Không Thể Phản Kháng

Chương 17


Lâm Đường không biết Dư Tắc muốn kiểm tra gì, chỉ biết ngón tay nhét trong mông mình ngày một nhiều lên.

Cẳng chân cậu không ngừng run rẩy, phần bụng ghé vào bồn rửa cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Cậu rất muốn kêu người kia dừng lại, nhưng cậu không dám.

Nếu không có sự bảo vệ của đối phương, cậu thật sự sẽ bị con quỷ kia lột da làm trống.
Ba ngón tay của Dư Tắc sờ tới sờ lui trong động thịt của Lâm Đường.

Lúc rút ra, hắn chậm rãi nói: “Lần này không bị nhét đồ.”
Lâm Đường gật đầu lia lịa, đỏ mắt nhìn về phía sau: “Không có, thật sự không có…”
Dư Tắc nâng cằm Lâm Đường, nhìn chằm chằm gương mặt cậu trong chốc lát rồi bỗng ghé sát lại, môi chạm lên môi cậu: “Hắn cũng hôn cậu như vậy à?”
Lâm Đường ngây dại, hồi lâu mới hoàn hồn vì nụ hôn bất ngờ này, đồng tử cậu co rút, miệng lắp bắp: “Cái, cái gì?”
Dư Tắc híp mắt: “Con quỷ kia.”
Lâm Đường lập tức lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt: “Không, không có, không ai hôn tôi cả.” Trực giác nhạy bén trước nguy hiểm thuộc về mấy con vật nhỏ giúp Lâm Đường tinh ý nhận ra vẻ mặt tăm tối của Dư Tắc có gì đó không bình thường.

Cậu luống cuống vươn tay, nắm lấy cánh tay của đối phương: “Dư Tắc, sao… sao vậy?”
Dư Tắc là người sống, còn luôn bảo vệ mình, đáng lẽ Lâm Đường không nên sợ hắn.

Nhưng trạng thái trần truồng hiện giờ và ánh nhìn chằm chằm của đối phương đều khiến cậu muốn tránh né theo bản năng.
Lúc này, Dư Tắc chợt nở nụ cười, dán mặt lên má Lâm Đường, phả từng hơi thở ấm nóng vào mặt cậu.

Hắn trượt tay xuống, xoa nhẹ mông người kia một cách mờ ám: “Tôi bảo vệ cậu, không tốt à?”
Trước khi tới ngôi nhà ma này, Lâm Đường căn bản không tin sẽ có đàn ông hứng thú với mình.


Nhưng từ lúc gặp quỷ nam kia, cậu không thể không có những suy nghĩ xa xôi khi nghe của Dư Tắc nói.

Chỉ là cậu vẫn ôm chút ảo tưởng đối phương là người tốt.

Lâm Đường gật đầu, sắc mặt không khống chế được mà tái nhợt đi: “Tốt, tốt… Cảm… a!”
Lời cảm ơn còn chưa nói hết, Lâm Đường đã bị Dư Tắc đột ngột đâm gậy thịt cứng rắn vào.

Cậu nhào vào bồn rửa, tay chống lên mặt gương, hai chân run rẩy không kiềm chế được.

Phải mấy giây sau, cậu mới hiểu người nọ đang làm gì, sợ đến mức nói năng lắp bắp: “Dư Tắc, Dư Tắc… Tôi, tôi…”
Ngoài phòng tắm, Chu Trần Dật nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Đường, gõ cửa hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Tắc chậm rãi đẩy cây gậy mới vào được non nửa của mình sâu hơn, tay đỡ cổ Lâm Đường, bắt cậu ngẩng đầu.

Hắn ghé miệng vào sát tai cậu, thì thầm: “Nói cho hắn biết, cậu bị làm sao?”
Lâm Đường nghe tiếng tim mình đập điên cuồng như trống nổi, cũng nghe thấy tiếng thở nặng nề của Dư Tắc ở sát bên tai: “Nói đi.”
“Tôi, tôi không sao… Bị ngã.”
Ngoài phòng, Chu Trần Dật nghe vậy thì ngừng gõ cửa, sau đó, tiếng bước chân của hắn cũng xa dần.
Dư Tắc nở nụ cười.

Hắn nắm tay Lâm Đường thật chặt, ôm cả người cậu vào trong ngực mình.

Chiều cao khiêm tốn từng khiến Lâm Đường tự ti, nay lại hoàn toàn thỏa mãn khát khao khống chế của Dư Tắc.

Hắn dán vào tai cậu, thấp giọng nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu, đúng không?”

Lâm Đường không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng ít ra, Dư Tắc có một cơ thể ấm áp, cậu thà bị Dư Tắc làm chứ nhất định không muốn bị quỷ đè.

Lâm Đường nức nở nắm lấy cánh tay của người kia, khóc lóc: “Đau mông quá…” Như một con trai bị cây gậy thô to thọc vào lấy ngọc, cậu cảm thấy mông mình đau đến tê rần.
Lâm Đường rất nhẹ, Dư Tắc dễ dàng nhấc cậu lên để cậu dẫm vào mu bàn chân mình.

Hắn cúi đầu nhìn người đã khóc đỏ cả vành mắt, trái tim trong lồng ngực lại đập nhanh hơn.

Thậm chí, hắn còn muốn làm cậu khóc thảm hơn chút nữa.
Dư Tắc nghe tiếng tim mình đập rộn ràng, cũng nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng.

Lạ thật, dường như tất cả giác quan của hắn đều bị phóng đại, ham muốn cũng trở nên trắng trợn hơn, biến hắn thành một dã thú chỉ biết theo đuổi bản năng.

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, hắn thật sự muốn xỏ xuyên người kia đến không dậy nổi.
Trong khoảnh khắc, Dư Tắc chợt không hiểu sao mình lại có suy nghĩ này.

Chẳng lẽ hắn là người có xu hướng bạo dâm sao?
Nhưng hoài nghi đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, ham muốn đè bẹp lý trí, Dư Tắc cúi đầu cắn cái cổ mềm mại của Lâm Đường, đồng thời siết chặt vòng tay để cậu lại gần mình hơn.
Lâm Đường muốn giãy dụa theo bản năng, nhưng cậu quá lùn, chân lại đang dẫm lên chân Dư Tắc, hơi bất cẩn sẽ trượt xuống khiến thứ trong mông càng cắm sâu hơn.

Cậu muốn rên rỉ kêu đau, lại sợ Chu Trần Dật bên ngoài nghe thấy, không thể không nuốt trở vào.
Lâm Đường ngửa đầu, đôi mắt ngập nước khiến ngọn đèn trong phòng tắm trở nên mờ ảo, cả thế giới trước mắt đều chìm trong mơ hồ, khiến cậu tưởng mình đang rơi vào một ảo cảnh kỳ quái.


Cú thúc vừa mạnh vừa sâu của người phía sau buộc cậu phải dựng thẳng sống lưng, rên lên thành tiếng: “A ưm… Nhẹ, nhẹ một chút… xin cậu…”
Cậu vô cùng sợ hãi, mọi thứ đều trở nên xa lạ, ngay cả Dư Tắc cũng vậy.
Lâm Đường đón nhận sự xâm phạm của Dư Tắc trong sợ hãi.

Cậu thậm chí còn không dám bỏ chạy, bởi vì cậu không có chỗ để trốn: ma quỷ còn đáng sợ hơn con người nhiều.
Dư Tắc ép cậu đối diện với tấm gương.

Ngay sau đó, Lâm Đường bị dáng vẻ chật vật của mình đâm thẳng vào mắt.

Dư Tắc cao hơn cậu nhiều, trông như một quái vật khổng lồ đang bao vây cậu, khiến cậu không biết trốn đi đâu.

Lâm Đường khóc “hu hu”, chảy nước mắt, không nhịn được mà phát run.
Dư Tắc lướt môi từ gò má tới khóe miệng người kia.

Cơ thể cả hai dính chặt vào, nhau khăng khít như người yêu tình nồng ý mật, mà Lâm Đường lại sợ đến run rẩy không ngừng.

Cậu bị những cú thúc của người phía sau làm cho chao đảo, phải nắm chặt cánh tay hắn mới ổn định được cơ thể, coi như có một điểm tựa khác ngoài cửa hậu.
“Ư…” Lâm Đường không nhịn được bắt đầu cầu xin: “Xin cậu, đừng, đừng làm mạnh thế… hức…”
Dư Tắc quay đầu nhìn gò má đẫm lệ của Lâm Đường, không nhịn được, thè lưỡi ra liếm: “Cậu khóc đẹp quá…” Càng khóc, càng khiến người ta hưng phấn, nước mắt của người này chẳng khác gì thuốc kích dục.

Hắn ấn Lâm Đường xuống bồn rửa, nắm chặt eo cậu từ phía sau, điên cuồng đâm rút.
“Ha a… ưmm…”
Dư Tắc lướt ngón tay thon dài dọc theo sống lưng gầy gò của Lâm Đường, mơn trớn từng khớp xương nổi lên của cậu, cuối cùng dừng lại trên gáy cậu.

Hắn cảm thấy mình hơi mê muội, sao trước giờ hắn không phát hiện triệt để khống chế người khác là một chuyện hưng phấn nhường này?
Dư Tắc biết Lâm Đường lâu rồi, nhưng trước đó hắn không biết mình ôm ấp tình cảm và khát khao mãnh liệt với đối phương.

Rủ cậu tham gia hoạt động này, có lẽ cũng vì tình cảm trong tiềm thức quấy phá.


Bởi sẽ không có ai mời một kẻ hướng nội đến lập dị như cậu tham gia hoạt động tập thể.
Trong hoàn cảnh bình thường, nếu Dư Tắc phát hiện xu hướng tình dục và tình cảm của mình, có lẽ hắn sẽ chậm rãi theo đuổi Lâm Đường.

Nhưng hoàn cảnh cùng không khí trong nhà ma quá cổ quái, lại có ma quỷ ở đâu âm thầm mơ ước Lâm Đường, tất cả những yếu tố trên đều là nguyên nhân khiến Dư Tắc trở nên kỳ lạ và thô bạo.
Huống hồ Lâm Đường thật nghe lời.

Cậu nhát gan như vậy, căn bản không biết phản kháng là gì.

Dư Tắc cảm thấy mình là kẻ xấu, biết Lâm Đường không dám từ chối mình nên mới đè cậu xuống bồn rửa tay ra sức mà xâm phạm.

Hắn thậm chí còn đoán Chu Trần Dật ở bên ngoài chắc chắn biết bọn hắn đang làm gì.

Nhưng điều ấy chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Lâm Đường rất trắng, làn da cũng dễ lưu lại dấu vết.

Dư Tắc cố ý vuốt ve, gặm cắn một cách mạnh bạo ở những nơi quần áo không che được, để người khác nhìn thấy những vệt đỏ đầy mờ ám.

Hắn muốn biến Lâm Đường thành của riêng mình, hoàn toàn của riêng mình.
Dư Tắc lướt mắt xuống nơi hai người gắn kết.

Gậy thịt to dài liên tục rút ra rồi lại đâm vào làm cửa động nhỏ hẹp bị kéo căng thành một lỗ tròn.

Mỗi lần hắn dùng sức quá độ, thịt non bên trong còn tràn ra, hồng nhạt đẹp đẽ động lòng người.
Lúc bắn tinh, Dư Tắc lại nhớ đến cảnh Lâm Đường hoảng sợ tự dạng chân banh mông ra trước mặt mình.

Hắn chợt nghĩ: Ồ, thì ra cảm giác khi thật sự cắm vào là như vậy.
Thật làm cho người ta sinh nghiện.

Bình Luận (0)
Comment