Không Thể Quay Lại

Chương 56

Đinh Tiểu Mẫn đang nằm trên chiếc giường êm ái, ngủ ngon lành, đột nhiên lại nghe tiếng cãi nhau dưới lầu, nên bực bội tỉnh giấc, đi vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân, xong rồi đi ra ngoài.


Đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, thấy Tiểu Nhu và Vũ Thần đang ngồi ở ghế sofa, quay lưng về phía cô, tuy cô không thấy vẻ mặt họ, nhưng lại nghe rõ họ nói chuyện.


Giọng Tiểu Nhu có vẻ rất tức giận hỏi "Anh sẽ không ly hôn với A Mẫn sao?"


Cô cười khẩy, lắc đầu, chị cô ngoài cái đề tài này, không còn đề tài khác hay sao? Chị cô nói không chán, nhưng cô nghe riết cũng chán đây này!


Giọng Vũ Thần có vẻ bình thản hơn, nói "Chuyện đó chúng ta nói sau đi!"


Tiểu Nhu nhìn vào Vũ Thần không dám tin, cô biết hắn thấy có lỗi với A Mẫn, nên cô đã mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, chuyện hắn cả tuần này lạnh nhạt với cô, mà ân cần chăm sóc cho A Mẫn, cô cũng không để ý, nhưng cô lại không ngờ, bây giờ cả ly hôn với A Mẫn hắn cũng không muốn nói đến?


"Anh thích A Mẫn rồi có phải không?"


Vũ Thần nhíu mày nhìn Tiểu Nhu "Em đừng làm loạn nữa" từ khi nào mà cô lại hay tức giận, không hiểu chuyện như vậy?


Tiểu Nhu không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi lả chả "Làm loạn sao? Thần! Em biết anh thấy áy náy với A Mẫn, nên em đã để anh chăm sóc cho em ấy, nhưng anh đối với em càng ngày càng lạnh nhạt, chỉ cần nhắc đến A Mẫn, anh đều khó chịu với em? Rốt cuộc trong mắt anh, em là gì?"


Vũ Thần thấy Tiểu Nhu khóc, khuôn mặt liền trở lại bình thường, dịu dàng nói "Tiểu Nhu! Em cũng biết bây giờ A Mẫn rất cần có người bên cạnh, nếu anh bỏ rơi A Mẫn ngay lúc này, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?"


Tiểu Nhu ngừng khóc, ngước đôi mắt ướt nước nhìn hắn "Vậy anh sẽ ly hôn với A Mẫn có phải không?"


Vũ Thần trầm mặc một hồi lâu, rồi gật đầu "Nhưng không phải bây giờ!"


Tiểu Nhu thấy sự do dự trong mắt hắn, kiên định nói "Một tuần! Em cho anh một tuần để ly hôn với em ấy, anh không cần quan tâm em ấy sẽ không ổn, A Mẫn từ nhỏ tới lớn đều rất kiên cường, không có chuyện gì, là không thể vượt qua được!"


Vũ Thần bỗng nhíu chặt mày "Tiểu Nhu! Em nói lý lẽ một chút được không? Mất đi đứa con của chính mình, không phải nói vượt qua thì có thể vượt qua!"


Tiểu Nhu siết chặt tay nhìn hắn "Nói cho cùng anh không muốn ly hôn có phải không?"


Nói rồi nước mắt tiếp tục rơi, giọng đầy vẻ ấm ức "Thần! Tình yêu, thể xác, tâm hồn, tất cả em đều cho anh! Nhưng đổi lại là kết quả anh lại dây dưa với em gái em? Muốn vứt bỏ em?"


Vũ Thần thở dài nhìn Tiểu Nhu "Tiểu Nhu! Em biết rõ anh sẽ không bỏ rơi em mà!"


"Vậy tại sao anh cứ do dự như vậy?"


Vũ Thần lại trầm mặc hồi lâu, rồi nói "Không phải hộp đồng còn một tháng nữa sao?"


Tiểu Nhu đứng bật dậy, nói "Em lập tức kêu ba đưa cho em!" Rồi định bước đi, thì bị Vũ Thần kéo tay cô lại, nói "Không cần đâu! Dù gì cũng chỉ có một tháng thôi!"


Tiểu Nhu nhìn vào mắt Vũ Thần, đột nhiên cười lớn "Cái gì chỉ có một tháng thôi?" Nụ cười của Tiểu Nhu đột nhiên chuyển sang chua xót "Thần! Anh thay đổi rồi, lúc trước, một giây anh cũng muốn kéo A Mẫn ra khỏi cuộc sống mình, nhưng bây giờ anh lại kiếm đủ cái cớ để kéo dài?"


Vũ Thần đột nhiên buông tay cô, bình thản nói "Anh không muốn cãi nhau với em về vấn đề này nữa!"


Tiểu Nhu tức giận, nước mắt rơi càng nhiều, lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một bông hoa tulip, những cánh hoa được khảm thạch đỏ chói mắt.


"Anh từng nói với em, tulip đỏ tượng trưng cho tình yêu thiên trường địa cửu, cho nên anh dùng sợi dây chuyền này tặng em, để biểu đạt tình cảm của anh dành cho em là thiên trường địa cửu, nhưng giờ tình cảm anh đã thay đổi, thì giữ lại làm gì?"


Vừa nói dứt câu, Tiểu Nhu ném thẳng sợi dây chuyền vào người Vũ Thần, rồi quay người bước đi, nhưng khóe môi cô lại cong lên, vì hắn từng nói với cô, sợ dây chuyền này là tình yêu hắn dành cho cô, hắn không cho cô vứt bỏ nó, cũng như không cho cô vứt bỏ hắn.


Vũ Thần nhìn sợi dây chuyền bị rớt dưới đất, rồi nhìn bóng lưng Tiểu Nhu, gọi lớn "Tiểu Nhu! Chờ anh!" Rồi bước về phía cô.


Tiểu Nhu nhếch cao khóe môi, đứng lại nhưng không quay đầu nói "Anh còn muốn nói gì nữa?"


"Thần!" Vũ Thần vừa bước hai bước, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng lớn tiếng gọi hắn.

Bình Luận (0)
Comment