Không Thể Quay Lại

Chương 73

Đinh Tiểu Mẫn bịt mặt lại, lui về sau mấy bước, nhẹ nhàng xoay người, bắt đầu điệu múa của chính mình.


Vũ Thần vẫn chăm chú nhìn Đinh Tiểu Mẫn.


Cô không hề mở nhạc, nhưng những bước nhảy của cô lại rất giống với cô gái đó, vô cùng uyển chuyển, thân hình mảnh khảnh xoay vài vòng, rồi nhẹ bay, như những chú chim bay lượn trên bầu trời.


Ánh trắng đêm mười lăm chiếu rọi vào khuôn mắt đẹp đến động lòng của cô, càng khiến khuôn mặt cô càng mị hoặc, đôi mắt long lanh như nước của cô cũng chính vì thế mà càng sáng đến lạ thường.


Ánh mắt đó?


Đúng! Chính là ánh mắt đó!


Ánh mắt thuần khiết, ánh mắt như ngôi sao trên bầu trời, ánh mắt to tròn, ngây thơ như một đứa trẻ, không toan tính, không mưu mô, hoàn toàn là sự tinh khiết.


Khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên!


Là cô?


Người con gái đó, thật sự là cô ư?


Đinh Tiểu Mẫn xoay người một cái, rồi ngừng lại, cả người liền đứng gần vách sân thượng, vì sân thượng này không có lan can bảo vệ, cho nên chỉ cần chợt chân một cái, có thể ngã bất cứ lúc nào.


Người Vũ Thần chợt rung lên với động tác xoay người cuối cùng của Đinh Tiểu Mẫn, hoảng hốt nói "A Mẫn! Cẩn thận một chút!"


Đinh Tiểu Mẫn đứng yên bất động, mỉm cười nhìn Vũ Thần "Điệu múa này làm anh hài lòng chứ?"


Vũ Thần đứng lên, đi lại vài bước, đối diện nhìn Đinh Tiểu Mẫn.


Cô toàn thân trắng muốt, cộng thêm mái tóc đen dài của cô tung bay trong gió, càng khiến nụ cười của cô có chút đáng sợ, nhưng hắn lại thấy rất đau lòng?


Vũ Thần mặt có chút tái, giọng cũng có chút run hỏi "Cô gái đó là em?"


Đinh Tiểu Mấn lại mỉm cười "Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao?"


Vũ Thần run rẩy nhìn vào mắt Đinh Tiểu Mẫn.


Phải! Hắn đã có câu trả lời!


Từ giây phút cô quay người lại, hắn đã có câu trả lời!


Vì Tiểu Nhu thật sự không mang đến cảm giác như vậy cho hắn, nhưng cô vừa quay người lại, dùng ánh mắt chưa bao giờ nhìn vào hắn, thì hắn đã biết sự thật.


Nhưng hắn lại không dám tin, không dám tin hắn đã nhầm người, không dám tin người mà hắn lúc trước luôn làm tổn thương, lại là cô gái mà hắn luôn chấp niệm.


Cô từng nói với hắn, người con gái đó là cô!


Nhưng hắn đã làm gì?


Tức giận với cô? Không tin cô? Đẩy cô ra xa?


Thậm chí khi cô dùng hết lòng tự tôn của bản thân, cầu xin hắn hãy tin cô, nhưng hắn vẫn không tin, khiến cô mất đi đứa bé?


Nếu có thể, hắn thật sự muốn lôi chính mình của trước đây, mà đâm cho vài nhát.


Tại sao hắn lại cố chấp như vậy?


Kết quả lại làm tổn thương người con gái mình yêu nhất?


Đinh Tiểu Mẫn gỡ cái khăn đang bịt mặt ra, mỉm cười thật dịu dàng, nhìn thẳng vào Vũ Thần nói "Có phải bây giờ anh rất đau khổ không?"


Đột nhiên ý cười trong mắt Đinh Tiểu Mẫn tắt đi, cô cụp mi xuống, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng "Em cũng đã từng đau khổ như anh bây giờ vậy, em đã cố gắng nói cho anh biết, nhưng anh vẫn không tin em?" Nói rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vũ Thần cười khẩy "Em cố gắng nói cho anh biết, kết quả chỉ đổi được một câu?"


"Nhưng đáng tiếc, người đó không phải em!"


Cả người Vũ Thần chợt run lên, tuy cô dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng để nói với hắn, nhưng hắn lại cảm thấy như con dao sắc bén đâm vào tim mình vậy.


Ánh mắt Vũ Thần đau thương nhìn Đinh Tiểu Mẫn, giọng vô cùng áy náy "A Mẫn! Anh sai rồi!"


Đinh Tiểu Mẫn lại nở một nụ cười tự giễu "Phải! Anh sai rồi, nhưng thời gian không thể quay trở lại, sai chính là sai!"


Đinh Tiểu Mẫn một lần nữa nhìn thẳng vào Vũ Thần, chậm rãi nói "Em yêu anh, nên mới lấy anh, dù anh có làm em tổn thương thế nào, em vẫn tha thứ cho anh, nhưng em cũng có giới hạn của bản thân mình, lần này em sẽ không tha thứ nữa!"


Gương mặt Vũ Thần tái nhợt nhìn Đinh Tiểu Mẫn, vội nói "Không! A Mẫn, hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho em!"


Đinh Tiểu Mẫn cười khẩy "Em đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi, nhưng kết quả?"


Vũ Thần nghe thế im lặng nhìn Đinh Tiểu Mẫn, Đinh Tiểu Mẫn lại cười tự giễu


"Người anh lấy là em, nhưng trong mắt chỉ có chị gái em?"


"Được! Em thành toàn cho hai người!"


Nói rồi cô từ từ ngã người về phía sau, Vũ Thần kinh hãi chạy đến, bắt được cánh tay cô, ra sức siết chặt, giọng cũng trở nên run rẩy "A Mẫn! Mau nắm chặt tay anh!"


Điều hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã đến!


Thà cô gay gắt với hắn, hắn còn yên tâm, nhưng cô lại dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng để nói chuyện với hắn, điều đó làm hắn thật sự sợ, và cuối cùng nó cũng đã đến.









Bình Luận (0)
Comment