Không Thể Quay Lại

Chương 54

Đinh Tiểu Mẫn nhận được địa chỉ từ Tiểu Nhu, định lấy xe cô để đi, nhưng Vũ Thần nói là tâm trạng cô dạo này không được tốt, hắn không cho cô lái xe, nên đã lấy mất chìa khóa xe của cô, nên cô đành bắt taxi để đi.


Sau khi đến bệnh viện, đi thẳng tới phòng bệnh của Tấn Phi mà Tiểu Nhu đã nói, vừa vào phòng, mùi thuốc khử trùng khiến cô nhíu mày, nhìn đến chiếc giường bệnh nhân, thấy một thân thể được băng bó toàn vải trắng nằm đó, cô vội đi lại ngồi xuống.


Tấn Phi tuy bị thương nặng, nhưng hắn vẫn có ý thức, cho nên thấy người đến là Đinh Tiểu Mẫn thì có chút ngạc nhiên, hỏi "A Mẫn! Sao em lại tới đây?"


Đinh Tiểu Mẫn nhìn Tấn Phi một lượt, rồi nhíu mày nói "Là Vũ Thần làm thật sao?"


Tấn Phi nghe tới tên Vũ Thần, thì cười khổ nói "Người đàn ông này của em, thật sự nói được làm được đó, đúng là khiến tôi sống không bằng chết!"


Cô nhìn Tấn Phi có chút không dám tin, đúng là Vũ Thần đối với cô trước đây có chút không tốt, nhưng theo cô biết về hắn, hắn đối với mọi người luôn lịch sự, nho nhã, cô thật không ngờ hắn thật sự làm việc này.


Như nhớ ra điều gì, Đinh Tiểu Mẫn hỏi "Vũ Thần không báo cảnh sát để bắt anh sao?"


Tấn Phi trầm mặc một hồi, nói "Hắn nói khiến em bị thương nặng như thế, để cảnh sát bắt tôi sẽ không có kết quả hắn mong muốn, nên hắn sẽ dùng biện pháp hắn để trị tôi, kết quả em cũng thấy rồi!"


Đinh Tiểu Mẫn hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh rồi nói "Anh vẫn không khai ra chị hai là chủ mưu sao?"


Tấn Phi kiên định nói "Em đã biết câu trả lời từ trước rồi mà!"


Đinh Tiểu Mẫn lại thở dài lắc đầu, rồi hỏi "Anh muốn uống nước không?"


Tấn Phi gật đầu, rồi nói đùa rắng "A Mẫn, nếu ở thời cổ đại, em nhất định là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!"


Nghe thấy câu nói như thế, Đinh Tiểu Mẫn không nhịn được, cũng bật cười một cái.


E rằng trên đời này, người có thể nhàn nhã nói chuyện đùa giỡn với con tin của mình như thế, cũng chỉ có một mình Tấn Phi thôi.


Đinh Tiểu Mẫn lết cái thân thể mệt mỏi của mình ra khỏi bệnh viện, cô đến cũng chỉ muốn biết việc Tấn Phi bị như thế có phải do Vũ Thần làm không mà thôi!


Nếu không phải? cô sẽ rất nhẹ lòng, vì thật sự trong trí nhớ của cô, hắn không tàn nhẫn như vậy, nếu phải? Cô cầu mong sẽ có một kết quả khác, cô hy vọng hắn sẽ vì những vết thương lần trước của Tiểu Nhu nên mới làm vậy, nhưng hắn lại vì cô? Tại sao hắn cứ vừa đấm vừa xoa cô như thế? Hắn là đang muốn thử thách trái tim cô sao?


Đinh Tiểu Mẫn bắt taxi về nhà, vừa vào cổng đã thấy xe Vũ Thần đậu ở ngoài, cô nhíu mày, chẳng phải hắn đến công ty rồi sao?


Vừa mở cửa bước vào, đã thấy hắn ngồi ở ghế sofa phòng khách, đôi mắt hắn cũng lạnh lùng nhìn về phía cô, cô không hoảng, không sợ, định đi lên lầu, thì hắn nói "Em mới đi đâu về?"


Đinh Tiểu Mẫn không trả lời, vẫn bình tĩnh bước đi, Vũ Thần thấy thế nhíu mày, bước nhanh về phía cô, nắm chặt cổ tay cô, giọng lạnh lùng "Anh hỏi em vừa đi đâu?"


Đinh Tiểu Mẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Vũ Thần, hắn vừa thấy ánh mắt đó của cô, thì càng kích động, nắm càng chặt cổ tay cô hơn, khiến cô nhíu chặt mày.


Giọng hắn tức giận "Có phải em ghét anh không phải vì đứa bé, mà là vì anh làm hắn bị thương không?"


Nói rồi bàn tay đang nắm cổ tay cô, càng dùng sức, giọng lạnh lùng "Đinh Tiểu Mẫn, hắn đã đánh em tới hư thai, em vẫn còn đi thăm hắn?"


Thấy mày cô nhíu chặt vì đau, hắn cũng buông tay cô ra, rồi đột nhiên cười lớn "Em hận anh không cứu em, khiến con chúng ta không giữ được, không nói chuyện với anh, không để ý đến anh, nhưng em lại có thể cười nói với người đã hại chết con chúng ta?"


Vì hắn để quên tài liệu, nên đã về nhà để lấy, không ngờ lại thấy cô bắt taxi đi ra khỏi nhà, vì lo lắng cho cô, hắn đã đi theo, hắn đi theo cô tới bệnh viện, lại nhìn thấy cô đến thăm tên bắt cóc, vì ở khoảng cách xa, nên hắn không nghe rõ họ nói gì.


Nhưng hắn có thể nhìn thấy được biểu cảm của cô, vẻ mặt cô lúc đối diện với tên bắt cóc rất bình thản, không tức giận, cũng không oán hận, đã vậy còn cười, còn nói với hắn ta, cẩn thẩn đút cho ăn từng muỗng nước!


Cô hành hạ bản thân mình, để dày vò hắn, hắn dùng mọi cách để cô nói chuyện, dịu dàng hết mực để cô cười một cái, nhưng tất cả đều vô ích, vậy mà cô lại có thể vô tư cười nói với tên bắt cóc.


Khi nhìn thấy cảnh đó, hắn thật sự muốn xông hỏi cô "Rốt cuộc trong đầu em nghĩ gì? Có phải mọi người em đều có thể tha thứ, ngoại trừ anh không?"

Bình Luận (0)
Comment