Không Thể Quay Lại

Chương 20

Sáng sớm khi Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, thì thấy Vũ Thần vẫn còn nằm bên cạnh cô, cô dụi mắt mấy cái, đúng là Vũ Thần?


Hôm qua sau khi hắn đi, cô ngồi khóc một hồi, đầu lại choáng váng, nên đã nằm ra ngủ, không biết hắn nằm bên cạnh cô từ lúc nào.


Vũ Thần như có cảm giác, nên mở mắt ra, thì nhìn thấy đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn mình, hắn thầm nghĩ, có lẽ cô không nhớ hôm qua mình đã làm gì đâu.


Nên đành ngồi dậy, giọng lạnh nhạt "Hôm qua em say, tôi đưa em về" Rồi liếc Đinh Tiểu Mẫn "Con gái con lứa, uống rượu không biết chừng mực"


Đinh Tiểu Mẫn ngạc nhiên nhìn Vũ Thần.


Hắn tưởng cô thật sự không nhớ gì hết sao? Nếu hắn đã không muốn nhắc đến, cô cũng không cần phải nói đến làm gì?


"Hai vợ chồng cô cậu đã dậy chưa?"


Đinh Tiểu Mẫn nghe tiếng của mẹ Adun, nên lớn tiếng nói "Dậy rồi ạ!"


Vì lúc tối uống hơi nhiều rượu, nên giờ đầu cô có hơi nhức, cô bước ra với một vẻ mặt khá mệt mỏi.


Mẹ Adun thấy thế, cười mờ ám nói "Nhìn cậu trai kia là biết khỏe mạnh rồi, nhưng không ngờ lại khiến cô mệt mỏi như vậy?"


Vũ Thần vừa đi ra, liền nghe mẹ Adun nói như vậy, bỗng nhíu mày, người ở đây sao nghĩ cái gì liền nói cái đó vậy.


Mẹ Adun thấy vẻ mặt của Vũ Thần, cười cười nhìn Đinh Tiểu Mẫn "A Mẫn, hôm qua cô vẫn chưa cho chồng cô ăn đủ sao? Sao nhìn vẻ mặt hắn khó chịu vậy?"


Đinh Tiểu Mẫn nghe thế, mặt liền đỏ "Mẹ Adun, chị đừng nói bậy nữa, tôi đói bụng, có gì ăn không?"


Mẹ Adun như nhớ ra, cười hề hề "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng"


Mẹ Adun dẫn Vũ Thần và Đinh Tiểu Mẫn đến nhà Trưởng Thôn, vừa bước lên sàn nhà, đã thấy khoảng mười người ngồi trên một cái bàn lớn, trên bàn có một nồi cơm lớn, với món gỏi đu đủ.


Món này cô biết, là gỏi của người Thái hay dùng, nhưng lại chưa ăn bao giờ, Athan thấy cô đến, liền vui vẻ gọi to "Chị A Mẫn, ở đây nè" cậu dùng tay vẫy vẫy cô.


Đinh Tiểu Mẫn mỉm cười đi lại chỗ cậu, Athan nhìn cô cười tươi, rồi gấp một miếng gỏi vô chén cho cô "Chị, chị ăn thử đi, ngon lắm đó"


Đinh Tiểu Mẫn nhìn Trưởng Thôn, thấy Trưởng Thôn cười hiền, gật đầu "Ăn đi, món này ở Trung Quốc hiếm lắm"


Đinh Tiểu Mẫn gắp một miếng bỏ vào miệng, lúc đầu có hơi tanh, nhưng về sau đúng là rất ngon, Athan thấy cô ăn ngon lành, liền gắp cho cô mấy đũa nữa.


Mẹ Adun cười cười "Ôi cái thằng nhóc con này, anh hai con còn chưa từng chăm sóc con gái như vậy luôn đó, một đứa nhóc con năm tuổi sao lại làm được vậy?"


Athan bĩu môi nhìn Adun "Anh hai cứng nhắc cổ hủ thì mẹ nói làm gì?"


Khóe môi Adun giật giật, mọi người nghe thế đều cười ồ lên.


Mẹ Adun cười nói "Nhưng chị A Mẫn đã có chồng rồi, chồng chị A Mẫn lại đẹp trai, khỏe mạnh như vậy, Athan có tranh lại không?"


Đinh Tiểu Mẫn vừa uống một ngụm nước, nghe từ "khỏe mạnh" mờ ám của mẹ Adun thì ho sặc sụa.


Athan thấy thế dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lưng cho Đinh Tiểu Mẫn "Chị A Mẫn nhìn đi, thấy chị bị sặc như vậy, chồng chị cũng chỉ liếc một cái, rõ ràng anh ấy không thích chị bằng em mà"


Đinh Tiểu Mẫn liếc nhìn Vũ Thần, Vũ Thần cũng nhìn lại cô, nhẹ giọng "Về khách sạn thay đồ đi"

Bình Luận (0)
Comment