Không Thể Nói

Chương 41


“Thả tao ra.

Bọn mày biết tao là ai không? Thả ta ra.”
Lâm Đới Thanh không ngại mất hết mặt mũi, la hét từ trên xe ô tô vào trong cổng nhà một đường.

Bộ dáng của cô ta đâu còn là vẻ gì của một tiểu thư đài các.
Tóc tai bù xù rối tung lên, quần áo thì xốc xếch.

Gương mặt ngày thường được trang điểm tỉ mẩn cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Hai tay liên tục cào cấu vào vệ sĩ kèm cặp mình.
“Thả tao ra..

nhanh lên.

Tao phải giết nó.

Tao phải giết Thẩm Sơ Phong, giết Tiêu Hạ An.

Các người có nghe không hả ?”
Người của Lâm gia nghe tiếng mắng chửi của tiểu thư nhà mình cũng nhanh nhanh chóng chóng mà chạy ra ngoài xem tình hình.

Tất nhiên trước mắt bọn họ cũng không phải tình huống đẹp đẽ gì cho cam rồi.
Tiểu thư cao quý của Lâm gia bị vệ sĩ Thẩm gia xách như một con gà, vứt ở trước cổng nhà, trước sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người.
“Lâm lão gia, cậu chủ chúng tôi có điều muốn dặn dò ngài.

Lâm tiểu thư dù sao cũng làm nên những điều không nên, nếu gia tộc các ngài còn để nàng ta tự tung tự tác nữa thì phải chịu trách nhiệm.”
Lâm Tùng Bách lúc này mới biết, bản thân đã chọc phải một tổ ong vò vẽ rồi.

Danh tiếng của Thẩm Sơ Phong không phải là ông chưa từng nghe.


Chỉ là ông luôn cho rằng đó là những lời tâng bốc mà thôi.
Thế nhưng chỉ sau một đêm, suy nghĩ của ông đã phải thay đổi.

Thẩm Sơ Phong thế mà thẳng tay đánh mạnh vào mặt mũi Lâm gia.
Video Lâm Đới Thanh quyến rũ đàn ông lên giường lan truyền một cách “nửa công khai” trong giới quý tộc.

So với những lời nói nửa thật nửa đùa về chuyện của Tiêu Hạ An thì tất nhiên video có tính thuyết phục hơn rất nhiều rồi.

Đó là chưa kể bộ mặt băng thanh ngọc khiết của Lâm Đới Thanh lại trở nên vỡ vụn, trở thành một con hồ ly quyến rũ lẳng lơ không biết xấu hổ.
Lần này Lâm gia triệt để thua, cũng triệt để mất mặt rồi.
Chát…
Lâm Tùng Bách vừa giận vừa tức mà không có chỗ xả cho nên tiến tới phía trước cho con gái mình một cái tát, không hề nương tay.
“Mặt mũi Lâm gia bị mày dẫm nát dưới chân rồi mà bây giờ mày vẫn còn tâm trạng khóc lóc sao? Đồ nghiệt chủng.”
“Ba…”
Lâm Đới Thanh bị tát đến ù cả tai, cô cảm nhận được có máu đang chảy trong miệng mình.

Nhưng lúc này ngoại trừ hoang mang hoảng sợ ra thì cô không thể làm cái gì khác cả.
Cô ta đã mất tất cả mặt mũi, danh dự rồi.

Nếu bây giờ cha còn không nhận cô, cô sẽ trở thành một tên ăn mày.
“Ba… con xin lỗi ba.

Ba tha cho con đi mà.”
Lâm Đới Thanh quỳ rạp xuống đất, liên tục cúi đầu lạy lục van xin người đàn ông trước mặt.

Nhưng làm sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này được.
“Cút..

mày cút cho tao.

Mày từ nay trở về sau đừng nói với ai là con cái Lâm gia nữa.

Lâm gia thư hương môn đệ bao đời, không có loại con gái lăng loàn như mày.”
“Cha… cha….”
Thẩm Sơ Phong ngồi nghe vệ sĩ kể lại tình hình lúc đó mà buồn cười hết sức.

Quả nhiên là Lâm gia, bao đời nay vẫn coi bản thân là kẻ cả cho nên chỉ dính một chút bùn thôi đã chịu không nổi rồi.
Huống chi Lâm Đới Thanh lần này còn phạm phải việc đại kị của bọn họ.

Lâm Tùng Bách tức giận cũng đúng.
“Nhà họ Lâm định xử lý cô ta thế nào?”
“Thưa thiếu gia, Lâm Tùng Bách định đưa cô ta về quê, xoá bỏ tên khỏi gia phả, từ nay về sau không được bước chân vào nhà lớn Lâm gia nửa bước.”
Tiêu Hạ An đứng bên cạnh nghe mà thở dài một hơi.

Lâm gia hoá ra còn sống phong kiến đến mức như vậy.

Lâm Đới Thanh xem ra tương lai coi như tan nát rồi.
Thẩm Sơ Phong không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt người kia, hắn vừa liếc qua một cái đã biết cậu mềm lòng rồi.
Tính hay mềm lòng của Tiêu Hạ An đôi lúc làm Thẩm Sơ Phong vừa thích vừa bực mình.

Hắn muốn cậu mềm lòng với mình, nhưng mềm lòng với người khác thì không được.

Con người quả thực là loại động vật tiêu chuẩn kép mà.
“Cô ta xứng đáng bị như vậy, Tiêu Hạ An, đừng nghĩ nhiều.”

“Vâng ạ.”
Chuyện của Lâm gia và Tiêu Hạ An cứ thế trôi đi như một giấc mơ.

Người sau cùng bị tổn hại nhất chính là Lâm gia và Lâm Đới Thanh.

Đúng là tự bê đá đập chân mình mà.
Lâm Tùng Bách tất nhiên biết Thúc Bình đã đâm sau lưng của mình.

Nhưng biết rồi thì hắn càng không thể làm gì khác.

Dù sao ban đầu kế hoạch lan truyền lời đồn về Tiêu Hạ An cũng là do ông bày ra, nếu xử lý Thúc Bình khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Cho nên tất cả bực bội chỉ có thể nuốt vào miệng.
Lâm Tùng Bách lúc này đây còn phải lo lắng đề phòng những người nhăm nhe vị trí gia chủ của mình.

Để làm hoà với Thẩm gia thậm chí ông còn cho người đem quà xin lỗi đến hơn năm lần nhưng lần nào cũng bị trả về.
Quả thực là cực kì mất mặt mà.
Chuyện của Lâm gia qua đi, Thẩm Sơ Phong cảm thấy dường như Hạ An đã gần gũi với mình thêm một chút thì phải.

Không biết có phải là ảo giác của hắn không, chỉ là cảm thấy Hạ An đã dỡ bỏ một lớp phòng bị đối với hắn.
Phát hiện này làm Thẩm Sơ Phong cảm thấy phấn khích.
“Sắp tới có một buổi dạ hội trên du thuyền.

Cậu sắp xếp đi theo tôi.”
“Dạ? Cậu chủ, chẳng phải, người hầu không được lên du thuyền Hoàng gia sao?”
Theo như mấy lần trước, Tiêu Hạ An chỉ có nhiệm vụ đưa cậu chủ nhà mình đến du thuyền, sau đó đánh xe quay về.

Du Thuyền Hoàng gia trước giờ vẫn có quy tắc khách nhân chỉ được đi một mình, không được mang theo người hầu.

Đó đã là quy tắc bất di bất dịch rồi.
“Tôi đã nói với chủ thuyền rồi.

Cậu yên tâm mà chuẩn bị đi.”
Nếu là Thẩm Sơ Phong mở miệng thì tất nhiên bên kia không có lý do gì từ chối.

Bởi vì Hách gia, chủ nhân bữa tiệc này, đang có ý định gả con gái mình cho Thẩm Sơ Phong.
Tiêu Hạ An lúc này là ù ù cạc cạc đồng ý.

Dù cho cậu không biết bản thân mình đến đó làm gì.


Tư cách không đủ, chắc chắn cũng không được ai để vào mắt.

Chỉ là, đây là lệnh của cậu chủ cho nên cậu bắt buộc phải tuân theo mà thôi.
“Cái gì? Cậu cũng đến đó sao?”
Vĩnh Tiểu La tung quả bóng vào rổ, ngây ngốc hỏi Tiêu Hạ An.
Hạ An đưa cho cậu ta chai nước rồi gật đầu.
“Cậu chủ nói tới đi theo, cũng đã sắp xếp hết rồi.

Nhưng quả thực tớ không biết bản thân đến đó làm cái gì nữa.”
Vĩnh Tiểu La nốc một ngụm nước, nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.
“Còn thế nào nữa, tên đó chắc chắc không thể thiếu hơi cậu chứ sao.

Nhưng mà cũng tốt, du thuyền đó cực kì đẹp, cảnh đêm cũng rất là xuất sắc, lúc đó để tớ dẫn cậu thăm thú xung quanh.”
Tiêu Hạ An nheo mắt cười.

Vĩnh Tiểu La vẫn cứ là hào sảng phóng khoáng như thế.

Dù cho thân phận hai người có cách biệt nhưng những hành động của cậu ấy luôn làm Tiêu Hạ An cảm thấy thoải mái.
Tiếng chuông báo thức vang lên.

Tiêu Hạ An vội vã xách cặp chạy đi, còn không quên quay lại nói với Tiểu La.
“Tớ phải đi thử lễ phục.

Bye cậu nhé.”
Vĩnh Tiểu La nhìn theo bóng lưng rắn rỏi của người kia.

Không hiểu sao trong tim dâng lên một dự cảm rất không lành.

Nhưng rất nhanh cậu ta lại chìm đắm vào trận bóng rổ của mình.

Bình Luận (0)
Comment