Không Thể Quay Lại

Chương 77

Tiểu Nhu nói rồi bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại, cô nghe thấy tiếng khóc của Vũ Thần vọng đến, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại, ngồi tựa vào cánh cửa.


"A Mẫn! Quay về đi, đừng giận anh nữa!"


Tiểu Nhu bịt miệng khóc nấc lên, khi nghe tiếng Vũ Thần hét lớn, hắn không ngừng gào thét tên Đinh Tiểu Mẫn, sau đó lại khóc lớn ở trong phòng.


Cô chưa từng thấy hắn như vậy, dù hắn có xảy ra chuyện gì, cô cũng chưa từng thấy hắn rơi một giọt nước mắt, nhưng ngày hôm nay, hắn vì một người con gái, mà khóc biết bao nhiêu lần.


Hắn như người điên mà gọi tên người con gái đó, rốt cuộc, hắn yêu Đinh Tiểu Mẫn nhiều như thế nào? Mới có thể khiến hắn như vậy?


Trong lòng hắn, thật sự chưa từng có hình bóng của cô sao?


Tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy, hắn có biết khi nhìn thấy cảnh hắn khóc vì người con gái khác, đau lòng vì người con gái khác, thì tim cô giống như bị một nhát dao đâm vào hay không?


Hắn có biết, chỉ ba chữ "chưa từng yêu" đó của hắn, khiến cô tuyệt vọng chỉ muốn chết đi hay không?


Cô yêu hắn như thế, nhưng hắn lại lạnh lùng bỏ rơi cô?


Trái tim cô thật sự không chịu nổi sự nhẫn tâm của hắn!


Đau!


Thật sự rất đau!


Tiểu Nhu đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi nhà Vũ Thần, đứng trước sân nhà, cô ngửa đầu lên trời "A Mẫn! Em thắng rồi, từ nhỏ tới lớn, em điều là người thắng, em vui rồi chứ?"


Người ta nói, khi bạn đau lòng nhất, trời sẽ đổ cơn mưa, quả thật không sai một chút nào, cơn mưa không biết từ đâu đến, ào ạt đổ xuống, hòa tan cùng nước mắt của cô.


Tiểu Nhu ngồi sụp xuống đất, khóc lớn, giọng nghẹn ngào "A Mẫn! Cách trả thù này của em, thật sự rất tàn nhẫn, em biết rõ, chị yêu Thần như thế nào, vậy mà em lại dùng cách này, để khiến anh ấy bỏ rơi chị, A Mẫn! chị thật sự chịu thua rồi!"


(•)


5 năm sau


Trong một sân vườn rộng lớn, xung quanh trồng toàn là những bông hoa tulip đỏ rực.


Một thiếu nữ toàn thân trắng muốt, mái tóc dài ngang vai, đôi mắt to tròn xinh đẹp, đứng giữa khu vườn cất tiếng hát êm đềm


Tạo nên một khu cảnh vô cùng đẹp!


"A Nhu, mau vào ăn cơm thôi!"


Cô gái quay người lại, bước thật nhanh về phía ông lão, nhíu chặt mày, giọng giận dỗi "Ba! Con là A Mẫn, không phải chị hai, ba lại gọi nhầm nữa rồi!"


Đinh Chiến đau lòng nhìn Tiểu Nhu!


Khoảng hai năm nằm viện, kỳ tích cũng đã xuất hiện, để ông tỉnh lại, nhưng những gì ông nghe được, chính là A Mẫn của ông đã chết, A Nhu của ông thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần.


Lúc Đinh Chiến đến đón Tiểu Nhu về, thì cô luôn tự nhận mình là Đinh Tiểu Mẫn!


Chính vì thế, từ cách ăn mặc, tóc tai, hay cách nói chuyện, Tiểu Nhu đều giống với Đinh Tiểu Mẫn tám phần, kể cả ánh mắt sắc bén của cô trước đây, cũng trở nên thuần khiết như Đinh Tiểu Mẫn.


Tiểu Nhu thấy vẻ mặt của ba mình có vẻ đau lòng, thì bỗng nhẹ giọng, nhưng vẫn pha chút không vui "Ba! Con biết ba thương chị hai, nhưng chị hai xấu như vậy, con thật sự không thích chị chút nào, chị biết Thần yêu con, nên lấy cái chết để uy hiếp anh ấy, khiến anh ấy rời xa con, con ghét chị ấy, con sẽ không bao giờ tha thứ cho chị ấy!"


Đinh Chiến đau lòng vuốt tóc cô "Được rồi! Con muốn sao cũng được, cùng ba vào nhà ăn cơm đi!" Tiểu Nhu gật đầu, mỉm cười, nắm tay ông bước vào nhà.


Nhắc đến Vũ Thần, Đinh Chiễn bỗng nhớ lại tin đồn mấy năm nay.


Mọi người đều nói, chủ tịch Vũ thị rất lạ, ban ngày cứ cắm đầu làm việc, không gặp mặt ai, nếu có khách hàng quan trọng, hắn mới chịu ra mặt, nhưng chỉ gặp buổi sáng.


Còn buổi tối, tất cả công việc, đều giao cho trợ lý, không biết buổi tối, hắn đi đâu? làm gì? Đó vẫn là sự tò mò đối với mọi người.


Ông nhớ lại một tháng trước vô tình gặp hắn ở mộ phần của A Mẫn, hắn so với trước đây thì lạnh lùng hơn rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng, khiến người đối diện cũng bị sự lạnh lùng của hắn dọa sợ.


Hắn không nói một lời nào, chỉ đứng ở mộ phần A Mẫn mà im lặng như thế!


Ông nói với hắn "Nếu cậu thấy có lỗi với A Mẫn, thì hãy giúp tôi một chuyện có được không?"


Lúc đó hắn mới quay sang nhìn ông hỏi "Chuyện gì?"


Ông thở dài nói "Tình hình của A Nhu không.."


"Ngoài A Mẫn, tôi không muốn dây dưa với cô gái nào khác!"


Khi nhớ lại những lời đó của hắn, ông chỉ biết thở dài lắc đầu.


Nếu như thời gian có thể quay trở lại!


Nếu như hắn đối với A Mẫn của ông tốt hơn một chút!


Nếu như hắn không quen biết A Nhu!


Nếu như hắn sớm phát hiện tình yêu của mình, đối với A Mẫn là một tình yêu sâu đậm, khiến trong mắt hắn không thể chứa một ai, thì có phải sẽ không có bi kịch như bây giờ không?


Một người chết!


Một người điên!.


Một người ôm hình bóng của một cô gái, dằn vặt cả cuộc đời!


Nhưng mà, trên đời làm gì có nếu như!


(Hoàn)








Bình Luận (0)
Comment