Không Thể Nói

Chương 54


Cuốn sách trên tay Tiêu Hạ An rớt xuống sàn vang lên âm thanh khô khốc.

Lúc này đây, cậu vẫn chưa định thần được bản thân muốn gì thì người kia đã ôm chặt cậu sau đó hôn lên đôi môi mà mình mong nhớ bấy lâu.
Thẩm Sơ Phong dùng lợi thế chiều cao, siết chặt người kia vào góc tường.

Nhân lúc Tiêu Hạ An còn đang há hốc mồm kinh ngạc, anh luồn đầu lưỡi của mình vào, càn quét khoang miệng của cậu, bắt lấy chiếc lưỡi non mềm còn đang rụt rè.

Làm sâu sắc thêm nụ hôn của cả hai, nụ hôn mà hắn đã thèm khát mong chờ mười năm nay, từng giây từng phút đều nhớ nhung khôn xiết.
“Ưm…ưm..”
Tiêu Hạ An phải mất một lúc lâu mới định hình được chuyện gì đang xảy ra.
Cậu và anh Sơ Phong đang hôn nhau.

Lại còn là một nụ hôn đầy ướt át.

Một nụ hôn gợi tình không phù hợp xuất hiện giữa những người mới quen hay là với thân phận cậu chủ - vệ sĩ.
“Ưm…”
Tiêu Hạ An cố gắng đẩy người kia ra để thoát khỏi gông cùm nhưng cánh tay của Thẩm Sơ Phong như một chiếc kèm sắt quấn lấy cậu chặt chẽ, không cho cậu một chút kẽ hở nào.

Thậm chí, cậu còn không cách nào trốn tránh nụ hôn của anh.

Chiếc lưỡi của Thẩm Sơ Phong điêu luyện thuần thục quấn lấy khoan miệng của cậu như muốn khám phá từng ngóc ngách của nó, tựa như một con rắn có linh hồn riêng thèm khát tấn công.
Tiêu Hạ An là lần đầu tiên biết đến cảm giác xa lạ đó.

Cậu mặc dù trốn tránh cật lực nhưng chỉ một chốc sau, đã bị anh hôn đến mềm chân.

Sức nặng cơ thể hoàn toàn dựa vào người của Thẩm Sơ Phong.

Hai chân run rẩy, gò má đỏ lựng, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Trong không gian nhỏ bé quen thuộc vang lên tiếng m.út mát ướt át khiến người khác mặt đỏ tim run.

Thẩm Sơ Phong không định dừng lại.


Anh lần mò bàn tay vào lưng áo của cậu, muốn vén chiếc áo thun mỏng manh kia lên, muốn nhìn thấy cơ thể gầy gò nhưng khoẻ mạnh của cậu.

Hắn biết bản thân mình khốn nạn nóng vội, nhưng lúc này hắn không cách nào kiềm chế con mãnh thú đang hung hăn muốn xổng chuồng của mình.

Cơ bản là thứ lý trí chết tiệt kia đã biến mất kể từ khi Tiêu Hạ An bước vào trong căn phòng này.
Chỉ một nụ hôn lưỡi quấn quýt với nhau thôi mà Thẩm Sơ Phong cứ như bị chuốc loại thuốc kích d.ục mạnh nhất.

Tất cả hoocmon như muốn thoát ra ngoài, âm ỉ nhắc nhớ hắn phải chiếm lấy người trước mắt, đừng cho cậu chạy.

Phải làm nhanh lên.
Rầm….
Khi cánh tay cường tráng kia vén áo lên, Tiêu Hạ An mới sực tỉnh từ trong cơn mê.

Cậu lấy hết sức bình sinh xô người kia thật mạnh, sau đó lưng dựa vào tường thở hổn hển mệt nhọc.

Hai mắt đã đỏ ậng lên vì tức giận và thiếu dưỡng khí.
Thẩm Sơ Phong ngã mạnh vào chiếc giá sách gần đó.

Lưng anh đụng mạnh vào mấy thanh gỗ, đau nhói.

Từng cuốn sách rơi xuống.

Không gian ngọt ngào bỗng chốc trở nên ngột ngạt vô cùng.
Tiêu Hạ An đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, lưng dựa vào tường, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Bộ dáng sợ hãi trốn tránh của cậu khiến Thẩm Sơ Phong đau lòng tột cùng.

Hắn nhích bước chân tới nhưng người kia càng run rẩy dữ dội hơn.

Người kia vì chân quá đỗi mỏi mệt mà khuỵ cả người xuống, nhưng vẫn run rẩy đuổi người trước mặt đi.
“Hức… đi … đi… cút đi.”
Tiếng nói nhỏ bé như muỗi kêu, không mang một chút uy lực nào nhưng tựa như một cái búa nặng ngàn cân đóng từng cái đinh sắt vào lòng của Thẩm Sơ Phong làm tim hắn đau đớn từng nhịp.
Đã mười năm rồi, Thẩm Sơ Phong mới thấy người mình yêu khóc.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu khóc đến mức tâm can đau thấu như vậy.

Hai mắt tựa hồ muốn nhỏ ra cả máu vậy.
“Hạ An… anh xin lỗi… anh không biết… anh xin lỗi…..”
Thẩm Sơ Phong lại gần không được mà bỏ đi cũng không xong.

Hắn chỉ có thể quỳ xuống, đối diện với cậu nói lời xin tha thứ.

Thẩm Sơ Phong trước nay sống ba mươi năm chưa từng quỳ dưới chân ai, lần này hắn vì tình yêu của mình mà nguyện hèn mọn đốn mạc một lần.

“Anh biết tội lỗi của mình không thể tha thứ.

Nhưng xin em…”
“Cút đi….”
Giọng nói của Tiêu Hạ An đã khản đặc đi vì khóc quá nhiều.

Cổ họng cậu đau rát, đôi mắt mờ đi vì nước nhưng vẫn quyết liệt về phía người kia.

“Đi đi….”
Thẩm Sơ Phong biết bản thân mình nếu hôm nay rời đi thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hàn hắn lại với Tiêu Hạ An.


Mười năm qua hắn đã nếm thử tư vị đau đớn đó rồi.

Hắn không muốn từ nay đến cuối đời phải trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.

Cho nên, dù cho bị người kia ghét bỏ đẩy đi năm lần bảy lượt, hắn vẫn hèn mọn quỳ đó, từ từ nhích dần về phía Tiêu Hạ An vẫn còn đang run rẩy dữ dội nơi góc tường.
“CÚT”
Thấy người kia kéo gần khoảng cách, Tiêu Hạ An như lên cơn điên, liên tục lùi về sau.

Cậu thậm chí còn cào cấu dưới đất như thể muốn đào một cái lỗ mà bản thân có thể chui vừa, mặc kệ tất cả những điều đang diễn ra ở đây.
“Tiêu Hạ An, em làm gì thế? Đừng làm mình bị thương.”
Tiêu Hạ An cào cấu như thể bản thân không thể cảm nhận được đau đớn, hai tay trong chốc lát đã bật móng vài ngón.

Thẩm Sơ Phong không còn gì quan tâm nữa.

Hắn nhanh chóng lại gần ôm chặt người kia vào lòng, cố gắng dùng sức kiềm cậu lại.
Nhưng Tiêu Hạ An như phát rồ.

Cậu vẫn ý thức được không thể nào làm người trước mắt bị thương nên quyết định trút mọi đau đớn lên cánh tay của mình.
“Aaaaa… aaaaa….”
“Hạ An, cào anh đi, đánh anh đi.

Đừng làm đau bản thân mình.

Coi như anh xin em.”
Trong phòng một mảnh lộn xộn, Thẩm Sơ Phong vật lộn, trói chặt tay chân của người kia lại trong lòng mình.

Còn Tiêu Hạ An theo bản năng thì cố gắng cự ra.

Hắn càng hét không được, cậu càng la to trong cơn tuyệt vọng, vùng vẫy liên tục.
Cậu muốn thoát khỏi đây.

Cậu muốn về thành phố B.

Cậu muốn về căn nhà nho nhỏ của mình, cậu muốn nằm lên chiếc giường của mình.

Có như thế cậu mới có thể an tâm được.
“AAAAAAA…..a…”
Tiêu Hạ An đau đớn hét lên một tiếng, sau đó không biết vì ảnh hưởng tinh thần hay lý do gì khác mà trực tiếp ngất xỉu, nằm gọn trong lòng của Thẩm Sơ Phong.

Thẩm Sơ Phong lần đầu trong đời trải qua trạng thái chật vật điên cuồng đến nhường này.
Nhìn thấy người trong lòng ngất xỉu, lòng hắn cũng hoảng loạn không thôi.
“Người đâu? Gọi bác sĩ..

nhanh lên.”
“Tiêu Hạ An em tỉnh lại cho ta.

Tỉnh lại đi.

Hức… đừng làm anh sợ mà.”
Cuối cùng, Thẩm Sơ Phong cũng bật khóc trong bất lực.

Hắn biết bản thân mình thiếu suy nghĩ, làm càn, ác độc, không biết suy tính.

Nhưng mười năm nay, hắn đã luôn cố gắng chờ đợi, rèn luyện tâm tính.

Hắn cố gắng biến bane thân thành một con người tốt hơn, chỉ cốt đợi cậu trở về sẽ ở bên cạnh hắn mãi mãi, sẽ yêu thích con người mới của hắn.

Thế nhưng khi lại gần Tiêu Hạ An rồi, những thứ cảm xúc ác độc trong hắn lại bắt đầu trỗi dậy.

Thẩm Sơ Phong không nhịn được muốn chiếm lấy một cách dồn dập mà không thèm hỏi han đến suy nghĩ của người trước mắt.

“Hức… anh xin lỗi.

Anh xin lỗi em mà.

Xin đừng rời bỏ anh.”
Anh biết bản thân mình không có gì để níu giữ em cả.

Nhưng xin em hãy thương xót cho trái tim này, xin hãy để nó được đập cùng nhịp với em thêm một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment