, cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Em có biết hiện tại mình đang nằm lên đâu không?”

“Biết mà, trên đùi anh đó.”

Lê Niệm vô tội ngẩng đầu: “Đừng nhỏ mọn như vậy, cho em mượn nằm một chút, ngày mai sẽ trả lại.”

“…”

Yến Tây Minh không biết cô say thật hay giả vờ.

Nếu như say, lời nói của cô rất rõ ràng, biết bản thân đang làm gì; còn nếu nói không say, với tính cách của cô nhất định sẽ không làm ra mấy chuyện này.

“Anh biết không?”

Bỗng nhiên Lê Niệm nhẹ nhàng lên tiếng, rũ mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thật ra hôm nay tâm trạng của em rất tệ, trên Weibo có rất nhiều người đều đang mắng em.”

Yến Tây Minh biết cô phải chịu tủi thân, tâm trạng đang căng thẳng đột nhiên trở nên bình tĩnh, vươn tay vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Đều là giả, em đừng tin.”

Anh dịu dàng như vậy, đôi mắt Lê Niệm lại càng đỏ hơn, giọng nói cũng nhỏ dần.

“Có đôi khi, em thật sự nghi ngờ bản thân mình kém đến vậy sao, cho nên mới có nhiều người ghét em, quả nhiên em không thích hợp với giới giải trí.”

“Em rất tốt.” Yến Tây Minh trầm giọng nói, lòng bàn tay đã di chuyển xuống phía dưới, đầu ngón tay lướt qua lông mày cô, giống như muốn vuốt phẳng nó.

“Đừng quan tâm người khác nói gì, cứ làm những gì em muốn là được, chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.”

Lê Niệm ngước mắt nhìn anh: “Thật sao?”

“Thật mà.”

Cuối cùng Lê Niệm cũng mỉm cười, môi khẽ mấp máy, nhỏ giọng muốn nói gì đó.

Yến Tây Minh không nghe rõ: “Sao vậy?”

“Anh cúi đầu thấp một chút, em nói cho anh nghe.”

Khi cô uống say giống như đứa bé, trở nên bướng bỉnh, mà anh lại cực kỳ tự nhiên dỗ dành cô.

Yến Tây Minh nghe lời làm theo, cúi đầu xuống.

Đột nhiên Lê Niệm duỗi tay ôm lấy cổ anh, hướng mặt về phía anh.

Yến Tây Minh còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi đã cảm nhận được gì đó mềm mại, hơi thở ái muội đan xen, trong mũi đều là hương thơm của cô.

Chỉ là tất cả xảy ra trong chớp mắt, Lê Niệm chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi anh, rồi rời đi ngay, ngẩng đầu cười cực kỳ quyến rũ mà bản thân cô không hề hay biết.

“Là nụ hôn khen thưởng chúc ngủ ngon, cảm ơn anh hôm nay đã ở bên em, còn nấu cơm cho em ăn.” Cô vừa nói vừa nhắm mắt lại, còn chậm rãi nằm lại trên đùi anh: “Nhưng tại sao mặt anh lại ướt như vậy, hơn nữa còn rất mềm, còn có nước nữa.”

Thật ra người nào đó vừa bị hôn vào môi: “…”

Yến Tây Minh có thể xác định, cô thật sự say rồi, còn say không ít.

“Em cứ như vậy mà ngủ sao?”

Anh có chút không tin được nhìn cô gái đang ngủ ngon trên đùi mình.

Yến Tây Minh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt nặng nề, quai hàm căng cứng, xác nhận cô không hề giả ngủ, môi mím lại, ngón tay thon dài không cam lòng chọt vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, hiếm khi lại trẻ con như vậy: “Dậy, chúng ta tiếp tục.”

“Đừng làm phiền mà…”

Lê Niệm không thoải mái hất tay anh ra, còn quay mặt đi, đầu còn liên tục chui sâu vào lồng ngực của anh, vừa khéo đè lên bắp đùi của anh, lúc này thật sự đụng trúng rồi…

Hô hấp Yến Tây Minh cứng lại, càng lúc càng sâu hơn, hơi thở nóng rực, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đùi phải, chỗ đó chậm rãi có phản ứng.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang bình yên chìm vào giấc ngủ, hồi lâu, đôi môi lạnh lùng xinh đẹp thốt ra hai chữ.

“Mẹ nó.”

Buổi tối hôm nay, một trong hai người họ chắc chắn sẽ có chuyện.
Bình Luận (0)
Comment